1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quốc gia của quái vật, Nhật Bản. Tỷ lệ bùng phát quái vật của quốc gia này đã đạt bậc nhất trên thế giới.

Ichikawa Ikura đứng trên sân thượng của tòa nhà lớn mà chống hông nhìn cảnh tượng trước mắt, một con quái vật cao lớn và vô cùng khủng bố đang tàn phá thành phố, nhà cửa, đường xá, xe cộ đều bị nó phá hoại nghiêm trọng. Xung quanh là những chiếc drone đang phát ra những lời cảnh báo.

Và rồi, chưa đầy năm phút sau, một vụ nổ lớn đột ngột xảy ra khiến cơ thể con quái vật nổ tung, Ikura nhai kẹo cao su trong miệng, đôi mắt màu tím đẹp tựa viên amethyst hiện lên chút nhàm chán.

Người vừa tiêu diệt con quái vật ấy là Ashiro Mina, đội trưởng đơn vị 3 của Lực lượng phòng vệ. Cũng là một trong những nhân vật mà Ikura yêu thích nhất.

Nó tay đút túi áo, bước từng bước xuống tầng. Tòa nhà này là nơi mà anh em nó sinh sống, không có nhiều hộ gia đình lắm vì nó khá cũ kĩ.

Đẩy cửa bước vào nhà, Ikura bật điện lên, nó đi đến nhìn vào cuốn lịch được đánh dấu chi chít gắn bên tủ lạnh, sau đó chạy vào phòng anh trai.

"Nii-chan, hôm nay anh không đi học ạ?"

Đứng trước con người đang ôm chăn mà ngủ kia hỏi.

Đợi mãi chẳng thấy trả lời, Ikura liền tiến đến xốc chiếc chăn mỏng lên, bóp má người anh trai đang mơ ngủ kia.

"Nii-chan, dậy nào."

"...Ừm, hôm nay anh nghỉ mà."

Ichikawa Leno nói với giọng mơ ngủ, cậu nắm lấy cổ tay nó rồi đẩy ra, sau đó chui vào chăn ngủ tiếp.

Ikura thở dài đứng dậy đi ra ngoài, bây giờ là mười giờ, và chiều thì nó có lớp học bổ túc, nên bây giờ nó phải đi chuẩn bị bữa trưa cho ông anh ham ngủ của nó.

Mai anh nó sẽ đến làm việc tại Công ty dọn dẹp Quái vật Monster Sweeper Co., LTD. Và Ikura khá lo cho tâm lí của anh trai vì công việc ấy không hề dễ dàng, nói trắng ra là kinh khủng.

Mục tiêu của Ichikawa Leno là Lực lượng phòng vệ, nó biết anh sẽ làm được, nhưng Ikura vẫn cảm thấy khá lo lắng. Phần vì nó không muốn anh bị thương, phần vì nó thấy bất an khi để anh tiếp xúc gần với lũ quái vật như vậy. Ikura có lẽ đã lo lắng hơi thái quá.

Bản thân Ikura không thích tham gia vào những điều nguy hiểm và phiền phức, nó thực sự rất sự phiền phức và những hậu quả mà điều ấy mang lại. Tuy nhiên, đứng trước tình thân mà nó hằng mong ước, Ikura không muốn bản thân phải hối hận và mất đi cái tình cảm quý giá lắm nó mới có được này. Vì vậy, dù không muốn nhưng Ikura nghĩ nó sẽ phải tham gia cái Lực lượng phòng vệ phiền phức ấy.

Sau khi chuẩn bị xong bữa trưa thì Ikura ngồi ăn luôn, nó không gọi Leno dậy vì tối qua anh đã làm ca đêm nên sẽ cần phải ngủ bù. Ăn xong là đã mười một rưỡi, hai giờ mới bắt đầu nên vẫn còn thời gian.

Ikura mặc chiếc áo khoác đơn giản rồi chạy ra ngoài, nó muốn đến xem cái xác của con quái vật kia.

Khung cảnh tang hoang của đường phố khiến nó ngắm nhìn, dù là người không thích phiền phức nhưng Ikura lại thích ngắm nhìn đống phiền phức ấy diễn ra. Nó đem lại cho Ikura một cảm giác thỏa mãn đến lạ.

Đứng phía xa nơi đội dọn dẹp đang làm việc, nó lặng lẽ ngắm nhìn cái xác to khủng bố ấy.

Sau khi hoàn thành buổi học là đã bảy giờ, Ikura đeo cặp sách trên vai, vẫy tay chào tạm biệt các bạn rồi ra về.

Gió mát buổi đêm lùa vào tóc khiến nó thích thú, đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng và vô cùng trầm ấm, dễ nghe vang lên bên tai nó.

"Hôm nay nhìn ngươi có vẻ không vui lắm?"

Ikura dừng bước, nó nhìn xuống chiếc bóng đang phản chiếu một hình ảnh xa lạ của mình dưới đất.

"Tôi tưởng hôm nay ông sẽ không xuất hiện chứ, Vãn Tứ."

Nó vừa đi vừa nói, đèn đường mờ ảo không quá rõ ràng càng khiến chiếc bóng dưới chân thêm phần huyền bí.

"Nói láo, con nhóc này. Chỉ là ta lười nói chuyện với con nhóc nhà ngươi thôi."

Giọng nói của Thẩm Vãn Tứ có chút quát lớn.

"Vinh hạnh của tôi."

Nó cười nhạt.

"Ngươi thật sự muốn tham gia vào Lực lượng phòng vệ à nhóc con?"

Thẩm Vãn Tứ nghi hoặc hỏi.

"Ông biết điều này sớm muộn cũng đến mà, tôi không thể trơ mắt đứng nhìn Nii-chan đâm đầu vào nguy hiểm được. Chí ít, sự xuất hiện của tôi cũng sẽ khiến anh ấy giảm bớt chút nguy hiểm."

"Hừm, được rồi, tùy ngươi thôi. Đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi, coi như là một lời cảm ơn khi ngươi đã chấp nhận linh thể của ta."

"Vậy thì cảm ơn ông trước nha, Vãn Tứ."

Bước vào nhà liền bắt gặp Leno đang vắt vẻo ngồi xem tivi, thấy có tiếng động, anh quay ra cười cười vẫy tay với nó, và rồi Ikura chợt cảm thấy trong lòng dâng trào một nỗi xúc động khó tả.

Nó bất giác nở nụ cười nhẹ, đôi mắt màu tím xinh đẹp ánh lên sự hạnh phúc, cảm giác có người chờ đợi và chào đón khi trở về nhà luôn khiến nó hạnh phúc.

Ichikawa Ikura yêu ngôi nhà này, nó yêu Ichikawa Leno.

...

w.992.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro