Chương 12 : Không Quen Biết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Tiểu thư còn nói, cô đã nói việc này với Kagamine lão gia rồi!


Câu nói này nằm ngoài dự tính của Kagamine Len. Hắn đầu tiên là sững sờ, sau đó có chút bất ngờ nhìn điện thoại trong tay mình, giống như nghi ngờ không biết có phải mình nghe lầm không, qua một hồi lâu mới mở miệng, không nặng không nhẹ " Ừ. " một tiếng, ý nói hắn đã biết.


Quản gia đã sớm quen với thái độ này của hắn, chỉ "Ừ" một tiếng đã là quý như vàng, nói lời chào rồi cúp máy.

Kagamine Len để điện thoại di động ở bên tai một lúc lâu, mới lấy lại tinh thần, sau đó để điện thoại di động lên bàn, tiếp tục làm việc giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.


Mười ngày sau, Karusa Rin từ Mỹ quay trở lại Tokyo.


Máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Tokyo đúng mười giờ sáng.


Không biết là ai tiết lộ tin tức, trong sân bay đã có rất nhiều fan tụ tập từ rất sớm chờ Kagene Rui.


Karusa Rin đeo khẩu trang, nhưng lúc ra sân bay vẫn bị một fan nữ nhận ra được.


Nữ sinh kia kích động hét lên : " A! Kagene Rui ở đây--!! " , sau đó những fan kia ở phía sau liền xúm về phía Rin.


Trong phút chốc, cô bị ngăn đến nỗi chui không lọt.


Một đám người tụ tập lại vốn đã thu hút ánh nhìn, còn có nhiều fan không ngừng gào thét " Kagene Rui ", khiến cho không ít người trong sân bay tiến tới xem trò vui.


Dưới sự giúp đỡ của quản lý, bảo vệ và nhân viên sân bay, phải mất một lúc lâu Rin mới có thể ra khỏi đám người kia, lên xe của quản lý.


Cũng có không ít fan đứng bên cạnh xe, không ngừng vỗ vào cửa sổ xe, tài xế sợ đụng trúng người, chỉ có thể nhích từng chút một, mãi đến khi nhân viên sân bay xua fan ra mở đường, xe mới có thể gia tăng tốc độ, nhanh chóng rời khỏi bãi đậu xe của sân bay.


Lúc bị fan bao vây trong sân bay, Karusa Rin bị chen lấn đến nỗi toàn thân đổ mồ hôi, trong xe mở máy lạnh, cũng không cảm thấy mát, cô mới mở cửa xe, muốn hóng gió một chút.


Lúc này là thời điểm rất nhiều máy bay cùng nhau hạ cánh, con đường ra khỏi sân bay kẹt cứng, tài xế chạy một chút lại dừng, đi cũng chưa quá một trăm mét, nhiệt độ bên trong xe hạ xuống. Rin vừa định đóng cửa sổ xe, lại vô tình nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc.


Động tác của cô bỗng nhiên dừng lại mấy giây, mới chậm rãi quan sát chiếc xe kia.


Cửa sổ xe bên này không có đóng, cô có thể nhìn thấy Kagamine Len ngồi ở ghế lái, một tay cầm thuốc lá, một tay điều khiển vô lăng.


Gò má của hắn hiện lên những đường nét tuyệt đẹp, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, làm sáng nửa bên mặt của hắn, làm nổi bật làn da vừa mềm vừa trơn, vài lọn tóc vàng óng rủ xuống che khuất nửa bên mặt còn lại, khiến hình ảnh lúc sáng lúc tối, tinh mỹ như hình ảnh trong truyện tranh lúc nhỏ Karusa Rin từng đọc.


Rin nhất thời ngơ ngác đến nỗi quên đóng cửa sổ xe lại. 


 Vì bị kẹt xe, tài xế xe của cô vẫn luôn chạy cùng một trục đường với xe của Kagamine Len.


Rin nhìn chăm chú lâu như vậy, Kagamine Len dường như phát hiện ra ánh nhìn của cô, lúc dùng bật lửa châm thuốc, liếc mắt về phía cô một cái.


Ánh mắt của hắn không chút gợn sóng, Rin không biết chắc hắn có nhìn thấy mình hay không, có thể là không nhìn thấy, cũng có thể là nhìn thấy mà giả vờ như không thấy. Nói tóm lại, chỉ là liếc qua liền thu mắt về, đốt thuốc lá, đưa lên miệng, ngậm vào, đưa tay sờ cửa xe một hồi, cửa kính xe từ từ nâng lên, cuối cùng đến điểm cao nhất.


Cửa kính xe của Kagamine Len dán màu đen khiến cô không thể tiếp tục nhìn trộm, hình ảnh phản chiếu của hắn trên tấm kính kia đã biến thành một màu tro đen.


Qua trạm thu phí sân bay, đường xá bắt trở nên thông thoáng, Kagamine Len giống như sợ tài xế xe Rin lái gần thêm nữa, liền đột nhiên tăng tốc, lách trái lách phải nhiều lần, sau đó liền hòa vào dòng xe cộ tấp nập không thấy tung tích.


Bất kể hai năm trước hay là hai năm sau khi cô vào nhà của hắn rồi, hắn vẫn đều có một điểm không thay đổi, đó chính là lúc nào cũng giữ khoảng cách với cô.


Rin thừ người nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ hồi lâu mới nhẹ nhàng chớp chớp mắt, làm như chưa từng nhìn thấy Kagamine Len, cô nhàn nhạt đóng cửa sổ xe, lấy miếng đệm lưng đặt lên ghế ngồi, nhắm hai mắt lại.


Lúc tài xế lái xe vào bên trong, quản lý của Kagene Rui gọi đến. Cô nghe điện thoại di động, "Ừm", "Được" một lúc, sau đó quay về phía tài xế nói : " Đi Gorgeous Diamond. "


Karusa Rin nhắm mắt không phát ra một tiếng động nào, lát sau lại mở mắt ra nghi ngờ nhìn về phía Megurine Luka.


Cô không mở miệng, nhưng Luka đã có thể hiểu được ý của cô, đơn giản giải thích : " Là cái bẫy của Hatsune Mikuo. "


Ngừng một lát, Luka mới nhớ ra cô là Tần Chỉ Ái, không phải Lương Đậu Khấu, liền bổ sung một câu : " Là bạn của Rui, rất giàu có. "


Lấy tiền thì phải làm việc, đó là đạo lý mà Karusa Rin có thể hiểu được. Cho dù bây giờ Luka bắt cô đi gặp người cô không quen nhưng cô vẫn "Ừ" một tiếng, không phản đối.



Lúc cô nhận điện thoại, Gorgeous Diamond đã bắt đầu mở cửa rồi. Vì thế khi cô và Megurine Luka đến, bầu không khí trong phòng khách đã khí thế ngất trời.


Hôm nay có rất nhiều người tham gia buổi tiệc này, đã có gần năm mươi người trong phòng khách, hai bàn tròn đường kính dài đến hai thước cũng bị ngồi chật, không còn dư một ghế nào.


Tổ trưởng Lục Bán Thành lập tức gọi nhân viên phục vụ lấy thêm hai cái ghế.


Nhìn thấy hai cái ghế đặt thêm vào bàn, thật là chật chội quá, vì vậy nhân viên chỉ có thể sắp thêm một ghế vào mỗi bàn.


Luka ngồi trên chiếc ghế trống trước mặt vị kia, mà Karusa Rin chỉ có thể đi đến bàn khác ngồi.


Đến khi cô ngồi xuống mới phát hiện có chuyện không ổn, quay đầu sang phải, liền thấy Kagamine Len ngồi sát cô, trong tay cầm một điếu thuốc tựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nghe người khác nói chuyện.



Trong phòng khách quá ồn, dù ngồi bên cạnh hắn nhưng Rin vẫn không thể nghe thấy rõ hai người đang nói cái gì.


Tất cả sự chú ý của Kagamine Len đều đặt trên người đang cùng nói chuyện với hắn, hoàn toàn không biết bên cạnh mình đã có thêm một cái ghế.


Mãi đến khi có người nhận ra Kagene Rui, giơ chén rượu, chạy tới chào hỏi, gọi tên Kagene Rui, động tác dập thuốc vào gạt tàn của Kagamine Len mới dừng lại.


Qua mấy giây, hắn từ từ quay đầu qua, mặt không biến sắc nhìn Rin.


Nhận ra ánh mắt của hắn, động tác đưa ly lên chạm cốc với người kia của cô lập tức trở nên cứng ngắc.


Có điều như vậy cũng tốt, từ lúc cùng sân bay đi ra hắn chỉ nhìn cô một cái đã quay đi rồi.


Kagamine Len không nói chuyện với Rin, cô cũng không có can đảm chủ động trêu chọc hắn.


Hắn coi như cô không hề tồn tại, vẫn cùng người bên cạnh nói đủ thứ chuyện.


Karusa Rin giả vờ như không có chuyện gì, cùng người chào hỏi cô cụng ly, sau đó một hơi cạn sạch rượu trong ly, lúc đặt ly xuống, lại liếc trộm Kagamine Len mấy lần.


Không biết có phải cô bị ảo giác hay không, cô cảm thấy sự hờ hững của hắn đã không còn lạnh lùng như lúc trước nữa.


Người cùng Kagamine Len nói chuyện kia nhìn thấy ánh mắt của Rin nhìn hắn, lúc hắn lấy thuốc hút, bỗng nhiên lên tiếng hỏi : " Hai người quen nhau sao? "


Kagamine Len vừa lấy thuốc ngậm vào miệng, nghe người kia hỏi, vẫn một tay cầm bật lửa châm thuốc, mơ hồ trả lời : 

- Không quen biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro