3. Sự kiên cường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Vào giờ ăn trưa của công ty S, Rin cắm cúi ăn phần cơm của mình thật nhanh vì cô vẫn còn bài báo cáo vẫn chưa làm xong.

- Cô đang lãnh phí thời gian ở đây à? - tiếng nói quen thuộc vang lên, rồi cô thấy chiếc ghế đối diện mình được kéo ra, Len thong thả ngồi xuống.

- Tôi ăn trưa đâu phiền đến anh? Còn vài bài báo cáo lát nữa tôi sẽ nộp! - Rin không thèm nhìn hắn, tiếp tục ăn nốt phần cơm còn lại.

- Cô còn 4 ngày rưỡi. Nhanh thôi!

Hắn lạnh lùng lên tiếng. Rin ngước đôi mắt kinh ngạc nhìn hắn.

- 4 ngày rưỡi?!

- Đó là khi cô hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này. - Hắn nói.

Trái tim của Rin như bị co giật mạnh. Ý hắn là gì cơ chứ? Cô nhìn hắn hồi lâu, cả hai nhất thời im lặng.

- Xin lỗi nhưng tôi không hiểu ý anh và tôi cũng không muốn hiểu.

Cô đứng dậy, quay lưng bước đi không ngoảnh lại nhìn hắn.

- Con nguời thật là cứng đầu, đơn giản vì họ không đáng chấp nhận sự thật. Thật đáng thương xót cho loài người yếu đuối, không có khả năng làm chủ sinh mệnh.

Len ở phía sau nhàn nhạt nói, Rin vẫn không dừng lại mà cố gắng đi nhanh hơn. Hắn đúng là một tên điên chỉ biết nói những điều xàm bậy! Nhưng tại sao cô lại bỏ chạy? Cô đang trốn tránh cái gì chứ? Phải chăng cô đang sợ hãi?!

Buổi chiều hôm ấy Rin xin về sớm. Đầu óc cô bây giờ cứ ám ảnh những điều hắn nói. Cô nhớ lại việc cả văn phòng không ai quan tâm đến hắn hay vì họ không nhìn thấy hắn? Nếu thật sự chỉ còn 5 ngày để sống... Nghĩ đến đây, Rin nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó.

Buổi tối, Rin nằm trên gác đọc sách. Được một lúc, điện thoại cô ở kế bên vang lên. Là một số lạ không được lưu trong danh bạ của cô.

- Alô! - Rin có chút ngần ngại rồi bắt máy. Đầu dây bên kia truyền đến tiếng trầm trầm lạnh thấu xương.

- Tôi đến rồi!

Trong đầu Rin vụt qua một loạt hình ảnh của giấc mơ tối hôm qua.
Là giọng nói của tử thần trong giấc mơ của cô! Tử thần thật sự đã viếng thăm cô!!

Rin nằm bất động trên giường, co người ôm đầu gối. Rồi cô lại nghe thấy tiếng bước chân ám ảnh đang buớc lên gác xép. Ti vi đột nhiên vụt tắt đen ngỏm.

- Đừng tới gần đây! - cô nhắm nghiền mắt

- Chấp nhận đi, cô là con mồi của tôi!

Len từ lúc nào đã đứng bên cạnh cô, ánh mắt hắn thâm sâu, không có chút ánh sáng như muốn dìm chết mọi hi vọng mong manh của cô.

- Tôi sẽ chết sao?

Sự thật đã rành rành trước mắt, cô muốn chối bỏ cũng không được!
Nhưng cô không khóc, không la hét, không than trách như những con mồi mà hắn từng mang linh hồn họ đi. Ánh mắt cô lúc này cho thấy sự kiên cường chống lại số phận.

- Đúng vậy! Chính tôi sẽ làm việc đó. Cô càng bi thương thì linh hồn cô sẽ sớm thuộc về tôi. - Hắn có chút bất ngờ về thái độ của Rin, nhưng rồi cũng lấy lại vẻ mặt băng lãnh, nói.

- Tôi sẽ không đầu hàng số phận! - cô quả quyết lên tiếng.

- Đó là việc của cô! Dù sao số phận cũng đã an bài, ngày thứ 5 cô sẽ chết vì tai nạn. Thật đáng để xem!

Hắn nhếch mép. Thần chết... quả thật không có trái tim!

Trái tim Rin co giật mạnh. Cô sợ hãi nhưng cố không tỏ ra quá bi thương. Ngay trong đêm hôm đó, cô đón chuyến xe đêm về quê.

Nếu thật sự phải chết, cô muốn gặp cha mẹ lần cuối...




.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro