Chương cuối: Sợi chỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại một toà nhà chọc trời _ nơi trưng bày viên ngọc nổi tiếng của tập đoàn nhà Suzuki, nơi mà viên ngọc được mệnh danh là biểu tượng của tình yêu, được rất nhiều người trên thế giới ca tụng và chú ý đến...

   "Thưa quý ông và quý bà, tôi rất hân hoan khi chào mừng quý vị vì đã chấp nhận lời mời để đến đây chiêm ngưỡng trước vẻ đẹp không thể phủ nhận của viên ngọc... ROSE _ THE SYMBOL OF LOVE!"  - Người đàn ông mặc bộ vest đen không ai khác chính là người đại diện cho nhà Suzuki _ Suzuki Shiro. Ông vừa nói dứt câu thì đèn trong căn phòng ấy vụt tắt, bỗng từ đâu một làn khói trắng bồng bềnh nổi lên, sau đó là những ánh đèn chiếu khắp nơi rồi lại quy tu về một chỗ. Từ phía dưới khán đài, thông qua một chiếc cửa sập được che đậy kín đáo, thì một viên ngọc đỏ, hồng lấp lánh xuất hiện. Những tia sáng từ không trung như bị mê hoặc bởi sự hấp dẫn ấy mà dần chuyển xuống, chíu vào viên ngọc. Từng tia ánh sáng đo đỏ sáng chói nhấp nháy khắp nơi như một ngọn lửa cháy điên dại trong màn đêm đen tối, nó tượng trưng cho một tình yêu mãnh liệt, đẹp đẽ nhưng trong sáng.

"Whoa..." - Cả phòng rộn lên. Đó là từ duy nhất mà mọi người có thể nghĩ đến khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt mình. Đúng vậy, viên ngọc mang một vẻ đẹp tự nhiên, từng góc cạnh của nó được đẽo khắc một cách tỉ mỉ, tinh tế nhất. Theo cách nào đó, có người thì nhìn tưởng ra đó là một đóa hoa hồng nhưng có người thì nghĩ nó có hình một ngọn lửa đang cháy, không những thế nó còn mang một màu sắc kì lạ. Màu đỏ không ra đỏ, hồng cũng không ra hồng. Thật ra, nó mang cả hai màu, lúc thì ánh lên một màu đỏ mạnh mẽ đại diện cho sự mãnh liệt, điên cuồng lúc thì ánh lên vẻ hồng tượng trưng cho sự tinh khiết, hoàn mỹ. Tất cả những chi tiết ấy đã tạo ra một vẻ đẹp hoàn hảo cho viên ngọc.

"Đẹp thật, không hổ danh là tập đoàn Suzuki..." - Một vị khách lên tiếng tỏ vẻ ngưỡng mộ...

"Đúng đó! Viên ngọc ấy quá đẹp... Chắc do vậy nên tên Kid mới nhúng tay vào!..." - Lại một vị khách khác lên tiếng... Mọi người bắt đầu xôn xao, to nhỏ, tranh cãi với nhau khiến cho căn phòng trở nên hơi ồn và ngột ngạt...

   Tại một góc khuất trong phòng, một nụ cười bán nguyệt chứa đầy sự ma mị lại xuất hiện - "Hừm... Đẹp đấy!".

     THỊCH... THỊCH... THỊCH...
(Lại nữa... Cảm giác phấn chấn... Hoang mang này... Lẽ nào...) - Đứng giữa ngay trung tâm gian phòng, cậu có thể cảm nhận được sự hiện diện của hắn. Đó chính là trực giác của một thám tử, nó đang nhắc nhở cậu rằng hắn đang ở đây. Đảo mắt khắp căn phòng, cậu như đang tìm kiếm thứ gì đó? Thứ gì đó mà cậu không thể bỏ qua! Ánh mắt đang hướng về cậu... Chắc chắn... Chắc chắn hắn đang ở đây! - (Đúng vậy! Hắn đang ở đây! Tìm ra hắn đi! Kudo!...) - Cậu tự nhủ... Sau một lúc đấu tranh tư tưởng, cậu dừng lại trước ánh mắt sắc bén như con thú dữ đang muốn xơi tái cậu... Cậu đã tìm ra hắn! Hắn đang đứng đó, mặc bộ trang phục của cảnh sát, nhìn cậu với nụ cười không thể hạnh phúc hơn như đang muốn khiêu khích cậu - . Nhìn thấy nụ cười đó cậu không thể không bực tức được. Hắn ta đang muốn chơi trò mèo vờn chuột đây mà... Hắn muốn chọc tức cậu ư? Cậu vì bị cơn giận áp đảo lí trí mà nhanh bước đến nơi mà hắn đang an tọa, nhưng muốn đến được đó, cậu phải băng qua đám đông nên khi đến nơi thì cũng đã quá muộn... Hắn đã cao chạy xa bay. Cậu ra khỏi phòng.

"Tsh... Hắn chạy rồi..." - Cậu tặc lưỡi một cái rồi xả một tràn chửi rủa hắn. Chợt dừng lại, cậu nhìn xuống chân mình... Hắn để lại cho cậu một mảnh giấy. Cậu vội mở ra...

"Chào, thám tử! Có lẽ đọc tới đây thì cậu cũng biết là tôi đã trốn từ lâu rồi. Nhục không? Ahihi! ;)..." - Đọc tới đây, mặt cậu đã đen như đít xoong, đít chảo, mặt đầy hắc tuyến. Cậu đang nổi điên... - (Hắn điên à? Hắn... AAAAA... Dám chọc tức lão tử ư? Được, dám châm dầu vào lửa! Ta sẽ cho mi nếm thử cơm tù, Kid à!) - Cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi đọc tiếp...

   "... Tôi biết cậu đang tức điên nhưng nghe tôi nói này... Cậu không bắt được tôi đâu! ^^..." - (HẮN... MUỐN... CHẾT!...) - Mặt cậu đang nổi đầy gân xanh, tay thì siết chặt đến mức ta có thể thấy được mạch máu qua làn da trắng hồng, nõn nà ấy. Cậu không thể hiểu nổi tên này mà.

   "... Ahihi! Ghẹo chút thôi! :3...Vợ yêuuuuu
                               The End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro