Chap 17: Đêm noel bão tuyết.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm noel tuyết rơi đầy trời...

Một cậu nhóc, mặc chíêc áo lông màu xanh nhạt, mặt mày ửng hồng vì tiết lạnh, dò dẫm trong tuyết, nét mặt lo lắng, một giọt máu rơi xúông nền tuyết, đỏ tươi....

 Cậu vươn bàn con tay nhỏ bé, đè lại cái mũi, ngăn cho máu không chảy tiếp, trong đầu lại nhớ lại lời bác sĩ căn dặn mình……

“Gần đây sức miễn dịch càng ngày càng thấp, trước khi có kết quả kiểm tra, cậu tuyệt đối không thể để cho thân thể của mình bị thương……”

"Cháu sẽ chết sao... Không thể nhanh như vậy chứ." -cậu yếu ớt nói.

Bác sĩ lắc đầu không lên tíêng.

 Vương Nguyên nhớ tới mấy chuyện ở bệnh viện vừa rồi, lòng của cậu đau xót, trong đôi mắt đã phủ nước, mờ mịt nhìn đêm Noel lung linh sắc đèn màu, có ông già Nô-en, còn có một cặp đôi đang cầm hoa tươi ôm nhau ngọt ngào, cậu nghẹn ngào tự nhủ:

“Không có việc gì, có lẽ kết quả kiểm tra sẽ không sao, mình không sao đâu? Có lẽ mình còn có thể sống……”

Tiếng chuông di động vang lên

Vương Nguyên dừng lại, một tay rút điện thọai ra, một tay dùng khăn bịt mũi, cố gắng hé giọng

"Dạ..."

".Noel vui vẻ... Nguyên Nguyên của anh." -Thiên Tỉ vui vẻ.

"Vâng. Anh cũng vậy."

Thiên Tỉ là người mà bản thân cậu vướng bận nhiều nhất, nghĩ đến đây, trong lòng Vương Nguyên lại đau xót, trong mũi lại tràn đầy một mùi tanh, cậu nhanh cầm khăn tay, ngửa đầu lên lau máu mũi, nghĩ nếu bị Thiên Tỉ thấy, anh ấy khẳng định sẽ sợ hãi, vì là bản thân cậu từ nhỏ đến lớn, đều sợ thấy máu…Nhưng hịên tại, cậu thấy nó quen rồi... chả còn gì đáng sợ nữa.

Nghe giọng Nguyên như muốn khóc, Thiên Tỉ sốt rụôt, lẽ nào thằng nhóc kia không cùng em anh trải qua giáng sinh, giọng nói trở nên thâm trầm lạnh lẽo.

"Nguyên,  Vương Túân Khải đâu.."

Biết mình để anh lo lắng, cậu giả bộ vui vẻ, hứng khởi nói.

"Ah.. Hôm nay anh ý mua tặng em một bó hoa đẹp lắm, còn cùng em ăn tối nữa... Em hạnh phúc lắm.."

" Thật?"

"Anh à... Là thật.. Mà em phải vô trong cùng anh ý đây. Giáng sinh vui vẻ nha anh trai."

"Ừm."

Cúp máy, cậu khóc nấc lên, anh à, em không sao, em đang rất hạnh phúc. Cậu vội vàng cất chiếc khăn dính máu vào túi và bước tiếp. Đêm nay, cậu phải tìm cho bằng được con Đô Đô đó, nó rất quan trọng với anh ấy.

~oOo~

Tuyết cứ rơi không có dấu hiệu ngừng lại, bứơc chân Vương Nguyên lạnh cóng chậm chạp, cậu rất muốn dừng lại nghỉ nhưng cứ nghĩ tới ánh mắt đầy mất mát của anh cậu lại gắng sức bứơc tiếp.

Đêm lạnh như băng

Những chỗ trũng trên con đường nhỏ càng lúc càng tích nhiều tuyết,chỉ cần lỡ chân trượt xuống là ăn đủ cái lạnh, nó ngấm từ chân lên đến từng bộ phận trên cơ thể, Vương Nguyên run rẩy như một chiếc lá trong gió, cảm thấy lạnh đến thấu xương.

Nhưng cậu không có ý định ngừng lại, vẫn lùng sục tìm khắp bốn phía con cún con đã hại cậu không được trốn ở nhà nhâm nhi sự ôn nhu của Vương Tuấn Khải !

Trên con đường mù mịt chỉ có bóng dáng bé nhỏ của cậu , đi qua con đường này, lại qua một con đường khác… Vương Nguyên cảm thấy mình sắp bị cơn mưa tuyết khắc nghiệt này làm cho ngất đi, trong ngực như đang có một đám lửa cháy bùng bùng, nhưng toàn thân cậu lại lạnh toát, đến hơi thở như cũng đóng thành băng.

Trước mắt là màn mưa tuyết  dày đặc, dường như cậu không còn thấy rõ đường nữa, cũng không thấy rõ là đằng trước có người hay không, cậu chỉ muốn được nằm trên một chiếc giường thoải mái ấm áp, chìm dần vào trong giấc mộng…

Trên con đường mờ ảo, cậu không xác định được phương hướng, chỉ biết mù quáng mà đi tìm, cậu không biết phải đi đến bao giờ thì mới có thể tìm thấy con cún, cậu chỉ cảm thấy mình đã mệt lắm rồi, rất mệt, mệt cứ như là vài giây sau sẽ chết đi…

Máu chảy rần rật trong người cậu, đầu óc cậu quay cuồng, cứ như là không phải đầu của cậu vậy. Tiếng gió gầm gừ không ngừng gào thét bên tai, khiến cho tai cậu như bị ù đi. Tất cả cậu đều có thể chịu đựng! Chỉ cần có thể tìm được con cún bình yên trở về.

Cậu không muốn nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của Vương Tuấn Khải  nữa, nếu như vậy, thà cậu  chịu khổ sở một mình còn dễ chịu hơn gấp nghìn lần!

Vương Nguyên hòa mình vào màn đêm đen như mực, chỉ những lúc những tia chớp lóe lên mới nhìn thấy khuôn mặt trắng nhợt và đôi môi tím tái vì lạnh của cậu .

Những hạt tuyết bám đầy trên cổ cậu, cậu cảm thấy toàn thân mình như bị lìa ra.

Hai chân nặng như là đeo chì, giầy và quần áo thì còn thảm hơn, tất cả đều bị ướt nhẹp. Lạnh đến nỗi đôi chân hơi đau của cậu đã bị ngập trong nước lạnh băng băng.

Vương Nguyên cũng không nhấc nổi chân nữa!

Cậu yếu ớt bám vào một thân cây to bên đường, cậu khó nhọc thở gấp gáp, nhưng cậu  lấy hết sức bình sinh để thở nhưng dường như thở cũng không ra hơi.

Thật khổ sở quá đi… Cậu dựa vào thân cây nằm ở trên mặt đất, ôm lấy hai chân, gục đầu vào đầu gối, không biết làm thế nào để bảo vệ cơ thể trong cơn bão tuyết này.

Lần này… thực sự cậu không chịu đựng được nữa.

Nhưng vào lúc cậu cảm thấy mình không thể nào đi tiếp được nữa, thì ngay ở dưới cái thân cây bị đổ chết này, kì tích đã xuất hiện!

Cậu nhìn vào dưới cái cây đối diện và nhìn thấy con cún con béo ú đang run rẩy co rúm người lại!

Trong ánh chớp lóe lên liên hồi và tiếng sấm đùng đoàng, mắt Vương Nguyên sáng lên! Cậu quên hết mọi khó chịu và mệt mỏi, đội mưa cuồng gió táp, chạy vội sang.

Con cún con đang nằm co ro bên thân cây như đứa trẻ bị người ta vứt bỏ vừa nhìn thấy người đi qua, cũng không cần biết đấy là ai cứ thế chạy lên phía trước, đến trước mặt mới dừng lại, ngoan ngoãn quấn lấy đôi chân nhỏ của Vương Nguyên

End chap 17. 

#Candy:  Ối, ta lại cho bão tuyết có sấm, ý, mà kệ đi, truyện mà, thế nào cũng ổn nhỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro