chap1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"kyungsoo, ở đây"

Nghe thấy tiếng gọi từ người bạn từ đại học, Kyungsoo đi vào.một quán cà phê ở phía nam, đi vào bên trong liền thâý một chàng trai đang mỉn cười với cậu, cậu nhanh chóng di chuyển về phía cửa sổ, nơi có chàng trai đang ngồi.

"Thực xin lỗi, để bạn đợi lâu rồi"

"Đúng đó, tớ chờ cậu tận 5 phút rồi đó"Luhan đưa tay lên doạ nạt

Kyungsoo không khỏi ngẩn ngơ, rồi lại mỉm cười,cậu giựt lại cái ghế rồi ngồi xuống.

"Hôm nay cậu rảnh à mà lại tìm tớ thế này?" cậu hỏi

"Cậu làm như tớ bận rộn lắm ý, người bận rộn là cậu mới đùng"Luhan tròn mắt mắng.

Kyungsoo làm việc ở Pub. Giờ làm việc từ 7 giờ tối đến 3 giờ sáng, còn những ngày cuối tuần thì làm đến tận 5giờ sáng. Còn Luhan thì làm việc theo một viên chức nhà nước. Nói chung thời gian của hai người hoàn toàn tương phản.

Hơn nữa ngoại trừ làm việc ở Pub, Kyungsoo còn là một nhà văn trẻ tuổi đã được xuất bản một quâǹ về tiểu thư, hơn nữa tiêu thụ cũng được nên nhà xuất bản muốn Kyungsoo viết thêm một quấn nữa. Điều đó lại khiến cho Kyungsoo càng thêm bận hơn.

"Cậu viết lách thế nàô rồi" Luhan hỏi

"Hôm qua tớ mới đem nộp bản thoả, kết qủa tớ còn cho biết thế nào"

"Ra là vậy, chả trách hôm nay tớ mới mời cậu dùng bữa được"

"Có đến mức như thế ko" Kyungsoo ko khỏi xấu hổ.

" Này tớ ko nhìn lầm chứ ,cậu cũng có lúc mà bày ra cái bộ mặt ngượng ngùng xấu hổ sao"Luhan trêu cậu

"Luhan!! Cậu hôm nay tìm tớ ra đây chỉ để trêu chọc tớ thui đúng ko?" cậu giả vờ ko hài lòng trừng mắt nhìn với Luhan

"Đương nhiên ko phaỉ"

"Vậy là chuyện gì?"

"Tớ sắp kết hôn"

"Cái gì???"Kyungsoo sững sờ nhìn Luhan, qủa thực cậu bị doạ ngây người.

"Làm chi phải biểu hiện sợ hãi như vậy?" Luhan cười nói.

Kyungsoo cau mày hồi lâu mới hồi phục lại được tinh thần.

"Bởi vì tớ chưa tưng̀ nghe cậu đã có người yêu, giờ cậu lại bảo kết hôn, ko doạ tớ mới lạ. Mà cậu đang đùa đúng ko?"Cậu nghiêm túc hỏi.

"Không phải"

"Không phải" cậu nhíu máy" vậy người yêu của cậu trộm ở đâu ra vậy? Sao tớ chưa nghe qua? Nói chung chuyện này là sao hả?" cậu ko tin rằng Luhan là người tin vaò tình yêu sét đáng, sau đó lại tia chớp kết hôn.

" là vừa thâý đã yêu, sau đó ko kiểm soát được mà lại muốn kết hôn"

" Đùng nói nữa cậu nghĩ mình là trẻ con chắc, tớ muốn nghe sự thật"

"Tớ chính là đang nói sự thật"

"Nếu tớ tin đó là sự thật, thì tớ với cậu đã chẳng là bạn tốt rồi"

"Tớ biết chắc ko gạt được cậu mà"Luhan cười khổ mà nói.

"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"

"Công ty ba xảy ra chuyện, cần gấp một số tiền"

"Nên ông ta bán cậu hả?"

"Nghe nói điều kiện của đối phương tốt lắm"

"Điều kiện tốt vậy sao ông ta ko gả con gái cuả ông ta ý? "

Luhan vốn là con riêng, từ nhỏ ko được quan tâm chăm sóc, ngay cả người cha đã sinh ra cậu cũng chả hỏi han hay là quan tâm gì đến cậu. Tuy là có cha như chả khác gì là trẻ mồ côi cả

Chính là hiện tại đang xảy ra chuyện gì vậy?cậu nghĩ rằng Luhan vốn đã ném những kẻ đó ra khỏi đầu rồi chứ,sao lại còn vì bọn họ hi sinh bản thân.

"Tớ nói thật đó đối phương rất nhiều tiền laị còn đẹp trai chỉ mới có30 tuổi thôi ngay cả em gái tớ còn muốn kết hôn nữa"

"Nếu điều kiện tốt thế sao lại còn đến lượt cậu "

"Bởi vì anh ta có một đứa nhỏ "

"Xem đi tớ đã nói rồi mà đối phương tốt như vậy chẳng đến phiên cậu kết hôn?"Kyungsoo chań nản nói"cậu còn muốn kết hôn?"

"Đúng vâỵ!"

"vì sao?"

"Ba tớ bị ung thư dạ dày"

"cái gì?"

:Đây là nguyên nhân tớ muốn kết hôn nên Kyungsoo tớ muốn cậu làm phù dâu cho tớ, bên cạnh tiếp sức mạnh cho tớ"

Đối diện với đôi mắt buồn đó Kyungsoo cảm thấy đau lòng cùng khó chịu. Nhưng cậu hiểu rõ dù có khuyên thì vẫn ko thể thay đổi quyết đinḥ cuả Luhan

"Được tớ sẽ làm"

"cảm ơn cậu, Kyungsoo"

************
Hỗn lễ được tổ chức ở một hội trường lớn, phần lớn khách tham dự là người nổi tiếng, có thể thấy sức ảnh hưởng cuả chú rể rất lớn.

Kyungsoo đi thẳng vào phòng nghi ngơi của cô dâu, nhưng trước cửa phòng nhiều người quá, nên cậu quyết định đi nói chuyện với chú rể một phen.

Mặc dù chỉ nhìn thâý chú rể có hai lần nhưng anh tq có một chiều cao nổi bật nên ko khó để nhận ra anh ta trong đám người đó.

Quả nhiên chưa đầy một phút cậu đã có thể nhận ra anh ta trong đám đông. Trời, nhìn lạnh lùng như vậy Luhan sau khi cùng anh ta kết hôn có thể sống hạnh phúc sao? Cậu ko cho là đúng.

Nhưng mà mặc kệ như thế nào, cậu phải nói chuyện với anh ta một lần vì hạnh phúc của Luhan.

Hít sâu một hơi, cậu hướng về mục tiêu phía trước bước tới, nhưng lại đụng một người.

"A"cậu kinh hô một tiếng, lại có cảm giác một chút mát lạnh ở phía trước ngực.

Cúi đầu nhìn xuống, nhịn ko được kêu lên sợ hãi.

"Ôi trời ơi!"

Lễ phục cậu cậu giờ làm sao giờ

"Thực xin lỗi" Oh sehun nói.

"Xin lỗi có ích lợi gì? Tôi còn phải làm phù dâu giờ tôi phải làm sao?"

Kyungsoo quả thực khoć ko ra nước mắt. Như thế nào cậu laị gặp xui xẻo như vậy? Nếu như vậy ko thể làm phù dâu thì Luhan sẽ rất thương tâm.

"Sehun, làm sao vâỵ?" nhìn thấy bạn tốt xảy ra chuyện gì đấy, Kim Jongin đi lên phía trước trầm giọng hỏi.

"Vừa lúc tôi có chuyện muốn nói với anh". Cậu thốt lên.

"Cậu tìm tôi có việc gì?" kim Jongin ngạc nhiên một chút, nhíu mày nhìn cậu."xin hỏi cậu là?"

"Tôi là phù dâu của Luhan."

"Luhan?" Jongin lộ ra biểu hiện nghi hoặc.

"Anh, chẳng lẽ anh ko biết tên cô dâu của mình!!!!!"Kyungsoo khó có thể tin, nhất thời cảm thâý tức giận.

"Anh, quả thực là xấu xa" cậu hét lên đầy tức giận.

Tiếng hét của cậu làm cho không gian trở lên im lặng, mọi người ko hẹn mà cùng hướng về bọn họ.

"Hey,tôi đã nói lời xin lỗi rồi,bằng ko chúng ta đi nơi khác nói chuyện đi. Jongin làm phiền cậu làm người giải hoà"Sehun nói với hai người l, rồi kéo hai người ra khỏi hội trường.
************
"Ok, hai người có thể cùng nhau nói chuyện rồi" Sehun lên tiếng.

"Anh là bạn của anh ta" Kyungsoo trừng mắt nhìn Sehun.

Sehun ko nhanh ko chậm mà gật đầu.

"Cho nên anh cũng chẳng phải người tốt".

"Hey, như vậy có quá ko, tuy nhiên...."

Kyungsoo ko thèm nhìn anh ta, hướng chú rể mà nói.

"Người này có thể gọi là chú rể sao?Ngay cả tên cô dâu cung̃ ko biết! Tôi hỏi anh, anh rốt cuộc vì sao lại cùng Luhan kết hôn?Bởi vì tiền nhiều, bởi vì cần tìm một bảo mẫu miễn phí sao?Tôi nghĩ bề ngoài anh lạnh lũng một chút, ý tưởng kì quái một chút, chứ ko tưởng rằng anh căn bản chính là một ten vô lại! Ko, phải gọi là Đại vô lại mới đúng!"

"Wow"Sehun bỗng phát ra một tiếng, rồi sau đó cười mà nói:"Jongin, cậu có bao lâu rồi ko bị người ta mắng như vậy"

"Đại khái cả đời"Jongin trà lời.

"Anh thâý thú vị lắm à, nhưng tôi lại ko cảm thấy thế!" Kyungsoo tức giận đạp Sehun một phát" Anh đi ra cho tôi, tôi còn có chuyện nói với người này"

"tôi ko thể lưu lại cùng nghe sao" Sehun nói.

"Đi ra ngoài" Kyungsoo tức giận nói.

"Được rồi, tôi ra"

Sau khi Sehun đi Kyungsoo tức giận quay sang chất vấn người kia.

"Tôi hỏi anh vì sao ngay cả tên cuả cô dâu là gì mà anh cũng ko biết hả?"

Đối với sự tức giận của cậu, Jongin lại rất bình tĩnhvà ko quan tâm.

"Cậu tên gì?"

" ko cần quan tâm tôi tên là gì? Mà anh cần quan tâm là vợ anh tên là gì mới đúng"

"Tôi nghĩ cậu đã nhầm lẫn, tôi ko biết Luhan mà cậu nói"

"Vâỵ hôm nay người anh cưới làm vợ là ai?"

"Eunji"

"Eunji?" Kyungsoo sửng sốt nói: " Anh, ngay cả kết hôn cùng chị gái hay em trai mà anh ko biết sao?"

"chị gái?em trai?"

"Đúng vậy, Eunji là chị còn Luhan là em"

"Lee Minho ko phải chí có một người con thôi sao?"

"Ai nói vậy?"

"Ông ta luôn nói chỉ có một cô con gái bảo bối"

"Ông ta đúng có một cô con gái bảo bối, còn những đứa khác thì bị ném đi , chỉ khi nào có giá trị lợi dụng thì mới nhớ tới"

"Ném đi?"

"Tôi cảnh cáo anh nếu anh làm khổ Luhan thì tôi sẽ ko tha cho anh đâu..."

Kyungsoo chưa nói xong anh ta đã qua đi về hướng tổ chức hôn lễ

"Này, tôi còn chưa nói xong anh đi đâu vậy?"

"Huỷ bỏ hôn lễ" Jongin quay lại nói một cách lạnh lùng và kèm theo tức giận.

"Ko được hủy bỏ hôn lễ" Kyungsoo mở to hai mắt nói.

"Vì sao ko thể? Lee Minho lừa gạt tôi, cô dâu cũng bị đánh tráo ,vâỵ tại sao tôi ko thể hủy bỏ hôn lễ?"

"Bởi vì Luhan vì cha cậu ấy mới hi sinh chính mình."

"Ko liên quan đến tôi"

"Hey, anh ko thể làm thế, cha cậu ấy bị ung thư dạ dày, anh nghe rõ chưa"

"Vậy sao? Thật đáng tiếc," Jongin mặt ko đổi sắc mà nói.

"Trời ôi, anh bị ngu hả tôi nói như thế vì chứng minh Luhan tốt như thế nào đó, vì điều đó anh phải cảm thấy may mắn khi cưới được một người như cậu ấy, hiểu chưa"

"Vậy tôi phải chúc mừng người đàn ông nào có thể lấy được cậu ta "

Kyungsoo cảm thấy sắp bị anh ta làm cho tức chết mà.

"Được anh có thể huỷ bỏ hôn lễ, nhưng vẫn phải đầu tư vào Lee thị"

Jongin nghe xong lại cảm thấy thật buồn cười, hơn nữa có thể nghiêm túc đánh giá người con trai trước mặt.

Cậu có một khuôn mặt có cổ điển, ngũ quan tinh tế, lông mi thanh tú, đôi mắt to đầy sinh động, nhất là lúc trừng mắt nhìn anh, đôi mắt càng trở lên long lanh. Bộ trang phục phù dâu của cậu lộ vùng vai và cổ trắng nõn ko tỳ vết, khá hấp dẫn.

Chiều cao chỉ đến vai anh, dáng người nhỏ nhắn, vùng eo thon nhỏ và một đôi chân thon dài.

Anh nhìn chằm chằm vào người con trai trước mặt đoán trừng cậu có sự hấp dẫn hơn người bình thường. Đặc biệt cậu khiến hormone của anh đột nhiên hoạt động.

"Anh, rốt cuộc là nhìn cái gì, vì sao ko nói chuyện?" Kyungsoo bị ánh mắt người này làm cho ko được tự nhiên.

"Tôi tại sao phaỉ đáp ứng yêu cầu của cậu?" Anh nhìn cậu nói.

"Tôi ko có gì để dựa vào, nhưng là anh đáp ứng yêu cầu của tôi, mặc kệ anh có yêu cầu gì tôi cũng
đồng ý"

"Kể cả đổi em thành cô dâu của tôi?" Jongin có chút đăm chiêu nhìn cậu rồi mở miệng nói.

Kyungsoo há hốc mồm nhìn anh ta.

"Cái này ko đùa được đâu" Cậu trừng mắt nhìn anh nói.

"Em muốn nghĩ nó là một trò đùa cũng được, nửa giờ sau cô dâu là em hỗn lễ liền cử hành như bình thường, kế hoạch tài trợ cho công ty Lee thị cũng sẽ ko đổi, nếu cô dâu ko phải là em, tôi sẽ huỷ bỏ hôn lễ. Em cứ suy nghĩ đi"

Nói xong anh ta rời đi, để lại Kyungsoo đứng đó.

Anh ta bị điên sao?

Cô dâu đổi là cậu sao?

Please, này rốt cuộc là....Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro