The Comlete Detective

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kaito nắm chặt sợi dây chuyền đến nỗi hắn có thể cảm nhận rõ sợi dây chuyền đâm vào lòng bàn tay qua đôi găng tay mỏng. Shinichi nhìn hắn với đôi mắt vô hồn, đờ đẫn, một lỗ thủng trên cổ họng to bằng đồng xu 5 yên— đồng xu 5 yên không phải là may mắn sao? Chẳng phải Kaito đã hứa là sẽ đem lại may mắn cho Shinichi sao?

Chỉ có điều, Shinichi đang chết dần chết mòn trong vòng tay Kaito, không phải theo nghĩa trừu tượng như cậu đã từng khi Kaito ôm cậu kéo lại gần hắn hơn, một chú chim bồ câu quay trở về tổ, mà là nhanh chóng, hoàn toàn, trí thông minh sáng ngời, lấp lánh, cái nhìn giận dữ và những nếp nhăn khi cười biến mất khỏi khuôn mặt trẻ thơ của anh.

"Không phải"-Maisonrouge hàm bị vỡ và mắt trợn trừng, cố gắng nạp đạn cho khẩu súng ngắn của mình, và Kaito nhắm thẳng khẩu súng vào điểm giữa hai mắt của gã.

Một khẩu súng thật nổ ra, và mắt của "không phải"-Maisonrouge trở nên vô hồn, một viên đạn xuyên qua đầu gã và bắn tung tóe vào bức tường phía sau. Kaito run rẩy, không thể suy nghĩ bất cứ điều gì ngoài Shinichi, vẫn ấm áp trong vòng tay hắn nhưng không còn thở nữa, không thở. Hắn nhìn lên và thấy Chris Vineyard— Sharon Vineyard? — vẻ mặt cực kỳ giận dữ và chết chóc, nhìn chằm chằm vào xác chết của Không phải-Maisonrouge với sự ghê tởm.

"Vermouth?" Kaito thử hỏi, và giọng hắn nghe rất lạ, như thể nó đến từ một nơi rất xa, mỏng manh và yếu ớt.

Shinichi không di chuyển. Shinichi không động đậy. Shinichi: tươi sáng, hoạt bát, khôn ngoan, dũng cảm, hoang dã. Không đứng yên. Không bao giờ chịu đứng yên. Kaito đặt tay trên ngực Shinichi, nhưng qua lớp áo chống đạn, hắn không thể biết tim cậu có còn đập hay không, đập như hoà chung nhịp đập với trái tim Kaito, giống như hàng ngàn con chim choi choi nhỏ bé đang hót, chidori , mỗi lần Kaito hôn trộm đôi môi mỏng mềm mại.

Hắn chớp mắt, và rồi Vermouth ở đó, bên cạnh hắn, lau máu trên cổ Shinichi và ấn vào động mạch. "Cool Guy vẫn còn sống", cô nói. Những lọn tóc vàng dài của cô chạm vào vũng máu, và khi nó kéo lê trên bộ đồ xe máy da đen, để lại một vệt sáng ướt. Cô nhìn chằm chằm vào mắt hắn. "Tôi nợ cậu ấy một lần. Cả cha cậu nữa."

"Tôi không..." Lời nói của Kaito nghẹn lại trong cổ họng, như thể có một viên đạn trong người hắn, chặn mọi thứ không cho lọt qua. Nhịp tim của hắn như thể mất đi, lạc vào màn sương mù của sự hoài nghi và chấn động. Đôi môi hé mở của Shinichi có màu xám nhợt nhạt, màu ở đầu cánh của những chú chim được huấn luyện, màu của tro tàn, màu của— " Làm ơn ..." hắn bắt lấy những gì mình muốn nói. Trước đây hắn chưa từng phải chật vật đến vậy. "Làm ơn đừng để cậu ấy chết."
Bàn tay của Vermouth đang đặt trên cổ Shinichi giật nhẹ.

Kaito hít một hơi run rẩy.

Khi Shinichi nói với Kaito rằng cậu sắp chết, trong phòng tắm của Hattori Heiji, làn da như phấn trên giấy da khi cậu khom lưng nôn ra máu và dịch mật vào bồn cầu, Kaito đã cân nhắc giữa trái tim với lý trí của mình, đặt chúng lên cán cân và lựa chọn trái tim. Kaito chưa bao giờ lý trí cả, chưa bao giờ giỏi nói không với những thứ hắn muốn khi mọi thứ trừ bộ não hắn nói có, và Shinichi đã, đang, đang, là một trong những điều đó. Người ngang hàng với Kaito, bị mắc kẹt trong một cơ thể giống như một cái lồng thì hơn, và trong một cuộc đời cô đơn phản ánh chính thực tế của Kaito.

Hắn đã chứng kiến ​​Shinichi ngày một ốm hơn, vuốt ve những vết bầm tím do thuốc để lại, và cảm thấy như đã đến lúc rồi. Đã đến lúc ghi nhớ từng suy luận tuyệt vời của Shinichi, nụ cười ngạo mạn đáng yêu và tiếng thở dài đầy quyết tâm, một kho lưu trữ mà hắn có thể tìm đến nếu... khi ... Shinichi chắc chắn sẽ lại bỏ hẳn lại một mình.

Nhưng ngay cả khi Kaito có trí nhớ hoàn hảo, vẫn còn rất nhiều khía cạnh của Shinichi mà hắn chưa được thấy, rất nhiều điều hắn muốn tìm hiểu thêm. Ánh sáng trong mắt Shinichi khi cậu nhìn thấy điều gì đó về Kaito mà cậu thích, miệng không ngừng cảnh cáo khi Kaito trêu chọc cậu quá nhiều. Có quá nhiều thứ, Shinichi đang không còn thở, Shinichi không cử động, và hắn không thể cảm nhận được trái tim Shinichi trong lòng bàn tay mình.

"Làm ơn đừng để cậu ấy chết," hắn lặp lại, và đôi mắt nhợt nhạt của Vermouth, với những mảnh băng trên khuôn mặt, trở nên vô hồn, khó hiểu khi cô quan sát Shinichi.

"Chúng ta không thể giết một con thú mà không có viên đạn bạc", cô nói, và rút một con dao ra khỏi dây đeo trên đùi. Cô nhấc nó lên, và giơ bàn tay đã đẫm máu của mình ra.

Cô cắt ngang lòng bàn tay một cách thành thạo, máu có màu như màu sơn móng tay của cô, cùng một sắc thái của rượu vang Burgundy khi nó nhỏ xuống khuôn mặt vô hồn của Shinichi, bắn tung tóe lên má cậu. Cô thả con dao vào lòng mình và mở miệng cậu bằng hai ngón tay, để máu nhỏ vào, nhìn nó phủ lên răng và lưỡi cậu trong khi Kaito dõi theo trong sự sửng sốt và kinh hoàng.

"Cô đang làm gì thế?" Hắn nhìn máu loang lổ trên môi Shinichi, loang lổ như son bóng của Kaito, chỉ là không đẹp bằng, và Shinichi trông không đê mê và đỏ mặt như đối với Kaito. Cậu trông còn chết chóc hơn, với vết sẹo đỏ dọc má, một bài thơ Shinsui để lại cho Kaito nhớ đến trong những cơn ác mộng của hắn.

"Là máu của tôi, gián tiếp, đã thay đổi cậu ấy," cô nói, lạnh lùng, bình tĩnh, nhưng mắt hơi mở to. Trong vòng tay của Kaito, cơ thể Shinichi giật giật, rồi bắt đầu quằn quại, màu sắc tràn ngập khuôn mặt và làn da nóng bỏng đến mức Kaito có thể cảm nhận được qua cả hai lớp áo khoác. "Chỉ có nghĩa khi máu của tôi cũng có thể thay đổi cậu ấy về hình dáng ban đầu."

Khuôn mặt Shinichi méo mó vì đau đớn, đẫm mồ hôi, và cơ thể trong vòng tay Kaito đang lớn lên, gợn sóng. Kaito, kinh hoàng, kéo khóa áo khoác của Shinichi, kéo nó ra khỏi người cậu. Vermouth cất con dao đi và chỉ nhìn Shinichi rên rỉ, những tiếng rên rỉ vụn vặt kéo dài, bằng một giọng nói nghe có vẻ không phù hợp với toàn bộ cơ thể cậu nhưng lại báo hiệu rằng Shinichi vẫn còn sống.

"Chuyện gì đang xảy ra ?" Kaito hỏi, khi Shinichi đưa tay lên xé quần áo của cậu. "Chuyện gì đang xảy ra với cậu ấy?"

Vermouth cúi người về phía trước và ấn tay lên trán Shinichi. "Tốt lắm, Cool Guy," cô nói, rồi cô nhìn lên KID. "Tôi sẽ vứt quần áo của cậu ấy đi. Chúng sẽ không vừa với cậu ấy lâu hơn được nữa." Cô nhặt chiếc vòng cổ có hình Nữ hoàng sông Nile và Phượng hoàng Ascendant lên khỏi sàn gạch nơi Kaito đã đánh rơi nó, sau đó cất chúng đi, rút ​​ra một gói thuốc lá và một chiếc bật lửa. Cô châm một điếu thuốc từ gói và những điếu còn lại lại biến mất, sự khéo léo của bàn tay nhanh như cách Kaito có thể làm, có lẽ vậy. "Gặp lại sau nhé, hậu bối."

"Chờ đã!"

"Các người có khoảng năm phút trước khi cảnh sát đến đây. Tôi không thể bị nhìn thấy được." Cô mỉm cười, và nụ cười đó không hề tử tế, cũng không an ủi. "Tôi trông cậy vào cả hai người." Cô giơ hai viên ngọc lên trước ánh sáng, theo cách Kaito làm để kiểm tra một viên ngọc dưới ánh trăng, và cô thở dài. "Đó là hồi kết. Trong ba ngày nữa, trăng tròn sẽ xuất hiện. Tôi sẽ gặp lại cậu lúc đó, nhóc."

Cô bước ra khỏi phòng, Kaito không nhìn cô đi, thay vào đó tập trung vào Shinichi vẫn đang co giật trong vòng tay hắn. Hắn có thể nghe thấy tiếng còi báo động yếu ớt ở phía sau, đang đến gần. "Cởi quần áo của cậu ấy ra," Kaito thì thầm, rồi hắn rút một con dao bỏ túi ra khỏi ủng và cắt lên cắt xuống tất cả các đường nối quần áo của Shinichi, chiếc áo chống đạn hoàn toàn vô dụng và những chiếc lông vũ trên chiếc áo khoác nhỏ xíu của cậu. Shinichi thở hổn hển trong cơn sốc do không khí lạnh. Sau cùng thì, mùa đông đã tràn ngập căn phòng, len lỏi vào qua những ô cửa sổ vỡ và thổi vào những cơn gió tuyết tan trong không khí và để lại sự ẩm ướt trên làn da của Shinichi.

Vết thương ở cổ họng Shinichi, trong sự chứng kiến của Kaito, bắt đầu khép lại, biến mất gần như hoàn toàn chỉ trong vòng một phút, và khi tiếng còi báo động bên ngoài vang vọng ngày một lớn hơn, Shinichi hét lên liên tục.

"Shinichi," Kaito nói, hôn trán, mũi và má Shinichi, giữ cơ thể trần trụi của cậu vào cơ thể mát mẻ hơn của mình. Làn da của Shinichi nóng đến mức làm bỏng môi Kaito, nhưng hắn không quan tâm. "Tôi ở đây, Shinichi, xin đừng làm sao cả, Shinichi. Shinichi. Shinichi. "
Và rồi, đột nhiên, khuôn mặt Shinichi thay đổi, méo mó, và thứ gì đó giống như tiếng xương gãy vang lên khắp bếp. Tiếng hét của Shinichi im bặt, và trong vòng tay hắn, Shinichi bắt đầu lớn lên.

Thật đáng sợ, khi thấy tứ chi của Shinichi dài ra và dày hơn, thấy lông mọc trên cánh tay và hàm của cậu chuyển từ trẻ con sang nam tính và rõ nét. Đôi vai rộng của cậu ấn vào bụng Kaito, và cơ bắp của một vận động viên, một cầu thủ bóng đá, chuyển động và biến dọc theo đùi cậu.

Đồng xu 5 yên hiện nằm gọn giữa xương đòn của cậu, nhuốm máu nhưng vẫn sáng bóng dọc theo mép nơi ngón tay cái của Shinichi đã chà xát cho nhẵn.

Cuối cùng, sau khoảng thời gian chỉ vài phút nhưng lại có cảm giác như đã kéo dài rất lâu, Shinichi lại bất động, hơi thở dồn dập và làn da mát lạnh khi chạm vào. Kaito dụi đôi mắt ướt bằng mu bàn tay, và hít lấy không khí của riêng mình, kinh ngạc và sợ hãi, bụng xoắn lại, những nút phức tạp xoắn xuýt mà hắn buộc khi muốn treo mình trên các tòa nhà chọc trời, tốt hơn là cắt bỏ còn hơn tháo ra.

Và rồi, khi tiếng xe cảnh sát dừng lại bên ngoài ngôi nhà lấp đầy căn bếp trống trải lạnh lẽo, hai xác chết lộn xộn xung quanh họ, Shinichi và Kaito trên người phủ đầy máu của Shinichi, Shinichi mở mắt ra.

"KID?" Shinichi hỏi, và cậu ấy có vẻ giật mình vì giọng nói của chính mình. Cậu giơ một tay lên trước mặt, mắt mở to vì kích thước của nó, rồi nhìn vào cánh tay mình. Cậu đưa tay lên chạm vào mặt Kaito, và kéo một ngón tay dọc theo má hắn. "anh có phải Kaitou KID không?"

"Là tôi đây," Kaito nói. "Còn cậu là Kudou Shinichi, nhớ không?"

"Tôi... Tôi ư?"

"To lớn," Kaito nói, đầu óc nhẹ nhõm, kinh ngạc khi thấy Meitantei của mình tỉnh táo, sống động và tươi sáng vì tò mò, mặc dù đôi mắt mờ đục của cậu đang lo lắng. "Có thể còn to hơn cả tôi, nên tôi không nghĩ mình có thể bế cậu ra khỏi đây trước khi cảnh sát đến."

"Cảnh sát?" Shinichi ngồi dậy, ngón tay rơi khỏi má Kaito, rồi thở hổn hển, ôm chặt bụng. "Nội tạng của tôi vừa mới vào đúng vị trí." Cậu nhìn quanh phòng, mắt tính toán, ghi chép hiện trường vụ án. "Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao anh lại ở đây—" Cậu dừng lại, và chỉ nhìn Kaito, và Kaito có thể thấy chính xác khoảnh khắc cậu nhớ lại, bàn tay anh đưa lên chạm vào cổ họng. Sau đó, nó trượt xuống để nằm trên đồng xu. " KID ."

"Shinichi." Kaito đưa tay lên và gạt tóc Shinichi khỏi mắt, rồi áp tay vào một bên má có cảm giác khác biệt rõ rệt khi chạm vào, ngay cả khi đã đi qua lớp găng tay. "Cậu làm tôi sợ phát khiếp."

Nụ cười trẻ con của Shinichi đẹp trai một cách bất ngờ, và Kaito sửng sốt. Hắn đã chuẩn bị sẽ phải chờ đợi nhiều năm để thấy nụ cười đó, hoặc có thể là không bao giờ thấy nó nữa, và điều đó... sẽ thật đáng tiếc, hắn nghĩ vậy, hơi ấm nở rộ bên trong hắn và vươn ra như một chú chim non chuẩn bị bay lần đầu tiên.
"Có lẽ anh thực sự là một điều may mắn nho nhỏ," Shinichi nói, sự hoài nghi tột độ hiện rõ trên khuôn mặt cậu, một biểu cảm hoàn toàn quyến rũ mà Kaito hy vọng có thể tái hiện lại, nếu hắn có cơ hội. "Tôi nghĩ mình đã chết, nhưng không phải. Và đây là tôi sao? Tôi mười sáu tuổi ư? Tôi có đang nằm mơ không vậy?"

"Tôi có trong giấc mơ của cậu không, Meitantei?" Kaito thì thầm hỏi, và miệng Shinichi giật giật vì khinh bỉ.

"Thỉnh thoảng," cậu nói một cách nghiêm túc, và Kaito thở ra một hơi vội vã.

"Đó có phải là giấc mơ đẹp không?" Hắn nghiêng người về phía trước để hôn nhẹ lên khóe miệng Shinichi.

"Anh trông thật xảo trá," Shinichi nói, đưa tay vuốt ngực mình, và mắt Kaito cũng nhìn theo.

"Và cậu thật trần trụi," hắn nói một cách gian ác, hạnh phúc và hy vọng cùng đủ thứ khác nghe như truyện cổ tích trào dâng trong hắn. Hắn phải... hắn phải làm trò ảo thuật, hay gì đó, chỉ để đưa tất cả năng lượng này đi đâu đó.
"Đồ biến thái!" Toàn thân Shinichi đỏ ửng, lao tới chiếc túi của Kaito, vẫn đeo trên người hắn, lôi ra chiếc quần jean Kaito đã mặc và cố gắng đứng dậy để mặc vào, loạng choạng và cần sự giúp đỡ của Kaito để giữ thăng bằng khi cậu kéo quần lên đùi.

Chúng quá chật đối với Shinichi khi cậu cài chúng, đùi cậu kéo căng ở các đường nối, và Kaito liếm môi, không biết phải làm gì với vẻ hấp dẫn của Shinichi như thế này, trong một cơ thể vừa vặn với cậu và cũng vừa vặn với Kaito. "Được rồi, Shinichi, chúng hơi chật— "

"Đừng nói thêm lời nào nữa," Shinichi ngắt lời, vẻ cau có trên khuôn mặt thiếu niên của cậu cũng giống như trên khuôn mặt trẻ con của cậu, và Kaito không thể ngừng cười, như thể một quả bóng bay đã nổ, áp lực đã được giải tỏa. "Làm sao chúng ta có thể thoát khỏi đây, Mr. Escape Artist?"

"Hmm," Kaito nói. "Cậu cảm thấy thế nào về mái nhà?" Hắn nhìn Shinichi, người hiện đang đứng ở chiều cao tương tự hắn, chỉ thấp hơn một chút, và đánh giá kỹ lưỡng tình trạng của cậu khi cảnh sát cuối cùng cũng đi qua cổng trước.

Shinichi đang duỗi tay chân, lông mày nhíu lại. "Nó ổn một cách đáng kinh ngạc," cậu trả lời. "Tôi không quen với việc..." Cậu lắc chân. "Đã lâu lắm rồi tôi mới vươn xa đến thế này, nên hy vọng là không cần phối hợp quá nhiều."
Lại là nụ cười đó. Kaito nghĩ rằng hắn có thể sẽ cho Shinichi bất cứ thứ gì cậu muốn dưới sự đe dọa của nụ cười đó. Hắn chỉ muốn kết bạn, sau khi Shinichi lần đầu tiên tiết lộ sự thật về danh tính của mình và đề nghị bảo vệ hắn. Hắn chỉ tán tỉnh để khiến Shinichi nổi giận, để xem khuôn mặt nhỏ bé buồn bã, quá nghiêm túc đó đỏ bừng vì xấu hổ, và có thể kéo cả hai ra khỏi sự cô đơn của họ bằng một cuộc đấu tay đôi khác. Hắn đã không ngờ rằng...
Vâng, thám tử của hắn luôn làm hắn ngạc nhiên.

"Tôi sẽ phối hợp đủ cho cả hai chúng ta," Kaito đáp, và mặc dù đang giữa mùa đông, khi Shinichi hạ hàng mi đen xuống gò má sắc nét, có điều gì đó trong Kaito mở ra như hàng ngàn bông mẫu đơn tháng Ba nở rộ dưới ánh mặt trời mùa xuân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro