A Crow's Nest in Parisian Winter

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Địa chỉ dẫn họ đến một tòa nhà chỉ có cầu thang bộ theo phong cách thế kỷ 20, màu trắng và xám ảm đạm với những dây leo sinh trưởng bám trên các mặt của tòa nhà. Khu vườn trở nên héo úa khi vào mùa đông nhưng Shinichi vẫn có thể nhìn thấy tàn dư của các loại thảo mộc mùa hè và mùa thu.

"Được xây dựng vào đầu những năm tám mươi," KID nói, khi họ nhìn chằm chằm vào nó từ bên kia đường. "Năm tầng, không có tầng hầm." Shinichi ngước lên nhìn hắn, nhìn vào sự tập trung cao độ trong mắt KID khi hắn kiểm tra tòa nhà. "An ninh cơ bản nhưng hiệu quả. Không có gì phô trương hay nổi bật về nơi này, nhưng xét theo những chiếc xe xung quanh, bên trong đẹp hơn nhiều so với bên ngoài. Nếu phải đoán thì tôi nghĩ là những kiểu nghệ sĩ có thu nhập cao."

Shinichi gật đầu. "Đồng ý. Anh có để ý lớp kính trên cửa sổ không?"

"Đương nhiên rồi," KID nói. "Kính chống đạn."

"Một lựa chọn đắt tiền đấy. Vẻ ngoài không có gì nổi bật có lẽ là do sở thích về phong cách."

"Đó cũng là một cách tiếp cận phổ biến mà lại hiệu quả đối với tòa chung cư cho dân cư ở Bastille những năm 80", KID nói, nắm lấy tay Shinichi và dẫn cậu qua đường đến phía trước tòa nhà. Những cánh cửa đều đang dần phai nhạt sang màu trắng, lớp sơn bong tróc ở các cạnh. Một bàn phím an ninh với các phím số đen được lập trình sẵn ngăn họ vào. "Khu vực này của Paris rõ ràng đã xuống cấp và không được ưa chuộng cho đến tận đầu những năm 90 khi được hồi sinh bởi nhà hát opera mới trên Place de Bastille."

KID rút một hộp phấn nhỏ ra khỏi túi quần jeans, mở ra liền thấy một lớp bột trắng mỏng. Hắn cúi người về phía trước và thổi nhẹ qua bề mặt, làm bột trắng rơi vào bàn phím. Nó rơi không đều trên bàn phím, Shinichi nhướn cả hai lông mày khi thấy bột dính vào bốn phím nhiều hơn những phím khác. Dầu từ đầu ngón tay. Tuy nhiên, việc chúng nổi bật như vậy vào mùa đông hẳn một phần là do may mắn của KID. Hoặc là, cậu suy ngẫm, nhìn tất cả những điếu thuốc lá đang hút dở bị vứt đi, sản phẩm của sự khó khăn của việc châm thuốc khi đeo găng tay.

"Sao mọi người lại không muốn sống ngay gần phòng giam cũ của Hầu tước de Sade vậy?" Shinichi hỏi một cách châm biếm khi KID cất hộp phấn đi, nghiêng người về phía trước để nghiên cứu các phím. "Làm sao để anh tìm ra được thứ tự nhấn phím?"

"Nào nào, thám tử, không chỉ có Hầu tước de Sade," KID nói, ngước lên khỏi việc đang làm, vẫy ngón tay đeo găng về phía Shinichi. "Voltaire yêu dấu của tôi cũng bị giam ở đó. Một tên tù nhân thích trói người khác lại và một tên ủng hộ việc cởi trói hợp pháp." Hắn gõ nhẹ lên đầu mũi Shinichi. "Còn về thứ tự nhấn các phím, thì, tất cả đều liên quan đến bản chất con người thôi."

"Thế nghĩa là sao?"

"Tantei-kun, hôm nay cậu muốn trở thành học trò của tôi sao? Tôi biết ngay là cuối cùng cậu cũng sẽ đổi ý thôi mà."

"Tên ngốc nhà anh," Shinichi nói, nhớ lại ngay cuộc trò chuyện ở Kinza cách đây vài tháng, KID xuất hiện ngay trước mặt cậu trong đôi giày cao gót màu hồng khi Shinichi đang cố gắng thu hẹp phạm vi các trạm điện thoại công cộng. "Cứ dạy tôi đi."

KID cười toe toét, rồi chỉ vào phím '3'. "Cái này giữ nhiều bột nhất", hắn nói. "Điều đó có nghĩa là nó là phím bấm đầu tiên. Cậu thấy đấy, khi mọi người đang vội, họ có xu hướng nhấn phím đầu tiên rất chậm. Đó là để kích hoạt bộ nhớ. Sau khi họ nhấn phím đầu tiên rồi, họ sẽ nhanh chóng chuyển sang các phím khác."

Shinichi đá vào đầu mẩu thuốc lá, mắt nhìn KID khi hắn tiếp tục kiểm tra bàn phím. Trời lạnh; áo khoác của cậu rất ấm nhưng giày thể thao của cậu lại không chống chọi tốt đối với tuyết, và gió thì cứ luồn qua mắt cá chân nơi quần jean không che được hết và xuống gáy khi cậu cúi đầu về phía trước. "Vậy '3', rồi sao nữa?"

Khuôn mặt KID tập trung cao độ, và Shinichi nghĩ rằng có lẽ chính biểu cảm trên khuôn mặt hắn đã thu hút sự chú ý của cậu theo một cách tích cực. Ánh mắt sáng lên tràn đầy thành tựu đó rất giống với cảm giác phấn chấn mà Shinichi cảm thấy khi phá được một vụ án. Khi KID quay lại nhìn Shinichi, cậu không thể khống chế được ánh mắt mà nhìn xuống đôi môi cong cong đầy tinh quái của KID.

"Sau đó," KID nói, đưa tay ra và kéo Shinichi về phía hắn, đặt tay lên vai Shinichi, "chúng ta sẽ xem hướng của lực di."

Lực di? Shinichi nheo mắt nhìn bàn phím, và nhận thấy rằng, thực sự bột dường như đang kéo thẳng về phía bên trái trên phím. "Mọi người không nhấc ngón tay hoàn toàn khi họ vội vã nhập phím tiếp theo."

"Chính xác," KID nói. "Vậy thì số tiếp theo là '1'." Hắn nhấc tay phải khỏi vai Shinichi. "Cậu còn nhận thấy được điều gì nữa không?"
Shinichi lướt mắt qua bàn phím một lần nữa. "Số '5' tối hơn những con số không được sử dụng, nhưng sáng hơn nhiều so với những số khác. Vậy là số cuối cùng?" Cậu nghiêng đầu nhìn KID, và ánh mắt KID dành cho cậu, có chút gì đó say đắm và ấm áp, khiến Shinichi hoàn toàn quên mất rằng mình đang cảm thấy lạnh như thế nào.

"Giỏi lắm, Meitantei," hắn thì thầm. "Tôi sẽ cho cậu phá khóa và đột nhập luôn."

Shinichi cúi đầu né tránh ánh mắt KID, đỏ mặt và giật mình vì cảm xúc bùng lên dữ dội . "Con số 3175 sẽ đưa chúng ta vào tòa nhà", cậu lẩm bẩm, liếm môi và hối hận khi gió làm chúng trở nên lạnh buốt.

"Mmmhmm," KID đồng ý, rồi hắn nhập số vào. Đèn phía trên bàn phím chuyển sang màu xanh lá cây, và cánh cửa phát ra tiếng bíp dài báo hiệu đã được mở khóa. "Chúng ta đi chứ?"

Căn hộ nằm trên tầng hai của tòa nhà. Nó chỉ có một ổ khóa, nhưng cần phải có chìa khóa. Shinichi cau mày. "Không có bàn phím," cậu nói, và KID nhìn trái nhìn phải khắp hành lang trước khi quỳ xuống để nhìn vào ổ khóa.

"Cũng không có bẫy nào cả. Đây chỉ là một ổ khóa đơn giản."

"Vậy thì 'chìa khóa' mà cha anh để lại cho chúng ta là gì?"

"Chúng ta sẽ phải tự tìm ra thôi, tôi chắc chắn là như thế." KID gõ nhẹ vào cửa, và khi không có tiếng trả lời, hắn rút bộ dụng cụ mở khóa ra. Chỉ vài giây trước khi hắn mở cửa, Shinichi ngay lập tức bắt đầu ho, cậu bị sặc bụi. KID đặt một chiếc khăn tay màu xanh nhạt lên miệng và mũi Shinichi. "Bình tĩnh nào, Shinichi," hắn thì thầm. Shinichi chụp lấy chiếc khăn tay để KID có thể đi sâu hơn vào bên trong và mở cửa sổ.

Có những tấm phủ bụi trên đồ nội thất, sàn nhà màu mật ong đậm dưới chân họ, và những tấm thảm cuộn tròn ở góc phòng. Shinichi tháo kính ra và treo nó ở phía trước áo sơ mi, rồi bước về phía KID với đôi mắt ngấn lệ.

"Đây không phải là bụi của mười năm," KID nói, hắn đã đi đến bồn rửa và kiểm tra vòi nước. Dòng nước chảy ra với áp lực đều đặn. "Vòi nước trong vắt. Có người đã ở đây."

Shinichi vẫn đang giữ khăn tay của KID trên miệng và thở qua hơi nóng rát trong phổi, quan sát lớp bụi trên bệ bếp chính. "Tôi đoán là chưa đầy một năm trước." Cậu bước đến bức tường phía xa, nơi dựa những tấm thảm. Có một tấm nhựa treo trên trần nhà, che thứ trông giống như tác phẩm nghệ thuật. Shinichi tò mò liền kéo nó rơi xuống, tạo ra một đám bụi khiến cậu ngã ngửa ra sau rơi vào một cơn ho khác, áo chống đạn bó chặt lấy xương sườn cậu.

KID đột nhiên xuất hiện phía sau Shinichi, thay chiếc khăn khô bằng chiếc khăn tay ướt màu hoa oải hương nhạt và vuốt lưng Shinichi.
"Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là nơi đó," KID nói. Shinichi xoa ngực bằng nắm tay nắm chặt, ngước lên và thấy bức chân dung của Kuroba Toichi đang nhìn chằm chằm vào mình, hoàn toàn trùng khớp với bức chân dung trong phòng ngủ của KID.

"Ồ," Shinichi nói, nhăn mặt vì cổ họng khàn khàn, "chứng tự luyến chắc chắn có di truyền trong gia đình."

"Cậu ghen tị sao, Meitantei? Muốn có một bức chân dung của riêng mình không?" KID bước tới bức chân dung và ngước nhìn lên.

"Tôi sẽ qua đó." Shinichi nhìn KID gõ ngón tay vào tường xung quanh bức chân dung đóng khung. "Rỗng?"

"Rỗng," KID xác nhận. "Có thứ gì đó ở đằng sau, nhưng có thể chỉ là căn hộ bên cạnh." Hắn đặt nhẹ tay lên khung và đẩy vào. Không có gì xảy ra. "Không phải cửa xoay như ở nhà rồi."
Shinichi vẫn nắm chặt miếng vải cotton ướt, đi đến phía bên kia của bức chân dung, dùng ngón trỏ ở bàn tay trái nhấc bức chân dung ra khỏi bức tường. Ở ngang tầm mắt, cậu không thấy gì cả, nhưng khi ngước mắt lên, cậu thấy một tấm kim loại hẹp. "Ván ô tường", cậu nói. "Chiều cao hoặc chiều ngang thấp hơn nửa mét. Thử hạ bức chân dung xuống xem sao."

KID cẩn thận gỡ bức chân dung ra khỏi tường. Lớp sơn màu đào sẫm hơn ở nơi bức ảnh đóng khung bảo vệ bức tường khỏi ánh nắng mặt trời, và tấm bảng nhỏ sáng bóng, mới được lau chùi. "Có thể là số", hắn nói, sau khi dựa bức chân dung vào tường và kiểm tra tấm bảng. "Một bộ công tắc, có thể chuyển sang 1 hoặc 0, tổng cộng có sáu công tắc."

"Vậy chúng ta đang tìm mật mã sáu chữ số?" Shinichi mỉm cười, ẩn sau chiếc khăn tay. "Chúng ta vốn đã biết phải bắt đầu từ đâu rồi."

" POKER FACE ." KID gõ nhịp ngón tay vào tường. "Có chín chữ cái. Vậy thì không chỉ là mật khẩu. Phải là một thứ gì đó được mã hóa. Có hai cách để biểu diễn từng phần của mật mã. Hệ nhị phân quá lớn để biểu diễn các từ trong sáu chữ số. Chỉ riêng 'P' đã là 01110000, nghĩa là hệ thống cơ bản 0 và 1 bị loại trừ, vậy thì chuyển đổi là gì?" Lông mày KID nhăn lại. "Có ý tưởng nào không, chuyên gia?"

"Có trò chơi bài cụ thể nào liên quan đến poker face không?" Shinichi hỏi. "Tờ giấy ghi 'câu trả lời là chìa khóa' , nghĩa là nó sẽ là—"

"Cái gì đó giống như chìa khóa mật mã," KID nói ngay. "Poker face là chìa khóa để tìm ra mật khẩu, chứ không phải mật khẩu." Hắn cắn môi dưới. "Có một trò mà James Hopper gọi là poker face. Đó là trò khá đơn giản dành cho người mới bắt đầu, và chỉ sử dụng trò ảo thuật cơ bản và Elmsley Count. Tôi học trò này khi tôi bốn tuổi. Nó sử dụng..." KID cười nửa miệng với cậu. "Đúng là Meitantei của tôi có khác. Nó sử dụng mười lá bài, năm lá đỏ, năm lá đen."

"Phần quan trọng nhất của trò ảo thuật này là gì?"

"Quân Át. Cụ thể là bốn quân Át và ba quân bài hình mỗi màu, bất kể chất gì." Hắn chắp hai bàn tay đeo găng lại với nhau và giơ lên ​​cao. "Quân bài cốt lõi, quân K, quân Q hoặc quân J, được đặt ngửa lên, và ba quân Át được đặt úp xuống, để khán giả không biết cậu thậm chí còn có quân Át cho đến khi cậu cho họ xem bài poker của mình."

"Vậy nên chúng ta đang tìm một mã sáu chữ số có thể đánh vần được bằng mười lá bài." Shinichi hình dung về các lá bài. "Giả sử giá trị số chuẩn, mỗi lá bài úp xuống sẽ là '1', nhưng lá bài ngửa lên..."

"Dù sao thì cũng là mười thôi." KID mỉm cười. "Luật chơi bài xì dách. Tất cả các lá bài hình đều có giá trị là mười. Tuy nhiên, bố tôi luôn luôn, luôn luôn có lá bài hình K tép. Cỏ ba lá. Cậu biết đấy, trong gia đình tôi, chúng tôi rất thích chơi chữ mà."

"Vậy thì 10-1-1-1-1 sẽ là bài của anh," Shinichi nói. "Một quân K ngửa và bốn quân Át."

"Sáu chữ số là 0 hoặc 1." KID quay sang các công tắc. Tất cả đều ở vị trí trung lập, không đánh dấu, và hắn rất thận trọng gạt công tắc đầu tiên xuống, công tắc thứ hai lên, và các công tắc còn lại xuống. Khi hắn gạt công tắc cuối cùng, có tiếng vo ve chậm rãi và tiếng chốt cửa, và một tấm bảng đẩy ra khỏi tường. "Đó là cửa két sắt à?"

Nhấc nó lên, KID nhìn vào bên trong. "Cũng không sâu lắm." Hắn với tay vào và rút ra một cuộn giấy dày. "Trông giống như..."

"Bản thiết kế," Shinichi tiếp lời. "Tại sao ông ấy lại có bản thiết kế?"

"Ông ấy là một tên trộm trang sức," KID nói, đặt chúng xuống sàn, phẩy bụi và làm bụi bay khắp áo khoác đen và quần jeans của hắn. Shinichi trừng mắt nhìn hắn nhưng vẫn thận trọng ngồi xuống bên cạnh, đảm bảo che mặt hắn lại. "Chúng tôi có xu hướng sử dụng bản thiết kế."

"Nhưng tại sao lại phải dùng áo choàng và dao găm cho một bộ rất cụ thể như vậy?" Shinichi mất kiên nhẫn kéo sợi dây cao su giữ chúng cuộn lại, và khi kéo nhẹ, nó đứt phựt.

"Cậu phải cẩn thận với cao su cũ chứ," KID nói, cười khi Shinichi cau mày nhìn tay cậu. "Cậu nên biết rằng oxy là một trong những tác nhân chính làm phân hủy chất đàn hồi." Shinichi cố tình huých khuỷu tay vào đùi KID, KID liền cười cậu "Được rồi, được rồi, để xem chúng ta có gì nào."

Bản thiết kế khá chi tiết, tờ đầu tiên có hình ảnh giống một tòa lâu đài, trong khi những tờ khác cho thấy chi tiết các cánh cụ thể.

"Những thứ này được vẽ bằng tay", KID nhận xét, cẩn thận lướt ngón tay trên tờ giấy. "Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu chúng là duy nhất."
"Hmm," Shinichi nói, vừa nhìn vào các đường nét và bố cục. Cậu không có nhiều kinh nghiệm đọc bản thiết kế, đặc biệt là những bản thiết kế cũ từ trước những năm 1900, một phần là bố cục chức năng và một phần là nghệ thuật, nhưng ngay cả cậu cũng có thể nói rằng lâu đài này rất lớn. "Anh nghĩ nó trông như thế nào?"

"Nó rất giống với những bản phác thảo của Château de la Tournelle," KID trầm ngâm. "Nhưng cậu có thể thấy chủ nghĩa tân cổ điển Phục hưng Hy Lạp thế kỷ 19 trong tác phẩm mái vòm, ở vị trí này." Hắn lắc đầu. "Và bên trong thì lộn xộn. Sẽ là một cơn ác mộng nếu phải đi qua nơi này đấy."

"Có điều gì đó quen thuộc về phong cách của những bản thiết kế này," Shinichi nói, ngắm nhìn những đường nét thanh lịch. "Những hành lang hẹp và quanh co này khiến tôi nhớ đến công trình tái thiết được thực hiện tại dinh thự của Takeuchi."

KID chớp mắt. "Cậu nói đúng đấy," Hắn nói, phấn khích. "Cậu nói rất đúng! Tôi chưa bao giờ thấy những bản thiết kế đó, nhưng tôi đã thăm dò tòa nhà đó."

"Takeuchi nói rằng ông nội của hắn ta đã xây dựng dinh thự xung quanh ngôi nhà cũ của Kichiemon." Shinichi cúi xuống bản đồ. Bụi trong không khí khiến cậu choáng váng, nhưng cậu buộc mình phải tập trung. "Nếu đây là lâu đài Pháp đã truyền cảm hứng cho hắn thì sao?"

KID vừa cẩn thận vừa nhanh chóng lục lọi những tờ giấy cũ, tìm kiếm thứ gì đó. "Kanami-san thậm chí có thể đã đi làm cho Ông nội Takeuchi vì nghĩ rằng ông ấy đã sử dụng những bản thiết kế này để giúp thiết kế bản thiết kế của mình."

"Vậy tại sao bà ấy lại ở lại?" Shinichi lắc đầu. "Dù sao thì, sự giống nhau quá lớn so với sự trùng hợp ngẫu nhiên."

"Không," KID nói, dừng lại ở một tờ giấy vẽ mặt tiền lâu đài. Được viết tay ở góc trên bên trái của tờ giấy ố vàng, bằng nét chữ thảo đẹp, là 'Castle Arbogast' bằng tiếng Pháp, các đầu cong của dấu mũ trên chữ 'a' trong Château được cách điệu tuyệt đẹp. "Hoàn toàn không phải sự trùng hợp ngẫu nhiên."

Dưới tiêu đề có ghi 'Sở Lozère'. "Đây là nơi những gói hàng đó được gửi đến Takizawa, đúng không?" Shinichi cười buồn bã. "Họ muốn dụ KID ra ngoài vì chuyện này. Họ muốn những bản thiết kế này."

"Tại sao?" KID hỏi. "Những bản thiết kế này nói gì, ngoài việc kiến ​​trúc sư của lâu đài này thực sự thích mê cung?"

Shinichi cúi người về phía trước và lật lại trang đầu tiên của bản thiết kế. Tay cậu không vững, nhưng KID không nói gì. Shinichi cảm thấy biết ơn dâng trào, rằng cậuu đang ở cùng KID ngay lúc này, nhưng cậu lại đè nén nó xuống, để những manh mối thấm dần khi cậu nhìn lên người bạn đồng hành của mình. KID đang chờ những suy luận, nhưng Shinichi vẫn chưa có. "Tôi không biết," cậu trả lời. "Vậy nên chúng ta hãy cất những thứ này lại vào két sắt, và đi hỏi Mercier."

*

Tuyết lại bắt đầu rơi khi họ đi qua thành phố, đi qua một số sân trượt băng nhỏ đầy trẻ em cười đùa, lướt và trượt với đôi má ửng hồng và cánh tay dang rộng. Những vòng hoa treo giữa các cột đèn lấp lánh, những đốm vàng nảy lên trên lớp tuyết trắng tích tụ.

KID dễ dàng trò chuyện thoải mái với tài xế của họ, và Shinichi yêu cái cách giọng hắn phát ra, những âm thanh mềm mại dịu dàng mà Shinichi không biết khi KID thản nhiên nắm lấy tay cậu, và cho dù có khó thể đến thế nào đi chăng nữa,bụng đau đến thế nào, Shinichi vẫn hài lòng khi tựa đầu vào vai KID và ngắm nhìn vẻ đẹp của Paris ngoài cửa sổ.

Theo thông tin tình báo của James Black, nhà của Mercier nằm ở phía bên kia Paris so với căn hộ bí mật của KID, tại quận 16. Một loạt ảnh cơ bản của các tay săn ảnh người nổi tiếng dường như đã chứng minh rằng cô ấy sống ở khu vực đó, ít nhất là như vậy, và Shinichi cho rằng họ đã có một bức ảnh đẹp.

Khi cậu đưa địa chỉ cho KID, hắn nhăn mặt, và yêu cầu tài xế thả họ xuống gần Khải Hoàn Môn. Bấy giờ, khi họ lái xe đến đó, KID trả tiền cho tài xế khi Shinichi bước ra ngoài vào buổi chiều mùa đông đầy tuyết, cậu hít một hơi thật sâu luồng không khí có mùi nicotine và đá,mỉm cười.

"Ánh mắt đó là sao vậy?" KID hỏi, nắm lấy tay cậu lần nữa khi họ rời khỏi tượng đài kiến ​​trúc lớn và đi về phía Nhà hát Opéra National de Paris, tại Palais Garnier.

"Ngay cả khi chỉ vì chúng ta đang làm nhiệm vụ, tôi vẫn vui vì được nhìn thấy một phần của Paris. Đây là thành phố yêu thích của mẹ tôi."
"Và dì ấy không bao giờ đưa cậu đến à?" KID hỏi, mắt nhìn đám đông trước nhà hát opera.

"Tôi không bao giờ để bà ấy làm vậy. Tôi có rất nhiều cơ hội để đi du lịch nhưng lại không bao giờ thực hiện. Không biết tại sao nữa. Ran luôn nghĩ tôi nên đi, nhưng... Luôn có trường học, hoặc điều gì đó khác mà tôi muốn làm, và tôi luôn cảm thấy như bố mẹ mình đã vô tâm, muốn tôi bỏ mọi thứ một cách tuỳ hứng và đi." Cậu nhìn lên KID và cười. "Tôi đã nghĩ mình quá đủ trưởng thành rồi."

"Hiện giờ cậu đã khá trưởng thành rồi," KID đáp, nhìn lại cậu. Khuôn mặt hắn ửng hồng vì gió, và những bông tuyết đọng lại trên hàng mi. Hắn trông thật đẹp, Shinichi nghĩ, trên nền nhà hát opera bằng đá màu kem, với mái nhà chi tiết màu xanh lá cây và vàng, mái tóc hắn tung bay trên má, quá bù xù và hoang dã.

"Tôi sẽ đi ngay bây giờ, nếu họ yêu cầu. Thời gian quá ngắn để luôn thực tế."

"Vậy nếu tôi hỏi thì sao?" KID trêu chọc, kéo Shinichi về phía lối vào chính. "Cậu có muốn tuỳ tiện đi đâu đó với tôi không, Clyde?"

"Chỉ khi anh không gợi ý một vụ phạm tội trên Route 66."

(*route 66: này là con đường huyền thoại ở Mỹ, còn có tên khác là Đường Mẹ, xa lộ đầu tiên ở Mỹ với tổng chiều dài là 3945 km)

KID cười khúc khích. "Một ngày nào đó thôi, Meitantei, tôi sẽ thuyết phục cậu đồng ý đi du ngoạn cùng tôi."

"Đừng nghĩ xa quá. Tại sao chúng ta lại vào nhà hát opera?"

"Tôi cần thay đồ," KID nói, "và ở đây, một nơi có rất nhiều người ra vào, là nơi tốt để làm điều đó." Hắn gãi má. "Tại nơi mà chúng ta sẽ đến thì một người phụ nữ ăn mặc đẹp sẽ phù hợp hơn nhiều so với một cậu bé tuổi teen. Cậu thì vẫn sẽ ổn thôi , nhưng tôi phải hoá trang thành thứ gì đó khác."

Shinichi nhìn vào chiếc túi đeo vai nhỏ của KID. "Anh có nhiều bộ đồ trong đó à?"

"Ừ, đúng rồi," KID nói. Chiếc áo khoác len đen của hắn vẫn còn một ít bụi trên tay áo, và Shinichi phủi nó bằng tay còn lại. "Và với một chiếc khăn dày và đôi bốt cao gót, chiếc áo khoác của tôi sẽ ổn thôi."

"Anh không cần phải thuyết phục tôi rằng anh trở thành một người phụ nữ đáng tin cậy ở độ tuổi giữa hai mươi đâu."

KID nhướn mày. "Ồ?"

Shinichi đỏ mặt. "Chúng ta phải đi thôi, KID."

Shinichi cho phép KID kéo cậu vào nhà hát opera, trả 16 Euro cho cả hai để tham quan tòa nhà mà không có người đi kèm, và Shinichi không thể không há hốc mồm trước những gì họ nhìn thấy ở bên trong. Cầu thang đá cẩm thạch rộng chia thành hai hướng, đèn chùm lớn gắn dưới trần nhà hình vòm cao.

"Đẹp phải không?" KID hỏi, và Shinichi gật đầu. "Tôi nghĩ lần đầu tiên tôi nhìn thấy thứ này là khi tôi bảy tuổi. Đây vẫn là một trong những nội thất ấn tượng nhất mà tôi từng thấy. Chagall đã vẽ trần nhà sau khi Napoleon III bắt đầu tái thiết Paris." Shinichi gật đầu lần nữa, một nụ cười kéo dài trên miệng cậu khi toàn bộ khuôn mặt của KID sáng lên. "Thật sự, đó là điều mà Napoleon III được biết đến nhiều nhất, bên cạnh cuộc đảo chính để chuyển mình từ tổng thống thành hoàng đế, cùng với việc kiểm duyệt lưu đày hơn sáu nghìn người, bao gồm cả Victor Hugo—Tại sao cậu lại cười toe toét với tôi như vậy hở Meitantei?"

" Đồ mọt sách ", Shinichi đáp lại với vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, và KID siết chặt tay cậu, khoe hàm răng trắng khi mái tóc xõa xuống mắt.

"Cậu thích điều đó mà ," KID đáp, rồi tiếp tục giải thích bằng giọng trầm và đầy kính trọng về lịch sử của nhà hát opera khi hắn dẫn Shinichi đi tham quan, về kiến ​​trúc sư và thời đại xây dựng nhà hát, và trong khi nói, hắn dẫn Shinichi đến một dãy phòng vệ sinh ở phía sau khán phòng chính hình móng ngựa.

Hắn dẫn Shinichi vào nhà vệ sinh nữ, và Shinichi chống cự. "Tôi sẽ đợi ở đây," cậu nói, và KID lắc đầu.

"Không phải một mình", hắn trả lời. "Không an toàn đâu".

"Tôi đang mang giày và đồng hồ," Shinichi nói một cách gay gắt. "Tôi có thể tự chăm sóc bản thân."

"Nhưng bây giờ thì không cần đâu. Chỉ cần đi với tôi thôi. Có một buổi biểu diễn đang diễn ra, và mọi người thường chỉ đến nhà vệ sinh trong giờ nghỉ giải lao. Những người đi lưu diễn không nán lại đây lâu đâu. Mau thôi nào và kéo khóa váy cho tôi."

"Thôi được rồi ," Shinichi nói. KID kéo cậu vào phòng vệ sinh trắng, sạch sẽ, và vào buồng xa nhất. Shinichi ngượng ngùng ngồi xuống bệ bồn cầu khi KID cởi đồ trước mặt cậu, treo áo khoác và túi lên móc ở phía sau cửa, rồi kéo áo len qua đầu.

Áo chống đạn mà Jodie gửi cho họ vừa khít và mỏng đến mức không thể nhận ra dưới lớp quần áo ấm áp. Áo chống đạn của KID trông tối màu so với làn da của hắn, và với hai cánh tay duỗi thẳng trên đầu, phần dưới của nó chạy theo độ dốc của xương chậu, được làm nổi bật bởi lớp ren của quần lót.

Khi KID di chuyển để cất chiếc áo len đã gấp vào túi và lấy váy ra, không suy nghĩ gì Shinichi cúi xuống và xoa ngón tay lên ren xanh ở hông KID. "Anh thích kiểu này à?"
KID cầm tấm vải đen mềm mại trên tay, nhìn thẳng vào mắt Shinichi. "Tôi thích những thứ đẹp đẽ. Đối với tôi thì những thứ này linh hoạt hơn. Tôi không thích những đường kẻ dưới váy."

Đôi mắt KID như vừa muốn bắt buộc hắn phải nói ra điều gì đó như vừa cầu xin hắn đừng làm vậy, nhưng Shinichi không biết điều đó là gì. Cậu quá quan tâm đến việc chiếc quần lót vừa vặn với hông của KID như thế nào, và nhớ lại cách nó cắt qua làn da mịn màng ở đùi KID với viền ren ở chân, khi cậu nhìn thấy KID mặc nó ở nhà Heiji. Chiếc đó màu đen, cậu đã thấy màu tím và bây giờ là màu xanh lá cây, nhưng...

"Anh có cái nào màu xanh biển không?" Shinichi che miệng và tránh mắt đi, nhưng lại không tự chủ được quay lại nhìn khi KID kéo chiếc váy qua đầu, chiếc áo len dày tuột xuống trên người hắn đến giữa đùi.

"Để làm gì cơ?" KID kéo quần jean xuống, để chúng rơi xuống mắt cá chân, nhưng vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào Shinichi.

"Màu xanh trông hợp với anh," Shinichi khẽ nói, và đôi tay của KID kéo đôi bốt cao gót màu đen và quần bó ra, dừng lại và nhìn chằm chằm. "Ý tôi là, trên làn da anh, nó—Sao cũng được."

KID chậm rãi thở ra, xếp gọn gàng giày thể thao và quần jean, trước khi quay lại nhìn Shinichi với một nụ cười dịu dàng. "Cậu không thay đổi nhỉ, Meitantei."

Sau khi KID thay quần áo xong và đội bộ tóc giả dài tối màu, hắn quay lại bồn rửa, đặt một túi mỹ phẩm mỏng trước gương.

Shinichi nhìn hắn. "Anh quá cao khi đi đôi giày đó," cậu càu nhàu, và KID đặt tay lên hông cậu.

"Vậy thì lên đây đi," hắn nói, cúi xuống và kéo Shinichi lên ngồi trên mép bồn rửa.

"Nếu anh không ngừng nâng tôi lên theo ý anh thì—"

"Tôi đoán là mình không thể rời mắt khỏi cậu được," là câu trả lời hời hợt của KID, hắn đã mở khóa túi và lấy ra nhiều món đồ make-up khác nhau.

"Thật vô liêm sỉ."

"Chắc chắn rồi." KID mở một hộp đựng kính áp tròng, đeo tròng kính màu nâu lên che đi đôi mắt xanh biếc của hắn. Sau đó, hắn thoa một lớp kem nền mỏng lên mặt, tiếp theo là phấn phủ và má hồng, rồi kẻ mắt và mascara, và bằng cách nào đó, giữa tất cả những điều đó, khuôn mặt quen thuộc của KID biến mất, thay vào đó là một người phụ nữ xa lạ.

Nhưng khi KID rút một cây bút chì màu hồng đỏ và đưa lên môi, Shinichi nhìn thấy đường cong không đều trên môi hắn biến mất, trở nên hoàn hảo và bình thường, cậu nuốt nước bọt khi KID thoa lớp son bóng màu hồng lấp lánh lên đó.

Đây chính là thứ Shinichi đã nói là cậu thích.

"Cậu có nhận ra tôi không?" KID trêu cậu, đậy nắp tuýp son bóng và kéo khóa túi đựng mỹ phẩm.

"Tôi luôn nhận ra anh," Shinichi trả lời, vì quả thật đúng là như vậy. Nó nằm trong những điều nhỏ nhặt, như cái nhướng mày của KID hay cái nhếch môi của hắn khi hắn không ngụy tạo nụ cười của người khác. "Ngay cả trước khi chúng ta..." Cậu không biết nên dùng từ nào. "Ngay cả trước đó, tôi luôn biết đó là anh."

"Đúng là vậy," KID trầm ngâm, dựa vào quầy để ngắm Shinichi, một nụ cười thích thú hiện trên môi. "Tại sao vậy, Shinichi?"

"Anh nói là anh thấy tôi, qua cơ thể này." Cậu chỉ vào chính mình. "Tôi cũng thấy anh."

Ánh mắt của KID nheo lại, và Shinichi biết rằng bên dưới lớp kính áp tròng, đôi mắt của KID đã chuyển sang màu xanh bão táp của đại dương lộng gió vào ban đêm, và nó kéo cậu đi, kéo cậu đủ xa trên mặt nước để KID có thể hôn cậu bằng đôi môi bóng dính có vị kẹo và đồ trang điểm, và khi đôi môi áp vào cậu, một phần của bạc hà lấy trộm từ sảnh khách sạn, bạc hà u pha với trà sáng. Tóc giả của KID làm cậu nhột, và cằm của KID cọ xát một cách trơn tru đến kỳ lạ ngay bên phải miệng Shinichi.
Cậu nắm chặt lấy viền cổ áo khoác len dày của KID, và lớp vải cọ xát vào đốt ngón tay cậu. Nhịp tim cậu đập điên cuồng bên tai lớn hơn cả những giai điệu yếu ớt của dàn nhạc chơi cho vở opera, và một bàn tay mạnh mẽ của KID nắm lấy đùi Shinichi để giữ thăng bằng, trở nên nóng bỏng qua lớp quần jean của Shinichi. Cậu cảm nhận được rất rõ ràng mọi điểm tiếp xúc khi KID mút lấy lưỡi cậu, và thở hổn hển khi bàn tay kia của KID nắm lấy gáy Shinichi, nơi duy nhất ngoài miệng họ là da kề da.

Tiếng nói chuyện bên ngoài cửa khiến KID lùi lại, mặt đỏ bừng dù đã trang điểm. Hắn đưa ngón tay cái lên lau miệng Shinichi. Nó sáng bóng, và Shinichi lắp bắp, xoay người để nhìn vào gương. Cậu trông luộm thuộm, đỏ bừng, và miệng sưng lên, còn sót lại vết hồng loang lổ quanh môi. Cậu nhanh chóng mở vòi nước, tạt nước vào mặt trong khi KID thoa lại son môi một cách thuần thục.

Má vẫn còn hồng nhưng đã hết lớp son bóng, cậu nhảy xuống khỏi bồn rửa, đôi chân hơi loạng choạng khi bám vào tay áo khoác của KID để giữ thăng bằng.

"Bình tĩnh nào, Tantei-kun," KID thì thầm, rồi nắm lấy tay Shinichi, dẫn cậu đi qua hai người phụ nữ lớn tuổi vừa mới bước vào.

Hai người phụ nữ mỉm cười thân thiện với họ, như thể KID là chị gái hoặc dì của cậu hay đại loại thế, chứ không phải KID vừa hôn cậu đến ngạt thở với chiếc lưỡi vị bạc hà và đôi môi dính nhớp. Có lẽ mặt Shinichi sẽ mãi có màu như quả dâu tây trong cả tiếng tiếp theo, vì cậu vẫn có thể nếm được vị KID ở sau răng.

Buổi chiều không còn lạnh nữa khi họ ra khỏi nhà hát opera, đi bộ vài dãy nhà để bắt một chiếc taxi khác. Người lái xe, một người đàn ông lớn tuổi, vui tươi ngoài sáu mươi, tán tỉnh KID một cách thái quá khi hắn đã đeo một cặp kính râm lên mắt và đáp lại bằng tiếng cười thích thú với tiếng Pháp nghe mượt mà, tinh tế.

Shinichi nhắm mắt lại khi họ đang trên xe lần này, tự kiểm điểm lại bản thân. Cậu mệt mỏi, đúng vậy, và cơ thể cậu đau nhức, nhưng không đến mức không thể chịu đựng được. Cậu vẫn chưa cần nằm xuống, và cậu cũng không cảm thấy mình sắp ốm. Như thế này còn hơn cả những gì cậu mong đợi, xét đến cảm giác của cậu ngày hôm qua. Có lẽ may mắn là cơn ốm đã đẩy cậu qua khỏi tình trạng lệch múi giờ.

Người lái xe dừng lại trước một ngôi nhà trên phố màu trắng tuyệt đẹp, vẫy tay chào họ và dừng lại để ngắm nghía lâu hơn trước khi lái xe đi. Có một cánh cổng ở phía trước, nó đóng chặt, và KID cau mày. "Cậu muốn hỏi một cách tử tế, hay là tôi nên..."

"Cô ấy mời chúng ta đến gặp theo cách riêng của cô ấy," Shinichi mau trả lời, rồi cậu chớp mắt, mặt không cảm xúc nhìn KID trề môi dưới. "Hôm nay anh đã đột nhập vào hai nơi rồi, nên đừng có bĩu môi. Tôi nghĩ anh chỉ cần xem cô ấy có nhà không thôi."

"Spoilsport," KID nói, rồi nhấn nút chuông.
*spoilsport: kẻ ngăn cản thú vui của người khác

"Xin chào?" giọng Mercier vang lên qua đường dây. Giọng cô thì thầm một cách kỳ lạ, nghe có vẻ lo lắng; có lẽ là bồn chồn. "Ai vậy?" Shinichi chợt cảm thấy tự hào khi học được nhiều tiếng Pháp như vậy.

"Ồ, xin lỗi," là tất cả những gì cậu nghe được từ KID, khi KID sử dụng một giọng nói mới, hoặc ít nhất là giọng mà Shinichi chưa từng nghe thấy trước đây, để nói vào hệ thống liên lạc nội bộ.

Một lát sau, cánh cổng mở ra, và Shinichi đi theo KID lên vỉa hè phủ đầy tuyết kéo dài đến tận cửa. Mercier tự mình mở cửa, mặc bộ đồ vest trắng thanh lịch, đôi hoa tai vàng lớn nổi bật trên nền tóc đen buông xõa. Cảnh tượng trong nhà hiện ra trước mắt cậu là những màu sắc tươi sáng và những bông hoa nhà kính theo mùa trông khó hiểu.

Cậu nghĩ cô sẽ lại mặc đồ đen.

"Cậu đã đến," cô nói bằng tiếng Anh, nhìn KID. "Cha cậu đã dạy cậu rất tốt. Cậu cũng tài giỏi như Sharon trong việc cải trang vậy."

"Tôi đã có một thầy giáo tuyệt vời", KID nói. "Chúng tôi có vài câu hỏi đây".

"Vào đi," Mercier mở rộng cửa hơn một chút, nhưng vẫn giữ mình ở phía sau, như thể cô ấy đang trốn tránh thế giới bên ngoài. "Tôi sẽ trả lời một số câu hỏi, chỉ bởi vì những bí mật của người chết thì có ích gì chứ."

"Cô vẫn còn sống mà," KID chỉ ra, và nụ cười đáp lại của Mercier thật tăm tối, không hề có chút vui vẻ nào.

"Cậu có biết cảm giác sống khi biết rằng bất kỳ ngày nào cũng có thể là ngày cuối cùng của mình không?" Mercier hất tóc qua vai, đóng sầm cửa trước lại. "Để tôi nói cho cậu biết, nhóc ạ, còn tệ hơn khi người ta học được cảm giác trẻ mãi không già."

Shinichi nuốt nước bọt.

"Đó có phải là do Pandora không?" Shinichi hỏi. "Khiến cô trẻ mãi không già? Cô đã nói là vĩnh cửu khi chúng ta ở Osaka. Điều đó có nghĩa là gì?"

"Pandora không làm cậu trẻ mãi mãi", Mercier nói, dẫn họ đến một căn bếp sáng sủa, có đèn trần và các loại thảo mộc mọc bên cửa sổ. "Nó chỉ làm được điều đó nếu cậu tiếp tục uống nó".

"Uống nó sao?" Shinichi cẩn thận sắp xếp ghi nhớ. "Vậy Pandora không phải một viên đá à?"

"Tất nhiên nó không phải viên đá." Mercier thận trọng ngồi xuống một chiếc ghế đẩu cao, nhô lên trước quầy bar của cô. Cô hướng sự chú ý của mình đến KID. "Một viên đá không thể khiến cậu trẻ lại. Đó là truyền thuyết về Pandora, được lan truyền một cách ngu ngốc bởi những người nhìn thấy Genevieve với một viên đá. Pandora là... Pandora không phải là phép thuật." Cô rùng mình, và nhìn xung quanh. Trong bộ đồ toàn màu trắng, quầng thâm do mất ngủ dưới mắt cô được phóng đại. "Cậu đã tìm thấy căn hộ của thầy Toichi chưa?"

"Đương nhiên rồi." KID không ngồi cạnh cô, ngay cả khi cô vỗ nhẹ vào chiếc ghế đẩu bên cạnh, những ngón tay được cắt tỉa cẩn thận chạm vào lớp lụa hồng. Thay vào đó, hắn đứng cạnh Shinichi. "Chúng tôi đã tìm thấy nó. Vậy cô có thể giải thích tầm quan trọng của một lâu đài ở Cévennes không?"

"Cậu cần chìa khóa để làm gì, nếu cậu không có gì để mở?" Cô ấy rút chiếc vòng cổ ra khỏi áo, và treo trên sợi dây chuyền mạ vàng là Nữ hoàng sông Nile cùng với Phượng hoàng Ascendant. "Thầy đã đánh cắp các kế hoạch để bảo vệ họ, vì vào khoảng thời gian đó, một số kẻ rất đê tiện đã phát hiện ra bí mật của chúng tôi."

Shinichi xoa xoa thái dương suy nghĩ, nuốt xuống một cơn buồn nôn đột ngột. Bây giờ không phải là lúc để cảm thấy buồn nôn, cậu nghĩ. "Vậy thì đâu đó trong lâu đài đó là nơi cần chìa khóa, nhưng vì lâu đài là một mê cung..."

"Nên cần bản thiết kế. Chìa khóa vô dụng nếu không có chúng." KID xoắn một lọn tóc quanh ngón tay. "Đó là lâu đài của Arbogast, đúng không? Vậy tại sao họ không sử dụng anh ta, nếu bản thiết kế đã mất?"

" Đã nhiều năm rồi không ai nhìn thấy Claude Arbogast cả," Mercier giải thích. "Và Marc không biết những bí mật của lâu đài. Hắn không giống chúng tôi. Hắn... bình thường. Người thường. Hắn bị ám ảnh bởi đồ trang sức và đá quý, và nghĩ rằng một ngày nào đó, Claude sẽ cho hắn đến gần hơn, sẽ cho hắn biết mọi thứ. Như thể Claude sẽ tự đặt mình vào vị trí có thể phải hy sinh."

"Tại sao cô lại giúp chúng tôi?"

"Khi Pandora lần đầu tiên được tìm thấy, đó là một phép màu." Cô nghiêng đầu sang trái, và với lấy một tách cà phê espresso có lẽ đã nguội từ lâu. Cô uốn cong các ngón tay quanh nó, và Nữ hoàng sông Nile, cùng với Phượng hoàng Ascendant, đu đưa thấp giữa hai bầu ngực của cô. "Tuy nhiên, trong tay quái vật, nó có thể là..."

"Thật thảm khốc", Shinichi nói. Cậu cố tưởng tượng xem Tổ chức Áo Đen sẽ làm gì với tuổi trẻ vĩnh cửu. Chúng sẽ bán nó chứ? Chúng sẽ dùng nó để đưa tổ chức tội phạm ngầm của chúng len lỏi vào mọi ngóc ngách trên thế giới? Cậu biết rằng thời gian sẽ cho con người cơ hội để xây nên sự giàu có, để xây dựng sức ảnh hưởng. Tổ chức Áo Đen, vốn đã đủ mạnh mẽ và lan rộng, sẽ làm gì với những thành viên có thể không bao giờ chết? Shinichi rùng mình.

Cậu nhìn lên và thấy Mercier đang nhìn cậu bằng đôi mắt tăm tối, trống rỗng, khó hiểu. Cô trông giống một cái bóng hơn là một người phụ nữ khi cậu nhìn cô chằm chằm, những suy nghĩ vẫn đang chạy đua.

"Pandora không phải là hoàn toàn xấu", cô nói. "Tôi đã có niềm vui được sống nhiều cuộc đời, và tôi chưa bao giờ giết bất kỳ ai hoặc lấy đi những gì tôi không kiếm được". Cô nhấp một ngụm cà phê, và nhăn mặt. "Một khi cậu biết được cảm giác không bao giờ già đi, cậu sẽ không muốn đột nhiên phải bắt đầu nhìn những năm tháng trôi qua. Có một sự quyến rũ trong việc trở lại tuổi thanh xuân".

"Tôi thì có vấn đề ngược lại," Shinichi nói, và mắt Mercier lóe lên, rồi mở to, nhìn cậu một cách cẩn thận.

Tuy nhiên, KID đang nhìn chằm chằm vào các loại thảo mộc và hoa dọc theo cửa sổ, mặt vô cảm. "Tại sao cha tôi lại giúp cô?"

"Ông ấy biết đến Pandora khi có người tiếp cận ông ấy để nhờ đánh cắp nó, sau khi ông ấy đã nổi tiếng là một tên trộm đá quý không thể bị bắt. Luôn có một quan niệm sai lầm về Pandora—rằng nó có một cặp, một loại đá quý huyền thoại."

"Mỗi mười ngàn năm, dưới sao chổi Volley," KID nói, như thể đó là một bài học thuộc lòng ở trường. "Thật nhảm nhí."

"Kuroba Toichi biết Pandora sẽ không bao giờ an toàn trong tay những kẻ sẵn sàng đe dọa mạng sống của ông ấy để ông lấy được nó cho chúng." Cô mỉm cười, giọng khàn khàn. "Ông ấy là một người đàn ông đáng kính, như những tên trộm vậy. Thay vào đó, ông ấy quyết định làm cho nó không thể bị bất kỳ ai tìm thấy ngoại trừ Claude."

Shinichi nắm chặt lấy tay KID, mong rằng điều đó đủ để làm giảm bớt sự căng thẳng đã kéo KID chặt như sợi dây thừng treo lơ lửng.

"Tại sao lại là bây giờ?" Shinichi hỏi. "Tại sao hiện giờ họ lại muốn giết cô?"

"Vì gần đến lúc rồi," Mercier đáp, mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ.

"Đến lúc làm gì cơ?" Shinichi hỏi. Cơ thể cậu nóng bừng. Cơn sốt đang ập đến, và cậu chưa sẵn sàng cho điều đó. Họ chưa xong chuyện ở đây, và cậu cần toàn bộ trí thông minh của mình để theo dõi những câu chuyện lan man của Mercier, và ghi nhớ nhịp điệu giọng nói của cô.

"Để mở Hộp Pandora," Mercier trả lời, và khi cô ấy nói, đèn nhấp nháy và tắt. Ánh sáng duy nhất bây giờ chiếu vào từ cửa sổ, và từ phía sau chúng, có tiếng kính vỡ.

KID di chuyển nhanh hơn cả tốc độ Shinichi có thể thấy, rút ​​khẩu súng bắn bài ra và bắn về phía mảnh kính vỡ, Mercier liền hét lên.
Phía trước họ, khi Shinichi quay về phía có tiếng động, cơ thể đau nhức, nóng hổi của cậu cuối cùng cũng tuân theo mệnh lệnh, Louis Maisonrouge đang đứng đó, mái tóc dài xõa quanh mặt, gần như che khuất những vết sẹo phẫu thuật thẩm mỹ dọc theo đường chân tóc và mờ dần trên cổ.

"Anh cũng không phải là người thật", cậu nói, và người đàn ông nhìn cậu, một nụ cười tàn nhẫn hiện trên môi.

"Đã không còn một Louis Maisonrouge thật sự nào trong năm mươi năm qua", gã nói. "Nhưng Scarlette Shinamoto đã sợ phát khiếp khi thấy hắn sống lại từ cõi chết sau khi cô ta bỏ mặc hắn thối rữa trong tù. Cô ta hét tên anh trai mình khi tôi đâm cô ta." Gã chĩa súng ngắn vào Shinichi, trước khi giật cánh tay lên và bắn thẳng vào thứ gì đó phía sau cậu.

Shinichi xoay người theo hướng viên đạn, trong khi KID lao vào, bắn khẩu súng thẻ vào tay Maisonrouge và làm rơi khẩu súng ngắn. Maisonrouge gầm gừ và lao tới khi Shinichi chuyển sự chú ý sang Mercier, người đang nhìn chằm chằm lên trần nhà, vô hồn, máu chảy ra từ lỗ hổng trên ngực cô, làm ướt đẫm hai viên ngọc quý phi thường treo trên cổ cô và làm hỏng lớp vỏ sò hồng nguyên sơ của sàn gạch.

"Ngươi là KID!" Maisonrouge hét lên khi KID tiếp tục bắn gã, khiến gã phải di chuyển ra xa khẩu súng thay vì lại gần hơn, các cạnh kim loại của những lá bài bắn ra cứa vào má gã.
Vẫn còn trong cú sốc, Shinichi chỉ nhìn chằm chằm một lúc, nhưng sau đó cậu cúi xuống và tăng tốc giày của mình. KID cảnh giác theo dõi Maisonrouge, tay cầm súng lục trong khi âm thầm lên kế hoạch trốn thoát cho họ.

Trong lúc cả hai đang làm phân tâm lẫn nhau, Shinichi thả một quả bóng từ thắt lưng và đá thẳng vào Maisonrouge. Quả bóng đập vào hàm gã, máu chảy ra từ miệng gã.

Tuy nhiên, áp lực của cú đá quá lớn đối với Shinichi, cậu ngã xuống sàn, thế giới quay cuồng khi đùi cậu thì bỏng rát. Cậu cúi đầu giữa hai đầu gối một lúc, và KID ở đó, thì thầm những câu hỏi điên cuồng vào tai cậu mà cậu không thể nghe rõ.

"Cầm lấy sợi dây chuyền," Shinichi lẩm bẩm, và sự ấm áp của KID, sự hiện diện lờ mờ di chuyển ra xa cậu sau một tiếng đồng ý nhanh chóng. Shinichi quay qua để nhìn KID cẩn thận tiếp cận cơ thể của Mercier. Bộ đồ trắng của cô nhuộm màu rượu vang đen, khuôn mặt cô đông cứng trong một sự sợ hãi, và điều đó khiến bụng Shinichi quặn lại. KID có vẻ không khá hơn, nhợt nhạt dưới lớp trang điểm và đôi tay run rẩy khi hắn ngồi xổm xuống, đôi giày lấm tấm máu khi hắn với lấy sợi dây chuyền Nữ hoàng sông Nile.

Nhưng có một sự chuyển động ở phía sau họ, và trong tích tắc, Shinichi nhận ra đó là Maisonrouge, đang ôm chặt hàm khi gã cố tình với lấy khẩu súng ngắn.

Maisonrouge cầm súng lên khi KID lấy sợi dây chuyền, Shinichi thấy hắn đang nhắm vào đầu KID bằng phát súng còn lại từ khẩu súng hai nòng.

Shinichi không nghĩ mình có thể đá thêm một quả bóng nữa, thậm chí còn quá yếu để có thể tưởng tượng ra. Maisonrouge đã ra khỏi tầm bắn của súng kim tiêm, và Shinichi sẽ không bao giờ có thể đẩy KID ra khỏi đường đạn kịp lúc.

Cậu nhận ra điều duy nhất mình có thể làm là chặn phát bắn và hy vọng nó trúng áo chống đạn. Có một khoảnh khắc đau khổ đi kèm theo đó, một cảm giác thất bại dữ dội như nỗi đau trong cậu, nhưng... Ngay cả khi cậu đã bắt đầu di chuyển, cậu biết mình đang làm điều đúng đắn. KID có rất nhiều ngày mai mà Shinichi không có, và cậu đã nghĩ, khi lần đầu tiên phát hiện ra mình sắp chết, rằng cậu muốn điều đó trở nên có ý nghĩa khi nó xảy ra.

Trong tâm trí cậu lóe lên hình ảnh cha mẹ mình, Haibara, giáo sư, bọn trẻ. Ran. KID .

Tiếng súng nổ, và cậu nghe thấy KID phát ra tiếng kêu kinh hoàng từ phía sau, thời gian như trôi chậm lại, nỗi đau đớn khi phải di chuyển quá nhanh trong trạng thái ốm yếu chẳng là gì so với cảm giác cam chịu tột độ khi viên đạn bắn thẳng vào cổ họng cậu.

Một giây, hai giây, cơn đau lan tỏa khắp mọi dây thần kinh trong cơ thể cậu.

Ba giây, Maisonrouge hét lên trong cơn thịnh nộ bị ngăn cản, và khuôn mặt của KID, đôi mắt mở to, đau khổ và tuyệt vọng lơ lửng phía trên hắn. Jasmine.

(*jasmine: hoa nhài. "Jas" là tuyệt vọng, "mine" là lời nói dối. Nhưng hoa nhài lại mang ý nghĩa biểu tượng cho tình yêu vĩnh cửu, mãnh liệt. Cũng không biết khúc này Shinichi muốn ám chỉ điều gì nữa)

Bốn giây, và thế giới dần trở nên xám xịt. Cậu không cố nói gì khi máu vẫn còn chảy trong miệng. Cậu không nghe thấy gì cả ngoài tiếng vo ve đều đều, giống như tiếng tivi mất tín hiệu. Nước, nước mắt sao? Rơi xuống má cậu. KID. Một tia sáng bạc. Súng bắn bài? Hay là...?

Năm giây, máu dính trên môi cậu như son bóng của KID, và sau đó không còn gì nữa.

*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro