Chương 2: Anh là...Tử thần?!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





6 giờ sáng hôm sau, ánh nắng ấm áo bao trùm thành phố Vocaloid. Sau một đêm mưa bão cuối cùng bình minh cũng đến. Rin xách giỏ đi làm, tuy đã hết sốt nhưng cơ thể cô vẫn còn rất mệt mỏi. Cô đón chuyến xe buýt số 2 đến công ty S.

Rin lê bước chân nặng nề lên xe.

- Chào bác! - cô cúi đầu chào nguời tài xế lớn tuổi.

- Hôm nay trông cháu xuống sắc quá! - bác tài xế hỏi han

- Dạ không sao, chỉ là cảm nhẹ thôi ạ! - cô vẫn giữ nét cười tinh nghịch nói.

Rin ngủ gật trên xe buýt, đầu tựa vào cửa kính, không ngừng gật gù theo những chuyển động của xe. Đột nhiên xe dừng lại, một chàng trai có thân hình cao lớn nhưng hơi gầy thong thả bước lên. Hắn nhìn quanh rồi tiến đến chiếc ghế còn trống bên cạnh Rin ngồi xuống . Được một lúc, cô cảm thấy lành lạnh nên lấy áo khoác mặc vào.

- Anh có lạnh không? - cô vô tình chạm tay vào cánh tay chàng trai kế bên. Tay hắn lạnh buốt khiến cô có chút giật mình.

Chàng trai vẫn trầm mặc không trả lời. Rin quan sát gương mặt hắn, cô phải ngạc nhiên khi hắn khá giống mình. Mái tóc vàng buộc một chùm đằng sau, sống mũi cao, ngũ quan cân đối, đôi mắt màu xanh của biển nhìn về hướng vô định rất đẹp nhưng không có hồn. Hắn ta giống như một bức tượng điêu khắc tuyệt mỹ của người thợ lành nghề.

- Xin lỗi đã làm phiền!

Thấy chàng trai kì lạ không trả lời, Rin cũng không thèm quan tâm đến hắn nữa. Không khí trên xe trở nên tĩnh lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng còi xe cộ, tiếng bánh xe ma sát với mặt đường.

Đến trạm dừng, Rin bước xuống xe, đi bộ một đoạn đến nơi làm việc.

- Chào mọi người! - cô tươi cười chào các đồng nghiệp.

- Chào! Em bị bệnh à? Sao trông mệt mỏi thế? - Anh chàng trưởng phòng đẹp trai Kaito ân cần hỏi thăm cô.

- Phải đó! Em uống thuốc chưa? - một người khác tiếp lời

- Em đỡ nhiều rồi, cảm ơn các anh! - Rin mỉm cười quay về bàn làm việc.

Cánh cửa văn phòng được đẩy ra, một chàng trai tuấn tú bước vào. Rin dụi mắt, cô có nhìn nhầm không!? Đó chính là người kì lạ trên chuyến xe buýt sáng nay. Gương mặt trầm tĩnh đó, không thể sai được!

Nhưng khi nãy rõ ràng chỉ có mình cô xuống xe thôi mà. Trong văn phòng, ngoài cô ra không một ai để ý đến hắn. Mọi người cứ cắm cúi làm công việc của mình như không có chuyện gì xảy ra.

Hắn nhìn quanh rồi nhanh chóng sải bước dài đến chiếc bàn còn trống bên cạnh Rin. Luồng khí lạnh lướt qua người cô khiến cô dựng tóc gáy. Từ ngày mai, cô sẽ làm việc với hắn sao?

- Anh tên gì? - Là một người vui vẻ và hoạt bát, Rin đương nhiên phải làm quen với đồng nghiệp mới này.

- Kagamine Len! - hắn im lặng một hồi lâu rồi trả lời ngắn gọn

- À...Len, sáng nay chúng ta vừa gặp nhau trên xe buýt đó, anh nhớ không?

- Chỉ mới gặp sáng nay thôi à? - hắn vẫn không ngẩng mặt nhìn cô.

- Ý anh là gì? - Đầu óc của cô dần trở nên mờ mịt

- Không có gì! Tốt nhất đừng cố làm thân với tôi, cô sẽ cảm thấy thất vọng đấy!

Hắn nhếch môi, ánh mắt lạnh lẽo đến tột độ. Rin vô thức lùi về phía sau tạo khoảng cách ngắn với hắn.
Trong trí nhớ mơ hồ của cô vụt qua hình ảnh người đàn ông với nụ cười quỷ dị tối qua. Cô cố gắng gạt đi những suy nghĩ viển vông, chuyên tâm vào công việc.



.


.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro