Chương 6: Căn cứ bí mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Nhất Nguyệt Triệt

Kaito đang thảnh thơi nằm trên một cây hoa anh đào, chóp mũi quay chung quanh tất cả đều là hoa anh đào thấm hương hơi thở, đập vào mắt là trước mắt phấn hồng cánh hoa, mê huyễn đồng thoại sương mù ngữ, mê ly phảng phất không chân thật thế giới.

Nơi này là trường học sau núi. Con đường gian nan gập ghềnh, lại có nhiều bụi cây bụi cỏ phát triển. Dưới vực sâu là bãi đá ngầm nguy hiểm càng là khó lòng phòng bị......, vì thế ở trong trường học cơ hồ không người hỏi thăm. Nhiều nhất là mấy người dưới núi nhưng cũng thật ít ỏi , huống chi là nơi này nằm ở sau núi. Bất quá đối với Kaito căn bản không đáng giá nhắc tới.

Hắn vào ngày khai giảng đầu tiên liền tìm hiểu trường học và con đường nhỏ này, đương nhiên đây là thói quen nghề nghiệp. Lại ngoài ý muốn phát hiện còn có một nơi thần tiên như này, phương thảo um tùm, vạn thụ dày đặc, nước gợn nhẹ đãng cành liễu, gió nhẹ mềm nhẹ quất vào mặt. Hoa anh đào cánh sôi nổi phồn phồn, từ từ theo gió phiêu tán, phảng phất hạ một hồi màu hồng phấn vũ, mưa bụi mênh mông.

"Ai? Mori Ran! Nàng như thế nào tới đây?" Kaito vốn dĩ chuyên tâm thưởng thức cảnh sắc, bất ngờ xuất hiện hình ảnh Ran tiến tới, hắn nhanh chóng ẩn vào một cây anh đào lớn. Lúc này mới hậu tri hậu giác phản ứng lại bản thân trốn nàng làm gì nha!

Mori Ran đã đứng ở dưới tán cây, đưa tay lau mồ hôi trên trán, trong nháy mắt tràn đầy thích thú cười: "Thật đẹp a!"

Kaito nhìn dưới tàng cây là thiếu nữ váy trắng như tuyết, cười đẹp như hoa, so với mặt trời còn tỏa sáng hơn. Hoa anh đào bốn phía bay múa, lâng lâng rơi trên người nàng, trên áo, lòng bàn tay...... Tóc dài bay bổng, váy áo tung bay. Trong nháy mắt thế nhưng cảm thấy tim đập nhanh hơn, bất giác buột miệng thốt ra: "Thật xinh đẹp!" Nói ra bất giác hoảng sợ, may mà thanh âm rất nhỏ, nhưng cũng đủ để chấn động trong lòng.

Ran hiện tại còn đang hoàn toàn đắm chìm trong khung cảnh mỹ lệ này mà không để ý đến hắn, nhắm mắt lại, hàng lông mi dưới ánh mặt trời nhảy lên, khuôn mặt nàng dưới ánh nắng chiếu xuống cơ hồ trong suốt, phấn nộn môi hé mở: "Nếu như Shinichi thấy được cảnh này nhất định......" Lại đột nhiên im lặng, vẻ mặt đang tươi cười cũng ngưng đọng, từng giọt nước mắt khẽ rơi.

Kaito dường như có sét đánh, Kudo Shinichi sao?

Qua một hồi lâu, Ran chậm rãi mở mắt, tươi cười lại kiên định: "Có thể làm được, Ran!" Tiện đà lại kêu to: "Ta quyết định, nơi này chính là căn cứ bí mật của ta a. "

Kaito cười, nhỏ giọng nói thầm: "Thật là nữ sinh a, mới khóc, lại cười, rõ ràng nơi này là ta phát hiện trước, sao đã biến thành căn cứ bí mật của ngươi." nhưng hắn không có phát hiện bản thân mình lúc này có bao nhiêu ôn nhu cùng sủng nịnh.

Liền học được một tuần, Ran cùng các bạn học quan hệ cũng thân cận không ít, nữ sinh đối với Ran cũng không còn tràn ngập địch ý, Ran khiến cho bất luận kẻ nào đều cảm thấy ấm áp. Kaito cảm thấy trong khoảng thời gian này thật sự hạnh phúc a, ngủ gục cạnh Ran cũng thật là chuyện tốt. Mỗi ngày kết thúc buổi học nàng ngồi bên cạnh đều ghi bút ký, so với nghe lão sư giảng bài thoải mái nhiều, hơn nữa Ran còn sẽ đem trọng điểm ghi ra tới, thậm chí hoài nghi nàng đem lão sư nói không đúng cũng ghi lại. Kaito cũng ngẫu nhiên sẽ ghé vào trên bàn giả ngủ, phát hiện lão sư giảng,nàng viết lại càng tỉ mỉ, còn phát hiện Ran học tập thực nghiêm túc, đương nhiên cũng phát hiện Ran đối với bạn cùng bàn là hắn đau đầu không thôi. Đặc biệt lão sư luôn tức giận nhìn về phía bên này, Ran hận không thể không có bạn cùng bàn là hắn, biểu tình cũng thật đáng yêu a. Kaito mỗi khi lúc này từ khe hở ngón tay trộm nhìn nàng cười không thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro