Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Rengggggggggggggggggggg phải reo suốt 5 phút chủ nhân của nó mới chịu trở mình với tay lên tắt. Baekhyun uể oải ngồi dậy,mắt vẫn nhắm tịt.Muốn ngủ quá,cậu lại gục xuống." Đi học"cậu giật phắt dậy:"ko thể đến muộn được".Lao vào phòng tắm ,cậu nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo và chạy xuống nhà.

-Bố tôi đâu?

-Ông chủ đã đi từ sớm thưa cậu.(cô người làm lễ phép trả lời)

-bảo tài xế Kim chuẩn bị xe cho tôi.

-Vâng thưa cậu.

Trường Seinan chỉ cách nhà cậu 15 phút đi xe.7h30',vẫn còn sớm. Baekhyun lên thẳng phòng hiệu trưởng để nhận lớp."Một ông già dễ chịu"cậu kết luận.

Ngôi trường còn lớn hơn là cậu tưởng,nó như một thành phố thu nhỏ vậy.Cầm trên tay bản đồ trường ,cậu thực sự hơi sốc:sân bóng, sân điền kinh ,thư viện, căntin,hồ bơi,bãi đỗ xe,rạp chiếu phim(cái này dùng cho những buôỉ học ngoại khoá).....

-Không hiểu nổi người ta nghĩ gì khi xây nó nữa...xem nào...Lớp mình...11A7...đây rồi... nhưng trước hết,lên sân thượng cái đã

Bước qua 4 tầng cầu thang,cậu mở cửa và bước ra sân thượng
-Mát quá.

Baekhyun khẽ thốt lên.Gió lồng lộng,lùa vào tóc cậu và hất tung nó lên.Trong nắng sớm,da mặt cậu sáng bừng lên,hai má hơi ửng hồng.Vài giọt mồ hôi từ trán lăn xuống lập tức bị gió cuốn đi.Cậu dõi đôi mắt to,trong veo của mình ra bốn hướng nhìn bao quát toàn cảnh ngôi trường rồi cứ như vậy thả hồn vào gió cho đến khi nghe thấy tiếng chuông báo hiệu vào học. Baekhyun bước xuống cầu thang mang theo trong lòng một chút tiếc nuối.

Lớp11A7.Cậu gặp ngay cô giáo ở cửa ra vào.Cô mỉn cười với cậu và bảo cậu chờ ở ngoài một chút.Cậu cũng mỉm cười lại đáp lễ với cô.Nụ cười mỉm làm cô giáo trẻ phải lặng mình ngẩn ngơ trong giây lát.Tuy nhiên,cô giáo cũng nhanh chóng lấy lại được tác phong sư phạm của mình.Cô quay người bước vào lớp. Baekhyun đứng ngoài cửa,nghe tiếng cô giáo vang lên lấn át những âm thanh nhộn nhạo bên trong:

-Trật tự nào các em,hôm nay chúng ta sẽ đón chào một học sinh mới.Tên cậu ấy là(cầm phấn viết lên bảng) Buyn Baekhyun (quay ra phía cửa) vào đi em.

Chẳng đợi để bị nhắc đến lần thứ hai,Baekhyun đẩy cửa bước vào.Dưới lớp chợt im re,tất cả mọi con mắt đều dán vào người học sinh mới. Đối với Baekhyun thì chuyên này chẳng có gì là lạ.Từ bé cậu đã quá quen với những ánh mắt này...Nhưng đột nhiên cậu cảm thấy là lạ,một cảm giác nhồn nhột khó chịu đến từ cái nhìn của một ai đó.Cậu quay phắt lại hướng mà cậu cảm nhận đc nó,lập tức nó biến mất. Ánh mắt cậu quét qua một dãy bàn,Bốn người ở đó lập tức đỏ mặt,cúi gằm xuống."chắc mình nhầm"cậu nghĩ và quay lại tư thế ban đầu,Tự nhiên giới thiệu:

-Tôi là Byun Baekhyun,mong mọi người giúp đỡ nhiều.

Một tràng pháo tay nổ ra,mấy chục cái miệng nhao nhao lên những tiếng chào mừng.

-Được rồi,bây giờ em sẽ ngồi ở đâu đây,... ừm...,Chanyeol,gần em còn chỗ đúng ko...Baekhyun ,em hãy ngồi ở đó.

Những tiếng kêu tiếc rẻ vang lên khắp lớp nhưng Baekhyun ko bận tâm, đứng lâu làm chân cậu tê rần,cậu chỉ muốn ngồi xuống ngay lập tức.Vừa đặt mông xuống ghế,một giọng nói vang lên bên tai cậu

-Chào cậu,tôi là Park Chanyeol

Một giọng nói trầm trầm ,rất quen, đúng,rất quen nhưng cậu đã nghe thấy nó ở đâu nhỉ.Baekhyun nhìn sang. Đập vào mắt cậu, ôi chúa ơi,một mái tóc màu bạc,bạc từ gốc đến ngọn luôn.Tuy chẳng lạ gì chuyện nhuộm tóc của đám bạn mình nhưng thế này thì quả là.....

-Tóc tôi lạ lắm hả?

Baekhyun lại giật mình (cứ giật mình thế này hại tim quá),hơi ấp úng (chính cậu còn phải ngạc nhiên với bản thân):

-Ko có,chỉ là nó...

Chanyeol đưa tay lên kéo một nhúm tóc:

-Đồ thật đấy,ko phải nhuộm đâu.

-Cái...Baekhyun ko giấu nổi vẻ ngạc nhiên.

Chanyeol phì cười.Quả thật mặt của Baekhyun lúc này trông dễ thương ko chịu được. Đôi mắt mở to,cái miệng xinh xinh hơi hé để lộ hàm răng đều trắng bong.

Như đã nhận ra được hành động của mình lúc này trông thật ngốc nghếch,cậu quay đi,cố gắng gạt sự xấu hổ ra khỏi đầu.

Renggggggggggggggg tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa (Khỉ thật nó giống tiếng đồng hồ báo thức của mình thế ko biết-Đây là lời của ai chẳng nói chắc các bạn cũng biết).Cố gắng bứt ra khỏi đám người cả trai cả gái đang bâu lấy mình bằng lí do muôn thủa(tôi muốn vào nhà vệ sinh í mà).

Cậu chạy tót lên sân thượng,mở balô lấy ra một đống bánh ngọt và bắt đầu gặm.

-Bữa trưa của cậu chỉ thế này thôi sao.

"Tiếng nói này... là của Park Chanyeol."Cậu than thầm."Hừ. ăn một bữa cũng ko yên".Mỉm cười một cách thuần thục,cậu ngoảnh lại nhìn thẳng vào cái-tên-đáng-ghét đứng sau mình:

-Chào cậu,cậu ko ăn trưa sao?tôi thực tình đang muốn giảm cân một chút.

Chanyeol chợt cau mặt lại.Cái cau mặt làm cậu hơi sởn gai ốc.

-Chẳng phải tôi đã từng nói đừng có chưng cái nụ cười đáng tởm(em chân thành xin lỗi các oppa) đó ra trước mặt tôi sao.Cậu muốn chọc tức tôi đấy à.

-Cái...Sao cậu dám...(Baekhyun giận điên người),...

-Ồ,tệ thật,có vẻ tôi đã hơi lạc quan thái quá thì phải.Cậu ko hề nhớ tôi,vậy mà tôi đã mừng muốn chết khi biết cậu chuyển vào đây và còn cùng lớp với tôi.......

Baekhyun càng ngạc nhiên hơn,cố lấy vẻ mặt bình thản nhất có thể,cậu cất cao giọng:

-Tôi nghĩ là anh đã lầm người,tôi hoàn toàn ko biết anh là ai cả.
-Vậy sao,(Chanyeol nhếch mép),vậy để tôi giúp cậu nhớ ra nhé.
Nói rồi anh tiến lại gần Baekhyun. Baekhyun hơi chột dạ,cậu bất giác lùi lại. cái quái quỷ gì đang diễn ra thế này,Baekhyun thầm nghĩ,xưa nay cậu chưa từng lùi bước trước một ai,cậu luôn là người chủ động trước tất cả mọi người vậy mà bây giờ cậu đang bị một tên ko hề quen biết quay như chong chóng.

"Cộp", đầu cậu đụng phải tường.Phía sau ko còn đường lùi nữa.Trước mặt thì Chanyeol vẫn đang từ từ tiến lại,rõ ràng anh ta là người,còn là một người rất rất chi là đẹp trai,vậy mà cậu lại cảm thấy mình như một con thỏ đang đối diện với một con sói đói vậy.Chanyeol tiến sát Baekhyun,anh hơi cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt cậu-đôi mắt mở to đang cố che dấu sự sợ hãi."Một con thỏ đáng yêu" anh thầm nghĩ và cố nín cười.Gần như trong một phần nghìn giây anh nắm giật lấy tay cậu đưa lên miệng và...hôn.

Mất 5 giây để hiểu chuyên gì đang xảy ra.

Yyyaaaassssss tiếng hét của Baekhyun làm mấy con chim đang bay gần đó hồn lìa khỏi xác và về với chúa luôn.Cậu giật phắt bàn tay mình ra khỏi tay anh,bàn tay kia mở rộng nhằm mặt anh thẳng tiến."Pặc",cổ tay của cậu lần nữa bị anh tóm chặt.Mặt cậu bừng bừng tức giận,mắt long lên và sát khí thì ngút trời.Chanyeol tự biết nguy hiểm đang đến với mình.Anh lập tức buông tay lùi xa Baekhyun

3 mét mỉm cười:

-Có vẻ như cậu đã nhớ ra rồi.

Đúng .Cậu đã nhớ rồi.Khoảnh khắc môi anh chạm vào tay cậu, kí ức của một năm trước trở lại.

Đúng,cái giọng nói trầm trầm ấy,nụ cưới nhếch mép,và cái nhìn xuyên suốt cả tim gan...Cậu nhớ hết.

Baekhyun hét lên với tất cả khả năng của mình:

-Tránh xa tôi ra đồ biến thái(em cực cực kì xin lỗi oppa).Tôi...tôi sẽ chuyển chỗ, đừng có đến gần tôi......

Cậu chạy biến đi để lại Chanyeol ngồi ôm cái tai của mình.Phải mất một lát cậu mới thu lại đủ 3 hồn 7 vía của mình bị phiêu dạt sau cú hét của Baekhyun.

-Phụt ,ha ha ha ha......cậu ta còn dễ thương hơn trước nữa...ha ha ha...

Anh cười lớn,nằm ngửa ra.

-Đừng đến gần cậu ư, ha ha, tôi thật sự muốn nhìn thấy khuôn mặt cậu khi biết tôi sẽ là quản gia mới nhà cậu, aaaaaaaaaaaaaaaaaa thật mong mau tan học quá.

Cả buổi học sau đó Baekhyun ko tài nào tập trung nổi.Mặc dù cô giáo đã đồng ý cho cậu chuyển đến chỗ khác nhưng cũng chả ích gì lắm. Cậu luôn cảm nhận được ánh mắt chăm chăm nhìn mình của Chanyeol,nó khiến cậu lạnh gáy kinh khủng . Đang cân nhắc xem có nên chuyển lớp luôn ko thì hết giờ.Cậu mau lẹ lao ra khỏi lớp dứt khỏi cái nhìn đáng ghet đó.Trường giàu có khác,xe hơi ngập từ đầu bãi đến cuối bãi.Và như một điều tất yếu,kẹt xe.

Chờ gần 10 phút xe cậu mới ra khỏi cổng trường.Kiểu này chắc phải bảo tài xế Kim chờ bên ngoài luôn.Vào chỉ khiến mất thêm thời gian.Chiếc xe lao băng băng trên đường,Baekhyun dõi mắt vào một khoảng không vô định trươcs mắt, đầu suy nghĩ miên man.

-Thưa cậu chủ.

Tài xế Kim chợt lên tiếng.Baekhyun giật mình:

-Có chuyện gì ư?

-Ko có gì,tôi chỉ muốn nói là đây sẽ là lần cuối tôi được chở cậu.

-Có chuyên gì vậy tại sao thế.

-Con trai tôi sắp cưới vợ.Nó muốn tôi nghỉ việc và về ở với vợ chồng nó.(Người tài xế già nở một nụ cười hạnh phúc).

-Vậy sao,chúc mừng bác.

Baekhyun mỉm cười,nó hơi khác với những nụ cười hoàn hảo trước đây,nó đượm chút buồn.Sungmin mứng cho ông ấy ,mừng thật lòng, ông đã theo gia đình cậu từ khi cậu còn rất bé. Ông luôn luôn chiều chuộng cậu,yêu thương và lo lắng cho cậu những lúc bố mẹ bỏ bê cậu du hí bên ngoài cùng tình nhân.

-Khi nào cưới vậy bác?

-Một tuần nữa thưa cậu chủ.

-vậy....cháu có thể đến chúc mừng chứ...

-tất nhiên thưa cậu,thật hân hạnh cho tôi.

Ngưng một lát ,người tài xế tiếp tục:

-quản gia mới sẽ kiêm luôn nhiệm vụ lái xe cho cậu...Cậu chủ, hãy nhớ bảo trọng nhé.
Giọng nói của ông có chút rưng rưng.

-Cảm ơn bác.Baekhyun nói rất khẽ.

Chiếc xe tiến vào cổng của ngôi nhà lớn.Xe vừa dừng lại,một người hầu đã tiến lại mở xe cho cậu,lễ phép:

-Quản gia mới đã đến và chờ trong nhà thưa cậu.

Baekhyun gật đầu,cậu quay lại mỉn cười với người tài xế lần nữa và bước vào.Trong phòng khách ,một người đang đứng ngắm những bức hoạ treo trên tường.Cái đầu,trời ơi là trời,chưa bao giờ cậu mong mình bị cận như lúc này,cái đầu màu bạc.

-Tại sao anh lại ở trong nhà của tôi?

Cái đầu màu bạc quay lại đối diện với cái đầu đang bốc khói của Baekhyun.
Chẳng sai chút nào.Người đứng đó là Chanyeol,anh đang cười,nụ cười rộng tận mang tai có phần hơi lệch sang trái:

-Cậu nên nhỏ tiếng một chút,tôi thì ko sao nhưng người khác thì tôi ko dám chắc đâu...

Baekhyun vội bịt miệng mình lại.Quả đúng như Chanyeol nói,Khắp nơi vang lên tiếng loảng xoảng của thuỷ tinh rơi vỡ,bầy chó mèo trong nhà cũng kêu ỏm tỏi.một người gia nhân hốt hoảng chạy tới:

-Có chuyện gì vậy thưa cậu?Chúng tôi nghe thấy tiến la...
Baekhyun khoát tay:

-Ko có gì,lui ra đi.

Người gia nhân dù đang ôm một cục thắc mắc to đùng nhưng cũng phải quay ra ngay .Baekhyun nhìn thẳng vào mắt Chanyeol:

-Nói mau ,anh đang làm gì trong nhà tôi.Trả lời trong 5 s nếu ko tôi sẽ gọi cảnh sát.

Chanyeol bật lên tiếng cười lớn:

-Làm gì mà căng thẳng dữ vậy..

-Một...

-Ê này...

-Hai..

-Tôi là quản gia mới của cậu..
-Ba.............Hả?

-Tôi-là-quản-gia- mới-của- cậu.

Chanyeol nhắc lại rành rọt từng chữ.

-Cái g......Huum?

lần thứ ba trong ngày cậu tính hét lên nhưng như đoán trước đc phản ứng của cậu,Chanyeol đã kịp thời lao đến và bịt miệng cậu lại:

-Đã bảo đừng hét nữa mà,người ta nghe thấy sẽ hỉêu lầm là tôi đang bắt nạt cậu đấy.

Baekhyun vội gỡ bàn tay đang bịt miêng mình ra,cậu thở hổn hển vì tức giận:

-Đừng đụng vào tôi, đây là một trò đùa tồi tệ nhất trong ngày,ra khỏi nhà tôi ngay...

Chanyeol có vẻ khó chịu:

-Lại nữa,sao cậu chẳng tin tôi vậy.(Anh rút điện thoại ra và nhấn số) ông Byun phải ko ạ,tôi nghĩ là ông cần nói chuyên vời cậu chủ nhỏ một chút(đưa máy cho Baekhyun) bố cậu đấy..

Baekhyun giật lấy nó:

-Bố,trò đùa của bố đi quá đà rồi đấy

-Chẳng có trò đùa nào ở đây cả con trai ạ.Anh ta là quản gia của con,...

-Ko thể đc,anh ta chỉ bằng tuổi của con và ko thể....

Chanyeol cướp ngay máy từ tay cậu:

-Vậy là đủ rồi thưa ông Byun,phần còn lại tôi sẽ tự lo.

Anh cúp máy.

-Baekhyun,(anh nói),có vài chuyên cần làm rõ ngay với cậu.Trước hết,tuy tôi học cùng lớp với cậu nhưng điều đó ko có nghĩa là tôi cùng tuổi với cậu. Tôi hơn cậu một tuổi, tôi biết chuyên cậu học nhảy lớp...ko phải nhìn tôi bằng ánh mắt đó.
Thứ hai,nếu cậu cho rằng tôi ko đủ khả năng thì xin trả lời rằng tôi đã phải trải qua nhiều cuộc khảo sát của bố cậu,vượt qua nhiều đối thủ để thành quản gia.Chuyện này cứ từ từ cậu sẽ hiểu.Còn bây giờ,lên tắm và chuẩn bị ăn tối thưa cậu chủ.
Baekhyun vẫn đứng chết trân tại chỗ,toàn bộ sự việc xảy ra từ chiều đến giờ lướt qua đầu cậu như một đoạn băng quay chậm.
-Baekhyun ,cậu ko sao chứ?

Cậu chợt tỉnh,khuôn mặt của anh đang sát với mặt cậu,một tay anh đang đặt trên trán cậu...

"Bốp" cậu dụi thẳng cái cặp vào mặt anh:

-tôi đã nói đừng lại gần tôi.

Cậu bước mạnh,xô cả vào anh .Chanyeol xoa xoa cái mũi mình,cố nói với theo:

-Tôi chỉ quan tâm đến cậu thôi mà..
-Tôi ko mượn...

Về phòng ,Baekhyun để nguyên cả quần áo mà lăn lên giường.Không thể tin nổi, yaaaassss trời ơi cậu điên lên mất,quản gia mới lại là hắn,khỉ thật.Hắn thật là tên tồi tệ nhất trong lịch sử nhân loại,cứ đứng trước mặt hắn,nghe thấy giọng nói của hắn là cậu mất tự chủ.

Baekhyun đứng đậy cởi phăng bộ đồng phục trên người ra,vớ tay lấy cái áo trên tủ,Baekhyun vừa xỏ đc một tay áo vào thì "cạch" cửa phòng cậu bật mở,Chanyeol bước vào:

-Tôi muốn báo cho cậu là bữa tối đã dọn xong nên...a...
.
Mặt anh lập tức nóng rần lên,anh quay mặt đi:

-A..... xin lỗi,tôi ko biết cậu đang thay đồ..

Anh đong sầm cánh cửa sau lưng lại,tựa lưng vào nó:'' Đáng lẽ mình nên gõ cửa, ôi điên thật''.

Trong phòng,Baekhyun cũng đang thắc mắc:"Anh ta làm sao vậy nhỉ,bộ chưa thấy con trai ở trần bao giờ sao?"

Xuống phòng ăn,Baekhyun chán nản nhìn cái đống thức ăn ngồn ngộn trên bàn."Họ định nấu cho cả một tiểu đoàn ăn luôn chắc''.Cậu cầm đũa chọc chọc vài cái rồi đứng đậy:

-Tôi no rồi,dọn đi.

-Cậu đang đùa với tôi ư.Cậu chưa hề ăn một chút nào.(Chanyeol lên tiếng)

-Chẳng ai đùa với anh cả.(Cậu kéo ghế và đứng lên).

-Khoan đã.

Chanyeol địng giữ cậu lại nhưng cậu đã lách người và chạy ra ngoài.Anh túm lấy một ngưới làm:

-Cậu ta luôn ăn uống kiểu đó ư?

-Vâng.
-và chẳng ai nói gì sao?

-Cậu chủ sẽ ko nghe đâu.Hồi đầu ông chủ cũng nói hoài nhưng chả có tác dụng gì nên cũng mặc kệ luôn.

-Đc rồi cậu dọn đi.

-Vâng.

Chanyeol Đứng trầm ngâm giứa phòng.Qua lời ông Byun nói cậu cũng biết Baekhyun sống rất tuỳ tiện nhưng đến thế này thì......Anh bỏ ra khỏi phòng, đi thẳng xuống bếp.

Baekhyun đang chơi điện tử trong phòng thì ...knock...knock.
-Ai?

-Thưa cậu chủ...

Baekhyun mở cửa:

-Có chuyện gì?

-Quản gia bảo mang cái này lên cho cậu.

-Đem đi đi.Ai mà them đồ hắn đưa chứ.

Baekhyun quay lưng ,kéo cánh cửa toan đóng lại.

-Đây là bánh kem hương dâu nhân sôcôla thưa cậu.

"Cái gì,món ruột của mình".

-Đích thân quản gia đã vào bếp làm.

-Đồ hắn làm ta ko them.

Nói ko them mà mắt Baekhyun ko rời đc chiếc bánh. Wa,trông nó thật hấp dẫn,một lớp kem tươi phủ quanh chiếc bánh,hai quả sơ ri đỏ mọng dặt khéo léo trên hai bong hồng cũng đc làm bằng kem,chiếc bánh kích thích bao tử cuả cậu.Ko đc, nó là đồ do hắn làm mà.....nhưng bản thân cái bánh đâu có tội tình gì đâu...nhưng ....nhưng...Sau một hồi nhưng qua nhưng lại,cái bánh cũng đc cậu đón lấy và đưa vào phòng.Các cụ ta vẫn nói lí trí ko thắng đc bản năng quả thưc ko sai.

Chưa kịp ăn miếng nào,knock knock....tiếng gõ cửa lại một lần nữa vang lên,lần này chẳng cần hỏi trước cậu ra mở luôn,hí hửng nghĩ đến một cái bánh thứ hai.
Cánh cửa bật mở,và người đứng ngoài là Kyu hyun.Cậu hơi khó chịu:

-Tìm tôi?

Chanyeol cười:

-đến phòng cậu mà ko tìm cậu thì tìm ai.

Chẳng để cho Baekhyun kịp tức giận hơn,anh tiếp lời:

-đây là hồng trà Hungary,nó rất hợp để ăn với bánh kem.

Baekhyun ngạc nhiên.Vô tình ư hay cố ý đây,anh ta đem đến hai thứ mà cậu cực thích.
Giơ tay đón lấy ấm trà,cậuthầm nghĩ:"chỉ là trùng hợp mà thôi, đến bố mẹ cậu còn chưa chắc đã biết điều này nữa là" Câụ xoay người bước vào trong,và đóng cửa lại.

"lạnh lung thật,không cảm ơn người ta một tiếng đc sao"Chanyeol bước đi mà ko bíêt có một người đang vừa ăn bánh vừa suy nghĩ đến nổ cả đầu trong phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro