Chương 7: Xác định lòng mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian học đại học cũng khá nhàn nhã, có nhiều thời gian đi tự do tiêu xài, vì thế trong trường nơi tổ chức hoạt động tập thể, hay mấy cặp tình nhân cũng khiến cho cảnh trường được tô thêm nhiều sắc thái. Ran mỗi khi nhìn cảnh này chỉ biết đau lòng, đau đến chết lặng. Vì thế thường thường sau khi tan học sẽ biến mất mang theo hộp cơm đi thư viện mượn sách hướng đến hướng sau núi chạy, chỉ có ở nơi đó nàng mới có thể có cảm giác tự do thoải mái

Ran dưới tán cây đọc sách, Kaito liền nằm ở trên thân cây xem bút ký, có khi Kaito xem xong tình hình lúc ấy ngoài ý muốn phát hiện Ran dựa vào cây hoa anh đào mà ngủ say. Cánh hoa anh đào phủ kín một thân, phiêu dật tóc dài tùy gió nhẹ mềm nhẹ phất quá tú mỹ khuôn mặt. Váy trắng liền áo rơi rụng đầy đất, thon dài trắng nõn trong suốt hai chân mê người cuộn lại. Mỗi khi nhìn cảnh này Kaito tâm đều chấn động, ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Kaito thất thần trên đường về nhà, trong lòng nhớ lại tất cả đều là Ran. Nàng bi thương rơi nước mắt, nàng nhẹ nhàng cười khi thấy tự do, nàng kiên định mà thiện lương...... Tất cả đều là nàng. Buột miệng thốt ra: "Chẳng lẽ lại thực sự thích nàng đi?"

"Kaito" Aoko bỗng nhiên xuất hiện: "Kaito thích ta nha! Nghĩ đến thất thần. Thật là, Kaito. Ngươi không quan tâm đến ta đi? Khai giảng được nửa tháng, ngươi một lần cũng không đi tìm ta nha? Ta đi tìm ngươi vài lần ngươi đều không thấy."

"Ngu ngốc, tan học ai lại ở lại"

"Vậy ngươi không nghĩ sẽ gặp ta sao? Ta rất mong nhìn thấy Kaito a." Aoko nói xong đỏ bừng mặt chạy đi.

Kaito chấn kinh rồi, đúng vậy, nửa tháng nay ta đều đến Aoko đã quên! Trầm ngâm, nghĩ đến thế nhưng tất cả đều là Ran! Hảo tưởng nàng. Ta...... Thích...... Nàng? Sẽ không...... Sẽ không...... Ta liền tính thích ai cũng hẳn là thích Aoko đi, nàng là thanh mai trúc mã a, nhưng...... Ta thật đến chỉ là đem Aoko xem như muội muội mà đối đãi nha! Ta giống như anh trai nàng. Quan tâm nàng, săn sóc nàng, chiếu cố nàng cũng là việc đương nhiên. Ở nàng trước mặt ta còn là cái kia ta. Nhưng vì cái gì...... Vì cái gì mỗi lần thấy Ran tim ta lại không khống chế được, sẽ phát ngốc ngẩn người, sẽ xuất hiện nhiều việc ngoài ý muốn, sẽ có một cảm giác hạnh phúc......

Ran cười ta sẽ cười, nàng rơi lệ ta sẽ cảm thấy đau lòng đến thở không nổi, vì cái gì nàng thế nào ta cũng chìm trong cảm xúc của nàng? Như vậy ta còn là ta sao?

Đêm đã khuya. Quản gia lại một lần tiếp tục công việc của mình, ngoài ý muốn phát hiện thiếu gia nhà mình ngồi trong hoa viên mà phát ngốc , bộ dáng mang đầy tâm sự. Hắn đi qua: "Thiếu gia, đã trễ thế này, ngươi như thế nào còn không có nghỉ ngơi?"

Kaito vô cùng buồn bực: "Ta thực nỗ lực thử qua, chính là ngủ không được."

Quản gia lắp bắp kinh hãi: "Đã xảy ra chuyện gì? Thiếu gia! Giống như gần nhất là gặp chuyện đi?"

Kaito đơn giản ngủ nằm ở ghế , đưa tay gối đầu, nhìn xa xôi phía chân trời, lẩm bẩm nói: "Ta cũng không biết ta là đang bị gì, ta một khi nhắm mắt lại trong đầu luôn xuất hiện hình bóng của nàng" tiện đà nhảy dựng lên ôm đầu rối loạn: "Không được, như thế nào bầu trời đêm thượng ngôi sao đều biến thành khuôn mặt của nàng, thật nhiều a! Ta muốn điên rồi!"

Quản gia sửng sốt, chợt sáng tỏ mà như ái muội cười: "Là một cô gái đi?"

Kaito mờ mịt: "Vô nghĩa! Nếu là cái nam, ta nhất định ghê tởm phun ra."

"Kia thiếu gia nhất định không phải là gay." Quản gia vẻ mặt hài hước "Kia thiếu gia chuẩn bị làm sao bây giờ đây?"

Kaito càng thêm mờ mịt: "Nếu biết làm sao bây giờ ta còn ngồi ở chỗ này làm gì nha? Còn phát sầu a?"

Quản gia nhìn đến thiếu gia luôn luôn thông minh một đời nay lại mang bộ dáng ngây ngốc thật không quen a, không khỏi cảm thán ma lực của tình yêu tình có thể đem một người chỉ số thông minh hóa thành hư ảo, cũng đồng thời vui mừng cười: "Tuổi trẻ thật tốt a! Thích một người tuy rằng dày vò, nhưng lại là ngọt ngào mà hạnh phúc."

Kaito vẻ mặt táo bạo nhìn Quản gia: "Ai thích nàng? Ta là làm ngươi nghĩ cách làm ta đã quên nàng, trở lại làm một đạo chích tiêu sái a!"

Quản gia lắc đầu: "Yêu một người rất khó, nhưng quên một người càng là khó hơn. Thiếu gia sao không nghe theo tâm mình đi."

"Theo chính tâm của mình!" Kaito khiếp sợ

Quản gia gật gật đầu, dẫn đường cho hắn: "Thiếu gia mỗi lần coi trọng một bảo vật quý hiếm đều sẽ nghĩ hết mọi biện pháp ăn trộm được, như vậy......"

Kaito đánh gãy hắn nói, cao hứng la lên một tiếng: "Đúng vậy! Ta muốn đem nàng cấp trộm lại đây, chờ có được sau phát hiện không phải bảo vật ta muốn, ta liền có thể không hề tiếc nuối tiễn đi nàng. Như vậy ta lại về tới ta trước kia không có vướng bận tự do tự tại thiếu niên." Hưng phấn nhìn quản gia , ý chí chiến đấu bừng bừng phân phó: "Chuẩn bị tốt hết thảy tác chiến kế hoạch, ngày mai liền gửi cho ta. Ta nhất định sẽ đem nàng trộm lại đây!"

Quản gia buồn bực nhìn thiếu gia, thật hoài nghi hắn có hiểu chính mình lời nói? Bất quá kết quả cũng đều không sai biệt lắm, thiếu gia muốn bắt đầu phát động tiến công. Ông bắt đầu thương hại nữ hài tử kia, bị thiếu gia nhìn trúng thành con mồi, nhưng cho tới bây giờ đều không có thất thủ quá.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro