Part 4: Hồi kết.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4. Hồi kết.

-          Chỉ mày thôi sao?

Hắn đứng trước ranh giới giữa Demon và con người, làm cái nhiệm vụ mà đến lúc chết Aron cũng muốn thực hiện cho bằng được. Hắn nhắm mắt tiếc rẻ cho con người tài năng ấy, tại sao lại dành cả mạng sống cho những kẻ ruồng bỏ mình?

Bầu trời đen kịn, không một chút gió. Thỉnh thoảnh có vài con dơi bay lạc vào, cứ như khung cảnh trong mấy bộ phim kinh dị. Và cái kết của nhân vật chính luôn được định đoạt bằng cái chết thảm khốc nhất.

JR nằm trên nóc nhà, tay quơ quơ vào làn khói mỏng, tạo thành một lớp thủy tinh mỏng. Gã chép miệng chua chát.

-          Có vẻ là vậy rồi. Hình như, ngươi rất sợ thủy tinh?

-          Điều đó quan trọng không?

-          Chắc có.

Gã nhảy xuống, hất mặt lên, môi hở ra để lộ hàm răng trắng.

- Tao có thể tạo ra chúng mà.

.

.

.

Cậu trở về nhà, ngồi bẹp xuống cái ghế sopha, cậu đói, nhưng bây giờ ăn gì? Cậu không thấy thèm món gì cả. Căn nhà bây giờ thật đáng sợ, mùi ẩm mốc nồng nặc trong không khí.

Cậu xộc tay vào túi lấy ra chiếc chìa khóa, món quà sinh nhật của Aron.

“Con sẽ tìm ra câu trả lời, nhanh thôi...”

Một luồng suy nghĩ nảy ra trong đầu cậu. Nếu có chìa khóa, thì sẽ có ổ khóa.

Cậu xông vào phòng Aron, bên trong đó chất đầy hộp. Cậu lấy chiếc hộp có tên mình xuống.

Và đưa chiếc chìa khóa vào. Chiếc hộp bật mở.

Bên trong chỉ có một nhành hoa Violet.

-          Tại sao?

Cậu quỳ xuống cạnh bàn làm việc của ngài, tay vẫn cầm hoa.

-          Con thật sự không hiểu. Ngài muốn gì chứ? Aron?

“Con là ai? Cậu bé có mắt phải màu tím Violet?”

Đôi mắt đen láy của cậu xoáy sâu vào gương, không phải màu tím của Violet.

- Minhyun đã bắt nhầm người, em chỉ là người bình thường. Đó là lý do vì sao em không tìm ra khả năng của mình.

“Ren...”

.

.

.

-          Hự!

Minhyun cắn chặt môi mình, máu ọc ra từ sâu trong cuốn họng. JR ngồi xuống cạnh bên hắn, tay vuốt nhẹ lên má hắn.

-          Chậc, không bị cắt bởi thủy tinh, nhưng lại không chịu được cú đấm của kẻ tạo ra thủy tinh? Mày thú vị quá đấy.

Hắn ngước mắt nhìn vào lòng bàn tay gã.

-          Quen không? Quà của cha thằng bé đó tặng ta đấy. Sau khi ta giết ông ta, ta vẫn không tìm thấy thằng bé, vậy mà mày lại tìm được. Lại còn yêu nó nữa. Hay thật.

Từ giữa lòng bàn tay JR, mảnh thủy tinh xuyên qua đóa hoa Violet in trên tay hắn, đâm thẳng vào con ngươi Minhyun. Máu bắn ra, chảy dài trên má. Mảnh thủy tinh ghim sau

Hắn lịm đi, giữa tiếng cười của JR.

-          MINHYUN!!!

Một cái bóng trắng xoẹt ngang nơi hắn vừa nằm xuống. Đôi tay cậu xoa nhẹ trên má hắn, nước mắt cậu ướt đẫm trán cậu.

-          Em đến rồi đây!

Cậu đặt Minhyun nằm xuống nền đất, nhét vào tay hắn nhành hoa tím.

Những tiếng gào thét vang lên, ám muội không khí là mùi máu tanh, tiếng thủy tinh vỡ nát. Tiếng cười tàn bạo của kẻ tham chiến, khát máu.

Đâu đó, bằng con mắt còn lại, hắn cảm nhận thấy ánh lửa xanh lụi tàn trong làn khói. Rồi mọi thứ nhạt nhòa dần...

Bịch.

Bàn tay JR lạnh nhạt hạ xuống cạnh hắn, nó vẫn còn giần giật.

-          Kết thúc rồi, Minhyun. Kết thúc rồi Minhyun.

Cậu chạy đến, ôm Minhyun vào lòng. Hắn càng cố đẩy, cậu càng ôm chặt.

-          Không sao đâu.

Máu chảy xuống hốc mắt hắn, nhìn giống như hắn đang khóc.

-          Trời tối quá... Anh không... Không nhìn thấy màu mắt của em.

-          Rồi anh sẽ thấy, đừng nói gì nữa.

Cậu nấc lên, với lấy tay Minhyun đặt vào mặt mình.

-          Thấy không? Anh không làm em bị thương.

Hắn ngượng người dậy, chạm nhẹ môi mình vào Minki. Máu dính đầy gương mặt cậu.

-          Anh đã hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi.

Trong đầu hắn hiện về cái đêm đó.

.

.

.

-          Đừng bắt con của tôi!

Người đàn bà nắm lấy vạt quần Minhyun, bà gào lên van xin.

-          Nó không phải là người tôi cần.

Hắn quay mặt đi, Aron đã nhầm to rồi...

Người đàn bà đó nhanh tay nhặt lấy khẩu súng gần đó. Bà đưa tay vào cò súng.

-          Á aaa!!!

Lòng bụng bà vỡ nát, một khúc ruột tuôn ra ngoài. Bà căng đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía sau.

Đứa bé chìa lòng bàn tay về phía bà, nó mỉm cười khoái trá.

Mắt phải của nó đổi thành màu tím. Màu tím Violet.

.

.

.

-          Tôi phải làm gì với nó đây?

-          Nó chỉ muốn bảo vệ cậu.

-          Tôi biết, nhưng...Nó đã giết mẹ nó...

-          Đến khi nào nó sẵn sàng, ta sẽ nói với nó.

Hắn kéo cổ áo Aron lại gần mình, hăm dọa.

-          Không ai được biết kẻ giết mẹ Choi Minki ngoài tôi và ngài.

Thằng bé ngồi trong góc phòng, mỉm cười với đôi mắt đen láy nhân từ.

- Tôi sẽ bảo vệ nó.

Hắn ngã xuống. Nhành hoa rơi xuống đất, lớp tro tàn từ hắn bao lấy nó, ngăn không để hơi máu làm ô bẩn nó.

Minki gào lên đau đớn. Mặc cho cơ thể hắn từ từ tan biến trong vòng tay cậu...

Sau đêm đó, không ai thấy sự tồn tại của lũ Demon. Mà trước giờ, con người không hề quan tâm, chúng tồn tại hay không không phải là điều mà họ để ý đến. Họ thản nhiên bước trên đường, trôi vào cuộc sống bộn bề của bản thân.

Gã thanh niên tóc bạch kim nhếch nhác nằm trong thùng rác bên đường. Làn da trắng ấy không hề bị sự dơ bẩn làm cho sạm đi, ngược lại, cậu vẫn rất đẹp.

Người ta kể, nơi cậu chết đi, Violet đã mọc tím cả một vùng.

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro