5. Nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Quê của Rin là một vùng nông thôn nghèo, đi đâu cũng chỉ thấy ruộng là ruộng. Không có đường xi măng trải dài thẳng tắp mà là những con đường đất đá gồ ghề, không có ô tô đời mới, càng không có những toà cao ốc chọc trời.

Rin đến nơi vào lúc 3 giờ sáng hôm sau. Trời vẫn tối mù. Len thong thả đi sau lưng cô. Nghe tiếng gõ cửa, mẹ cô - Lenka vội ra mở cửa. Bà vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy Rin.

- Anh ơi, Rin của chúng ta về rồi này! - Bà vô cùng vui mừng khi thấy con gái về thăm. Điều đó đã khiến cô đau lòng mà bật khóc. Thật xót xa cho những người cha, người mẹ mất đi con cái. Tháng ngày sau này họ phải sống dựa vào ai đây?!

- Cha mẹ, con thật sự rất nhớ hai người!

Cô ôm họ khóc rưng rưng, ba cô Rinto cũng không kìm được nước mắt.

Len đứng từ xa ngắm phong cảnh, lâu lâu lại liếc nhìn họ. Những chuyện khóc lóc này thật phiền phức!

Cả ngày hôm ấy, Rin luôn ở bên cạnh mẹ, dành trọn cho bà sự yêu thương có phần muộn màng. Buổi tối Rin ôm mẹ nằm trên chiếc giường đơn giản, lòng cô mơ hồ nặng trĩu.

- Mẹ à, con xin lỗi! - đôi mắt cô lại rưng rưng.

- Sao vậy Rin? Công việc không thuận lợi hả con?

Bà Lenka vô cùng lo lắng , cả ngày hôm nay, Rin rất kì lạ!

- Không ạ, chỉ là con không ở bên cạnh cha mẹ, để cha mẹ đã lớn tuổi mà không có ai chăm sóc, phụ dưỡng. Con thật sự có lỗi!

Cô vùi đầu vào lòng mẹ, sụt sùi như một đứa con nít.

- Chỉ cần con sống hạnh phúc là mẹ mãn nguyện lắm rồi!

Bà Lenka hiền từ xoa đầu con gái.
Rin bình yên trong lòng mẹ, cứ vậy ngủ thiếp đi lúc nào không hay...

---

Len ngồi nhàn nhã ở phòng khách. Có thần chết nào rảnh rỗi như hắn không? Được một lúc hắn thấy ông Rinto bật tivi lên xem. Ông đang xem chương trình hài kịch, ông còn cười khi xem tivi.

Hắn nhìn ông chăm chú, đôi mắt ông xuất hiện những nếp nhăn cho thấy sự già nua. Một người cha tội nghiệp không biết rằng mình sẽ mấy con gái. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy tội nghiệp ai đó.

Đột nhiên, ông đứng dậy đi vào phòng. Sau đó, trở lại phòng khách, trên tay là một cuốn album và một bức thư.

- Rin thật xinh! - Ông mở cuốn album ra xem, trên môi nở một nụ cười ấm áp. Tấm ảnh Rin nắm tay ông cười rất tươi khi ông dẫn đi cây cá. Bây giờ, khi thất cô trở nên gầy gò và gương mặt mang nét buồn thầm kín, ông không khỏi đau lòng, thật sự ông rất thương Rin!

- Chắc là do công việc nên nó mới như vậy! Thật khổ cho con gái tôi!

Ông đã chuẩn bị một ít tiền trong bức thư để sáng mai đưa cho Rin,. Ông kẹp nó vào cuốn sổ album để trên bàn.

Đợi ông đi vào phòng, Len mới ngứa tay lật cuốn album lên xem.
Trên gương mặt băng lãnh quanh năm của hắn xuất hiện một nụ cười mà hắn cũng không hề hay biết. Tay hắn dừng lại ở hình ảnh Rin vừa mới tốt nghiệp với tấm bằng đại học loại xuất sắc. Nụ cười tỏa nắng rạng rỡ trên môi cô thật đẹp.

Hắn vô cùng tự nhiên rút tấm ảnh đó ra bỏ vào túi áo làm vật " kỉ niệm " cho một con người sắp bị hắn cướp đi mạng sống...







.





.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro