Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mã Siêu tỉnh lại là chuyện tốt, một đám huynh đệ ồn ào huyên náo hơn nửa buổi tối, cuối cùng vẫn là Lam Tư Lạc mang ra lời dặn dò "Nghỉ ngơi cho khỏe" của Hoa Đà đuổi tất cả ra ngoài.

Cô Chiến đi cuối cùng, đưa mắt nhìn mọi người tản ra, hắn trao đổi ánh mắt với Chỉ Qua, thấy Chỉ Qua đã hiểu ý, liền không nói thêm, đi về phía sau núi.

Ngọn núi phía sau Tào gia bình thường chỉ làm sân tập luyện của các huynh đệ, buổi tối căn bản sẽ không có ai tới đây, vì vậy Cô Chiến đã chọn nơi này làm địa điểm gặp mặt Uông Đại Đông.

"Party time!"

Từ sau lưng truyền tới giọng nói vô cùng quen thuộc, mặc dù không bị lời chào hỏi trăm năm như một của Uông Đại Đông hù dọa, nhưng Cô Chiến vẫn nể mặt quay lại cười một tiếng.

Uông Đại Đông nhìn phản ứng nhàm chán của hắn, cũng mất hứng trêu chọc, trực tiếp giơ lên trục cuốn trong tay: "Tẩy hồn khúc của cậu đây, hôm nay là kỷ niệm tám năm ngày cưới của Tu và A Hương, vì vậy cậu ấy nhờ tôi mang đến cho cậu!"

"Cảm ơn." Cô Chiến cẩn thận nhận lấy, thuận miệng hỏi, "Hôm nay anh và King không hẹn hò sao?"

"Thôi mà!" Uông Đại Đông gãi đầu, có chút khó xử, "Tôi là Lôi Đình chỉ là anh em tốt, chúng tôi không thể!"

"Được rồi, đã biết." Cô Chiến cũng không để ý, thuận miệng đáp lại.

Có điều Uông Đại Đông lại giống như có lời muốn nói, nhưng lại do dự không biết mở lời thế nào, "Ừm, cậu ấy khỏe không?"

"Cậu ấy?" Cô Chiến cảm thấy khó hiểu.

"Tôi nói Lôi Khắc Tư." Uông Đại Đông thở dài, "Không biết cậu ấy có chăm sóc tốt bản thân không, có còn giận tôi ngày trước suy nghĩ không thông chuyện tình cảm với Lôi Đình không?"

Lời nói chua xót khiến Cô Chiến hiểu ra mọi chuyện, hắn thế nào cũng không nghĩ tới giữa hai người này còn có một tầng quan hệ như vậy, nhất thời cũng không biết nên tiếp nhận thế nào, lại nghe được Uông Đại Đông nói tiếp.

"Nếu gặp cậu ấy thì hãy nói rằng, nắm đấm sẽ luôn ở không gian Vàng chờ trí não trở lại."



Lúc Cô Chiến trở lại Mã Siêu vẫn chưa ngủ, Lam Tư Lạc và Chỉ Qua cũng ở lại chờ Cô Chiến mang tin tức về.

Che giấu chuyện có liên quan đến Lôi Khắc Tư, Cô Chiến đại khái chỉ thuật lại lời của Uông Đại Đông, nghe được "Tẩy hồn khúc" có thể tẩy rửa ma tính của Bá Nhân, Mã Siêu cuối cùng cũng yên tâm, trong lòng cũng bớt áy náy một chút. Nhưng cậu vừa thở phào nhẹ nhõm thì liền nghe được lời kế tiếp của Cô Chiến: "Bác gái Đao Quỷ nói tình trạng của Mã Siêu bây giờ vẫn chưa ổn định, miếng vá linh châu không biết lúc nào sẽ bug, vì vậy bác gái đề nghị cậu trở về không gian Vàng tiếp tục chữa trị."

Nhìn thấy Mã Siêu lập tức xụ mặt, Cô Chiến cũng cảm thấy hơi tàn nhẫn, huynh đệ người ta vừa nhận lại nhau bây giờ lại muốn ép bọn họ chia lìa, nhưng còn chưa chờ hắn nói ra lời an ủi liền nghe được Mã Siêu làm bộ tội nghiệp hỏi: "Tiếp tục chữa trị, tức là lại phải uống mấy thứ thuốc đắng kia sao?"

Cô Chiến bất đắc dĩ chớp chớp mắt, quả nhiên nói lệch trọng điểm chính là đặc tính nổi bật của không gian Bạc.

"Thuốc đắng giã tật." Chỉ Qua mềm lòng nhìn đứa em trai ủy khuất như vậy, lại đau lòng nghĩ tới những gian khổ mà cậu đã phải trải qua, chỉ lên tiếng khuyên cậu: "Nó tốt cho sức khỏe của cậu mà."

Ngoài dự đoán, Mã Siêu không tiếp tục dây dưa nữa, ngược lại sau khi nghe những lời này của Chỉ Qua, cậu có chút không vui cắn cắn môi, nhưng cũng không nói gì, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

Cô Chiến nhìn đứa nhóc hôm nay bỗng nhiên rất nghe lời, luôn cảm thấy có điểm kỳ quái.



Dựa theo tính cách của Mã Siêu, tất nhiên là không chịu được quá trình dưỡng thương cô quạnh, sau khi khỏe hơn một chút, cậu liền bắt đầu rục rịch khắp nơi tìm chuyện để giết thời gian, hết nhìn Bá Nhân còn ngủ mê man lại muốn đi tới võ trường xem các huynh đệ luyện võ, chỉ tiếc là lúc cậu vừa đến đã nhận được lệnh cấm bước vào khu vực nguy hiểm, chỉ có thể ngồi xem từ xa.

Thật là nhàm chán, Mã Siêu ôm cột ngáp đến lần thứ mười tám thì buổi tập của các huynh đệ cuối cùng cũng kết thúc, Hoàng Trung hỏi cậu có muốn đi ăn cơm cùng mọi người không, Mã Siêu vốn định đáp ứng, không ngờ đúng lúc này lại nhìn thấy Triệu Vân đang chậm chạp thu dọn đồ đạc, suy đoán đại khái người này hẳn là có lời muốn nói với mình, liền gật đầu một cái, để mấy người Hoàng Trung đi trước.

Dù sao cậu cũng có vài điều phải nói với Triệu Vân.

Cậu mặc dù đơn thuần, nhưng cũng không ngốc, đương nhiên có thể nhìn ra sau khi mình tỉnh lại trong ánh mắt của người nọ dường như có mấy lần muốn nói lại thôi, có thể đoán được mấy phần tâm sự của đối phương. Có lẽ đã đến lúc cậu nên mở ra nút thắt vẫn luôn tồn tại giữa bọn họ.

Như vậy hai người đều cảm thấy thoải mái hơn, lời tạm biệt đại khái cũng có thể nói ra dễ dàng hơn một chút.

Cậu đi về phía Triệu Vân.

Triệu Vân vẫn đang cúi đầu thu dọn đồ đạc, chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng từ từ tiến tới, hắn sớm đoán được là ai, vì vậy không đợi Mã Siêu mở miệng, liền đứng lên quay đầu lại.

Bọn họ đã rất lâu rồi không đứng sánh vai như vậy.

Triệu Vân nhớ tới cuộc sống trước kia, cùng nhau luyện võ, cùng đi học, trừ gian diệt ác, thỉnh thoảng cũng sẽ nghịch dại một chút, từ lúc hắn cho rằng Mã Siêu đã không còn, một đoạn thời gian rất dài hắn luôn hoài niệm, nhớ về những lúc sóng vai đồng hành bên nhau, thật sự không nghĩ tới sẽ còn có cơ hội như ngày hôm nay, mặt đối mặt đứng chung một chỗ.

Chỉ là đối mặt mà không nói một lời.

Mã Siêu không biết Triệu Vân đang thất thần hay đơn thuần chỉ ngẩn người, chỉ là nhìn bộ dạng này của hắn khiến trong lòng cậu không tránh khỏi có chút chua xót, không nhịn được phá vỡ sự im lặng giữa hai người: "Vân."

"Ừ?" Triệu Vân tỉnh lại, lúc này mới ý thức được mình đã thất thần quá lâu: "Xin lỗi, vừa rồi tôi đột nhiên nhớ về cuộc sống trước kia của các huynh đệ. Mặc dù thỉnh thoảng lại gặp phiền toái, cũng có những lúc nguy nan, nhưng mọi người đồng lòng đối phó, mỗi ngày ở bên nhau đều đặc biệt vui vẻ."

"Đúng vậy, khi đó thật vui." Mã Siêu cũng xúc động, "Thật sự muốn quay trở lại những ngày tháng ấy."

"Nếu như... nếu như lúc ấy không xảy ra chuyện kia, mọi người hẳn vẫn sẽ như xưa." Giọng nói của Triệu Vân hạ xuống mấy phần, hắn nhắc tới sự kiện kia làm Mã Siêu đã có một linh cảm mơ hồ, quả nhiên một giây tiếp theo, cậu rốt cuộc cũng nghe được lời nói trói buộc trong lòng Triệu Vân bao lâu nay.

"Thật xin lỗi."

"Nếu không phải vì tôi, cậu sẽ không chịu nhiều khổ sở như vậy, vẫn có thể vui vẻ sống cùng các huynh đệ."

"Là tôi đã bỏ rơi cậu trong lúc hoạn nạn, là tôi không giữ đúng tình nghĩa huynh đệ giữa chúng ta."

Triệu Vân có chút nghẹn ngào, hắn nhìn Mã Siêu bởi vì những lời nói của mình mà cũng nhớ lại chuyện trước kia, thấy hốc mắt cậu đã hơi đỏ lên. Bị chặn lại trong lòng còn có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng một chữ cũng không thể nói ra, chỉ có một câu "Thật xin lỗi." hắn nói liên tục ba lần, lần cuối cùng khi giọng nói vừa cất lên, nước mắt rốt cuộc cũng rơi xuống.

Rốt cuộc cũng có một lần, những giọt nước mắt vì cậu mà rơi, cũng chân chính rơi xuống trước mặt cậu.

Mã Siêu lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Vân khóc, khuôn mặt tuấn tú ướt nước mắt thật sự không giống với hình ảnh trong trí nhớ của cậu. Triệu Vân trong trí nhớ của cậu, khi thì ưu buồn, khi thì tiêu sái, khóe miệng chỉ hơi nhếch lên một tiếng cười khẽ là có thể nắm bắt muôn vàn trái tim thiếu nữ, những tình ý ẩn hiện trong ánh mắt đều mang một dáng điệu khiêu khích nhất. Nhưng lúc này, khóe miệng người kia chỉ nói ra những câu từ đau khổ nhất, mà trong đôi mắt ấy, cậu chỉ nhìn thấy sự bất lực, sự hối hận nuối tiếc tựa như vào giây phút này đoạt đi tất cả ánh hào quang trên người hắn, chỉ còn để lại một mảng lớn u tối phiền muộn.

Đây không phải là Triệu Vân trong trí nhớ của cậu.

Mã Siêu tiến lên hai bước, muốn nhìn rõ khuôn mặt Triệu Vân hơn một chút, nhưng càng đến gần, tầm mắt ngược lại càng mơ hồ, cậu đưa tay lên xoa hốc mắt, lúc này mới phát hiện trên đầu ngón tay cũng dính đầy hơi nước.

Là từ lúc nào, cậu lại không nhận ra, trên mặt mình đã ướt đẫm nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro