Ngoại truyện: Mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Michael Kaiser chập chờn tỉnh giấc giữa tiếng mưa rả rích đầy mộng mị, đó đã là 3h45p sáng.

Những giọt nước trong suốt rơi đổ ào ào xuống mặt đường, trên mái hiên, ngoài ban công, cạnh cửa sổ. Kaiser chậm chạp mở mắt, với tay lấy chiếc điện thoại dưới gối, mơ mơ màng màng nhìn con số đang hiển thị trên màn hình. Rèm mi dài đóng lại, được một lát lại mở ra, liên tục vài lần như thế. Hắn chớp chớp mấy cái trong cơn bực dọc, dường như chẳng thể nào ngủ thêm được nữa.

Kaiser nén câu chửi thề sắp tràn ra khỏi miệng thành đôi tiếng lầm bầm trong cổ họng để tránh làm người bên cạnh thức giấc. Isagi Yoichi vẫn ngủ rất say, một tay vắt ngang ngực hắn, mái đầu gối lên bắp tay hắn, gác chân lên con tôm bông màu đỏ quen thuộc. Hai nhánh tóc xanh sẫm trên đỉnh đầu cậu chọc vào má hắn, vừa mềm vừa nhồn nhột buồn cười.

Bằng động tác nhẹ nhàng nhất có thể, Kaiser đỡ đầu cậu đặt ngay ngắn lên chiếc gối trắng để giải thoát cho bắp tay tê rần đáng thương, đồng thời gỡ tay cậu khỏi thân mình, kéo lại chăn, chỉnh lại gối, tất cả đều thật cẩn thận và lặng yên. Cho tới khi thấy đôi mắt ấy vẫn nhắm chặt và hàng lông mày không nhíu thành một đường khó chịu, Kaiser mới ngồi hẳn dậy, thẫn thờ vài phút rồi chậm rãi xỏ dép bước xuống giường.

Mùa đông, nửa đêm và cơn mưa nặng hạt khiến không khí trở nên đặc quánh, quẩn quanh một sự lạnh lẽo buồn rầu. Kaiser bỗng thấy hơi hối hận khi chỉ khoác tạm một chiếc áo choàng lông không quá mỏng cũng không quá dày ra ngoài ban công hóng gió. Không tất, không găng tay hay khăn quàng cổ, nhưng lười phải ra ra vào vào nhiều nên cũng đành mặc kệ. Chẳng ốm nổi đâu, hắn nghĩ thế, ỷ y vào sức khoẻ của một cầu thủ đã thi đấu chuyên nghiệp nhiều năm.

Những tiếng mưa nhuộm bạc cả góc phố phường. Kaiser không thích trời mưa, vì sự ảm đạm xám xịt mỗi khi đất trời ẩm ướt sẽ làm gợi lên những nỗi niềm giấu kín trong lòng. Mưa làm con người ta buồn chán, Kaiser cũng không ngoại lệ.

Con đường chật hẹp. Ngôi nhà trống vắng. Chai rượu rỗng tuếch. Hộp sữa hết hạn. Một gia đình đổ vỡ. Một tuổi thơ không đủ đầy. Một dáng hình cô đơn. Một quả bóng nằm lăn lóc. Những lời mắng chửi. Những trận đòn roi. Những cơn mưa nhạt nhòa trong ký ức.

Buốt. Lạnh. Ướt sũng.

Kaiser đã trải qua những tháng ngày cơ cực và đau đớn nhất của cuộc đời, đã tự đứng lên bằng chính đôi chân của mình và bước ra khỏi vũng bùn lầy tăm tối. Bất hạnh hơn bất cứ ai. Nhưng cũng mạnh mẽ hơn bất cứ ai. Nhờ có bóng đá, bánh răng của số phận đã bắt đầu xoay chuyển.

Phải rồi. Số phận.

Không biết bây giờ thế nào nhỉ?

là đứa trẻ tóc vàng mắt xanh xuất hiện ở Blue Lock ngay trước mặt hắn vào một ngày mưa lạnh 7 năm trước. Là Michael. Là Mihya. Là Kaimini. Là chính Kaiser của năm 8 tuổi, bằng một lỗ hổng thời không hoặc bằng trò đùa quái gở của số phận, đi lạc đến dòng thời gian của hắn.

Kaiser ngả người vào thành ghế, khoanh tay lại, đôi con ngươi xanh biếc bắt đầu chìm trong quầng hư ảo, chẳng biết là đang hướng về đâu. Nhìn vào quá khứ, vào tương lai, vào hiện tại, vào chính mình.

Kaiser không hề phủ nhận việc bản thân là một người mâu thuẫn. Khi thấy đứa trẻ đó xuất hiện, tất cả những bình tĩnh và kiên định hắn rèn được suốt bao năm bỗng chốc tan biến. Hòn sỏi nhỏ ném xuống hồ, phá tan sự bình yên và làm xao động mặt nước êm ả. Hắn ghét nó lắm, nhưng cũng thương nó lắm. Chỉ có điều, nó đã biến mất quá nhanh, để lại trong hắn một niềm hối tiếc lớn lao, rằng đã chẳng thể nói lời cảm ơn, lời tạm biệt và một cái ôm đàng hoàng gửi đến chính mình.

Liệu khi trở về dòng thời gian cũ, cuộc sống của nó có tốt hơn không nhỉ? Nó tiếp xúc với bóng đá sớm hơn hắn, vậy có thoát khỏi nơi địa ngục ấy sớm hơn không? Có đi theo con đường mà hắn đã đi không? Có trải qua những sự kiện giống như hắn không? Và có gặp... Yoichi không?

Một Isagi Yoichi khác.

Kaiser đột nhiên bật cười, lắc đầu một cách khó hiểu, cảm thấy mình đã lo lắng cho một điều không cần thiết. Chắc chắn là sẽ được thôi. Sẽ làm được. Sẽ gặp được. Hắn là ai chứ? Là Michael Kaiser cơ mà. Và Isagi Yoichi là ai chứ? Là người mà dù trời có sập xuống hay mặt đất chẻ làm đôi thì hắn vẫn sẽ tìm đến bằng bất cứ giá nào.

Là người quan trọng nhất của hắn. Là ánh sáng của cuộc đời hắn. Là nửa kia của đồng xu. Là đoá hoa hồng xanh trong lồng kính. Là đối thủ tranh đấu, và cũng là bạn đồng hành suốt chặng đường còn lại.

Là người đã đeo lên ngón áp út tay trái một chiếc nhẫn giống hệt như hắn. Là người đã kí tên mình cạnh tên hắn vào tờ giấy kết hôn. Là người đã đọc lời thề nguyện, ôm, hôn, cười và khóc cùng hắn trong lễ cưới trọng đại tốn biết bao giấy mực của truyền thông báo chí diễn ra nửa năm trước.

Tương lai hay quá khứ, sẽ luôn có một Isagi Yoichi thuộc về Michael Kaiser.

Mưa vẫn tí tách rơi chẳng biết khi nào tạnh, nhưng vài tiếng nữa thôi, bầu trời sẽ lại sáng, nắng vẫn lên cao, lấp lánh qua những tầng mây.

Kaiser từ từ đứng dậy, hắt hơi một cái rồi húng hắng ho. Có khi cảm lạnh mất, nhưng cũng chẳng sao. Ốm thì đã có người chăm rồi mà.

Khi Kaiser quay trở lại giường sau một tiếng kể từ lúc tỉnh giấc, hắn thấy Isagi vẫn đang ôm con tôm bông và quấn chăn ngủ ngon lành. Kaiser thở ra một hơi nhẹ nhõm, khẽ khàng vén chăn chui vào nằm cạnh cậu, chỉnh lại con tôm bông một chút cho khỏi xộc xệch. Hắn nằm im được vài phút, rồi nhích lại gần thêm, ngắm nhìn khuôn mặt đang say sưa trong mộng chiêm bao của cậu trai Nhật Bản và lắng nghe tiếng thở đều đặn chìm dần vào tiếng mưa rả rích.

Chiếc nhẫn đính viên kim cương xanh yên vị trên ngón áp út. Sợi dây chuyền lộ ra khỏi chiếc áo nỉ. Trang phục đôi. Trang sức cặp. Họ nằm chung một giường, sống chung một nhà, mang cùng một họ. Và là một gia đình.

Bàn tay Kaiser áp lên má cậu thành một cái vuốt ve dịu dàng, nhưng Isagi dường như không cảm nhận được gì cả, vẫn ngủ say chẳng hề nhúc nhích dù chỉ là cái nhíu mày hay chớp mi. Kaiser bỗng dưng nổi lên một nỗi giận hờn quá đỗi trẻ con, người đang nằm cạnh hắn là ai đấy, có còn là cậu tiền đạo thiên tài với năm giác quan nhạy bén siêu việt đến mức sợ cả tiếng nước sôi hay tiếng côn trùng bay không vậy?

"Yoichi."

Kaiser khẽ gọi, nhưng không nhận được câu trả lời.

"Yoichi, cái đồ sâu ngủ này."

Vẫn không thấy động tĩnh.

"Yoichi, nghe anh nói không?"

Im lặng.

"Yoichi, yêu em."

"Ừm, em cũng yêu anh."

.

Các mốc sự kiện (tui có chỉnh sửa lại thời gian ở chap 6):

Isagi 16, Kaiser 18 (khi tham gia giải Neo - Egoist) -> gặp Kaimini 8 tuổi -> bé biến mất sau 2 tuần -> cả 2 bắt đầu làm quen, hẹn hò, kết hôn sau 7 năm (Isagi 23, Kaiser 25) -> có em bé sau 11 năm (Isagi 27, Kaiser 29)

Ngoại truyện này diễn ra vào mùa đông, nửa năm sau khi họ kết hôn.

Không liên quan nma luỵ Chiếc khăn gió ấm của TEMPEST quá TvT tui nghe suốt 3 ngày qua để viết cái chap này á

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro