9. Tộc trưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đỗ Khánh Tú còn chưa kịp phản ứng liền phát hiện chính mình đã lơ lửng giữa không trung, đợi đến lúc phản ứng kịp thì cậu không biết nên dùng ngôn từ gì để biểu đạt cảm giác của mình lúc này.

Bị một nam nhân ẵm kiểu công chúa... Đỗ Khánh Tú quỷ dị mà cứng đờ người.

Cho tới bây giờ không ai dám đối với cậu như vậy.

Nhất là lúc bị ôm trong lòng ngực một nam nhân lại phát hiện người ta không chút cố sức đã có thể ôm trọn mình vào lòng, Đỗ Khánh Tú cảm thấy tự tôn đàn ông của mình đã bị đả kích nghiêm trọng.

Trong công ty của học trưởng, bởi vì cậu yêu cầu rất nghiêm ngặt nên phần lớn viên chức còn không dám nhìn thẳng vào cậu, hiện giờ lại bị nam nhân sư tử này làm vậy trước mặt mọi người!

Mà cố tình Đỗ Khánh Tú hiện giờ quả thực hành động không tiện...

Rốt cuộc nên tức giận hay phải cám ơn đây? Đỗ Khánh Tú thở dài.

Quên đi, tiếp xúc với Kim Chung Nhân mấy ngày qua, chính mình không phải đã sớm nhìn ra hành động của người này vĩnh viễn luôn đi trước đầu óc sao?

Mà Kim Chung Nhân cũng không biết người trong lòng nghĩ nhiều như vậy, lại càng không biết những hành vi khinh suất của mình trước kia không hề làm người này tức giận, nhưng hành vi mình tràn ngập ý tứ muốn bù đắp lại có tác dụng ngược.

May mắn là tốc độ Kim Chung Nhân khá nhanh, lúc Đỗ Khánh Tú vừa làm tốt quyết định thì đã chạy tới mục tiêu-- chỗ ở của tộc trưởng.

Đây là một căn lều rất lớn, không biết dùng da lông dã thú gì tạo thành, nó làm người ta có cảm giác rất dày nặng, giống như cho dùng dùng hết sức đánh lên nó cũng không thể tạo ra chút tổn hại nào.

Cho dù Đỗ Khánh Tú không nhìn rõ thì cậu cũng ngửi được căn lều này phát ra hương vị rất nguy hiểm... giống như có một con mãnh thú ngủ đông bên trong, mà thứ trước mắt cũng không phải lều mà là một vật thể có sinh mạng. Làm Đỗ Khánh Tú kìm lòng không đậu bị chấn động thật sâu.

Kim Chung Nhân thả Đỗ Khánh Tú xuống, nhìn thấy cậu vẫn còn ngẩn người thì không khỏi giữ chặt tay cậu, nhắc nhở nói: "A Khánh, chúng ta vào trong gặp tộc trưởng đi."

Đỗ Khánh Tú lấy lại tinh thần, gật đầu: "...nga." Cậu đã quăng hết mọi chuyện khi nãy ra sau đầu.

Bên trong lều rất lớn, Đỗ Khánh Tú vừa vén tấm mành thì chợt nghe thấy âm thanh ngọn lửa 'lách tách' bên trong. Trong lều thực ấm áp, làm Đỗ Khánh Tú trên người chỉ quấn một cái khăn tắm cũng cảm thấy có chút nóng.

Sau đó, cậu nghe thấy một âm thanh vang dội: "Kim Chung Nhân? Tiểu tử ngươi sao lại tới đây?"

Sau đó là tiếng bước chân tới gần, một luồng sức mạnh cường đại mạnh mẽ ập tới, lúc sắp tới chỗ Đỗ Khánh Tú thì dừng lại.

Âm thanh kia trở nên có chút nghi hoặc: "Kim Chung Nhân, giống cái này là...

Kim Chung Nhân nói: "Tộc trưởng, cậu ta gọi là Đỗ Khánh Tú, là đứa nhỏ của 'dân du cư', đã mất phụ mẫu. Ta vô tình gặp được A Khánh trên đường, A Khánh đồng ý gia nhập bộ lạc chúng ta."

Vị tộc trưởng kia cười to nói: "Đây chính là chuyện tốt a! Bộ lạc chúng ta luôn hoan nghênh bất cứ thú nhân nào gia nhập!" Sau đó có chút trêu chọc: "Nhất là giống cái yêu quý của giống đực."

Trong lòng Đỗ Khánh Tú chấn động.

Theo ý tứ hai người đang nói chuyện... 'giống cái' này là chỉ cậu sao?

Còn có thú nhân.

Kim Chung Nhân có hai hình thái người cùng sư tử, không phải chính là 'thú nhân' sao? Mà bị xưng là 'giống đực' cùng 'giống cái' thì... không thể không nói, ba danh từ này làm cậu có cảm giác thực vi diệu.

Vẻ mặt Đỗ Khánh Tú luôn có loại cảm xúc nghiêm túc, ít biểu cảm, này cũng là thói quen nhiều năm hình thành, nên hiện tại cậu cũng không có biểu hiện luống cuống, chỉ im lặng suy tính trong lòng.

Đỗ Khánh Tú còn đang suy nghĩ thì đột nhiên cậu cảm thấy một thân thể ấm áp bước tới trước mặt, hơi thở xa lạ làm cậu vô thức lui ra sau từng bước.

Lúc này, Đỗ Khánh Tú mới nghe thú nhân giống đực quen thuộc nói: "Tộc trưởng, vẫn là để ta làm đi."

Làm... làm cái gì? Đỗ Khánh Tú vừa mới chìm vào trầm tư, tựa hồ đã bỏ lỡ một đoạn đối thoại.

Sự tình là thế này-- ngay lúc Đỗ Khánh Tú ngẩn người, Kim Chung Nhân cùng tộc trưởng Kim Mân Thạc đã tiến hành một cuộc trao đổi.

Kim Mân Thạc so với Kim Chung Nhân thấp hơn một chút, nhưng cơ thể đồng dạng rất cường tráng, có mái tóc đỏ rực, mà hình thú của hắn cũng là một con hổ đỏ.

Giống đực tráng niên đã ngồi trên vị trí tộc trưởng ba trăm năm, hắn kì thực có ý nghĩ phi thường khôn khéo để bảo vệ tộc nhân của mình

Lúc Kim Chung Nhân tiến vào lều, hắn đã thấy giống cái Kim Chung Nhân dắt theo.

Giống cái này so với giống cái bình thường lại càng trắng trẻo hơn, nhưng thoạt nhìn lại càng yếu ớt hơn... Mặc dù vẻ mặt của giống cái thoạt nhìn rất kiên cường.

Còn có, hắn cũng không phải người sơ ý như Kim Chung Nhân, liếc mắt một cái đã nhìn ra ánh mắt giống cái này có chút vấn đề-- không có thần thái, hơn nữa có đặc biệt có chút mông lung... Tư thái không hề phòng vệ nhưng lại hàm chứa chút cảnh giác, làm giống đực rất muốn bảo hộ.

Bất quá, đối với Kim Mân Thạc đã có giống cái bầu bạn hơn hai trăm năm mà nói, hắn chỉ cảm thấy ánh mắt Kim Chung Nhân không tồi mà thôi.

Đương nhiên, trước đó, hắn phải giúp tiểu tử Kim Chung Nhân này một tay.

Mà Kim Chung Nhân, quả nhiên không cô phụ kì vọng của Kim Mân Thạc, sau khi nói chuyện giống cái sẽ ở lại bộ lạc thì lập tức đưa ra nguyện vọng muốn tới 'cấm địa' hái 'bách mộc thảo'.

Kim Mân Thạc nghe vậy thì bật cười: "Cấm địa bình thường nếu không có mười mấy giống đực đi chung thì không thể vào, cho dù ngươi là giống đực cực mạnh trong bộ lạc cũng không được."

Kim Chung Nhân cũng đột nhiên nhớ ra chuyện này, có chút thất vọng, nhưng quy củ của bộ lạc vốn là vậy, y chỉ có thể tuân theo... Vì thế y lập tức xoay người: "Tộc trưởng giúp ta chiếu cố A Khánh, ta đi tìm người hỗ trợ!"

Kim Mân Thạc vội vàng giữ chặt cổ áo phía sau của Kim Chung Nhân, quát lớn bảo y ngừng lại: "Chung Nhân, sao ngươi lại nôn nóng như vậy!"

Kim Chung Nhân vẫn cố giãy dụa đi tới vài bước: "Không vội không được, ta không thể cứ để A Khánh sống như vậy!"

Kim Mân Thạc biết giống đực nóng lòng muốn lấy lòng giống cái căn bản không chịu nói đạo lý, cho dù là Kim Chung Nhân cũng không ngoại lệ... Kim Mân Thạc nặng nề thở dài: "Chỗ của ta có." Hắn chỉ có thể vội vàng nói.

Ngay sau đó, hắn chỉ cảm thấy Kim Chung Nhân lách tới trước mặt mình, vẻ mặt nôn nóng: "Tộc trưởng! Là thật sao? Mau cho ta!"

Kim Mân Thạc lắc đầu, đi tới giá gỗ bên cạnh, sờ sờ trong một cái túi da, sau đó lấy ra một ống trúc lớn cỡ ngón trỏ, một đầu có nút đậy, bề ngoài xanh mướt rất dễ nhìn.

Kim Chung Nhân nhìn Kim Mân Thạc , chợt nghe Kim Mân Thạc nói: "Đây là dược do Chung Đại làm, yên tâm đi, so với trực tiếp dùng bách mộc thảo còn hiệu quả hơn." Nói xong, hắn bước tới trước mặt Đỗ Khánh Tú, sau đó nhìn thấy người trước mặt lui về sau vài bước.

Nghe vậy, Kim Chung Nhân đương nhiên rất cao hứng, liền thấy Kim Mân Thạc muốn trị liệu cho Đỗ Khánh Tú, nhưng Đỗ Khánh Tú phòng bị Kim Mân Thạc lại càng làm y vui sướng, hơn nữa, lúc y tiếp cận, Đỗ Khánh Tú không có chút lảng tránh nào a.

Vì thế Kim Chung Nhân tiếp nhận ống trúc nhỏ trong tay Kim Mân Thạc, nói: "Tộc trưởng, vẫn là để ta làm đi."

-- đây là chuyện phát sinh lúc Đỗ Khánh Tú ngẩn người.

Đỗ Khánh Tú ngẩng đầu 'nhìn' về phía Kim Chung Nhân, mơ mơ hồ hồ có thể nhìn thấy đối phương đang cười, tựa hồ đang rất vui vẻ, Đỗ Khánh Tú có chút khó hiểu, nhưng lập tức cậu nghe thấy Kim Chung Nhân nói với mình: "A Khánh, đây là bí dược trong tộc chúng ta, có thể chữa khỏi mắt của ngươi."

Đỗ Khánh Tú trầm mặc.

Lúc này Kim Chung Nhân có chút vội vàng nói tiếp: "Yên tâm đi A Khánh, dược này theo bộ tộc chúng ta từ mấy vạn năm trước lưu truyền lại, rất nhiều tộc nhân đã thử qua, tuyệt đối hữu hiệu! Những bộ lạc khác cũng không có!"

Mấy vạn năm...

Lúc nghe thấy câu này, trong lòng Đỗ Khánh Tú lại một lần nữa chấn động.

Người địa cầu có văn minh bất quá chỉ có mấy ngàn năm mà thôi, mà thời điểm này căn bản không có ai có khả năng thành lập một khu thí nghiệp lớn thế này. Trừ phi có thần linh thật sự tồn tại, hoặc nơi này còn lưu lại nền văn minh tiền sử, cũng có một khả năng mà Đỗ Khánh Tú không muốn thừa nhận nhất...

Có lẽ, nơi này căn bản không phải địa cầu.

Vô luận là loại nào, cậu đều phải ổn định mới có thể chậm rãi suy nghĩ-- phải tìm kiếm càng nhiều tư liệu có thể suy luận mới được.

Mà trước mắt, thú nhân đối diện nói với cậu, có một loại dược có thể chữa khỏi bệnh cận thị nặng của mình? Nếu là thật, như vậy không thể nghi ngờ, cậu sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Vì thế Đỗ Khánh Tú thản nhiên gật đầu: "Hảo." Ngẫm lại một chút rồi nói thêm: "Cám ơn."

Kim Chung Nhân cao hứng bảo Đỗ Khánh Tú ngẩng đầu mở mắt, hưng phấn đến mức tay chân rối bời, mà Kim Mân Thạc ở bên cạnh nhìn cảnh tượng này lại cảm thấy tính cách giống cái này thật sự rất lạnh nhạt... Nói không chừng, con đường của Kim Chung Nhân còn rất dài.

Đỗ Khánh Tú lựa chọn tin tưởng dược này, cho dù tỉ lệ làm thị lực cậu chuyển biến tốt đẹp chỉ có một phần vạn-- ít nhất, mặ kệ thế nào, so với tình huống không nhìn rõ thứ gì hiện tại cũng tốt hơn, không phải sao? Vì thế cậu thực ngoan ngoãn nâng mặt lên, cố mở to mắt.

Sau đó, Đỗ Khánh Tú cảm thấy có loại chất lỏng mát rượu chảy vào hai mắt mình, cảm giác thoải mái giống như được mát xa dần dần lan tỏa trong ánh mắt... Ngay sau đó, cảm giác đau đớn rất nhỏ bắt đầu nhanh chóng lan tỏa.

Đỗ Khánh Tú không thể khống chế chảy nước mắt, tiếp đó cậu trừng to mắt, phát hiện sau khi nước mắt chảy ra, tầm mắt cũng dần dần trở nên rõ ràng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro