Chương 4: Gián điệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đới Tu Ngân cho người hầu ra ngoài, rèm được buông xuống, bà đưa mắt nhìn chăm chú Đặc Mạn Độ Khánh Tú- đứa cháu trai bà cưng chiều và đặt nhiều hi vọng.

-"Tiểu...tử thối!"

-"Đức Nhân An Thái Hoàng thái hậu vạn phúc!"

Nhìn Khánh Tú hành đại lễ, Thái hậu không khỏi chua xót. Chiếu chỉ ban xuống mấy hôm trước đã phá vỡ hoàn toàn mối quan hệ bao lâu nay bà tận tâm xây dựng.

-"Là ai gia có lỗi với con. A Tú...con lại đây!"

Độ công tử vẫn không suy chuyển, đứng nghiêm cẩn cúi đầu như chưa hề nghe thấy gì. Đới Tu Ngân chỉ biết thở dài, đành bất lực nói:

-"Sứ thần Kim Hạ bất ngờ sang đây ngay ngày Hoàng thượng đăng cơ, họ muốn cầu thân với Phác Chân chúng ta, còn chỉ đích danh con... Hoàng thượng không thể thoái thác."

Độ Khánh Tú lúc này đã ngẩng đầu nhìn Thái hậu, trong mắt không giấu nổi tia kinh ngạc. Thái hậu bắt được chút phản ứng liền vô cùng cao hứng, lập tức đem hết chuyện hôm đó kể lại cho Khánh Tú nghe.

...

-"Nhưng sao họ lại biết thần?"

-"Đến ta cũng không hiểu, còn định hỏi con đã gặp Phác Chân Hoàng đế bao giờ chưa."

Nhị công tử Độ gia rơi vào trầm mặc, một lát sau nhìn Đới Tu Ngân mà nghiêm túc lắc đầu. Ở cự li gần, chàng thấy hốc mắt Thái hậu đã không kiềm nổi mà rơm rớm, chỉ qua mấy ngày mà bà đã già đi trông thấy, chàng biết chính Thái hậu cũng vì việc này mà lao tâm không ít. Tuy nhiên, nghĩ lại hoàn cảnh của Độ gia hiện tại, lòng không còn chút thương cảm nào nữa, chỉ thấy xa cách khó đoán, chàng mãi mãi không thể nhìn thấu tâm can người trước mặt.

...

-"Nô tài tham kiến Hoàng thái hậu. Tham kiến Tường Thụy Vương gia."

Nhìn thấy Hạ Tổng quản, lại nghe hai chữ "Tường Thụy" làm Khánh Tú không khỏi giật mình, bàn tay cầm tràng hạt của Thái hậu cũng thoáng chút lúng túng.

-"Bẩm Thái hậu, Hoàng thượng có lệnh triệu kiến Vương gia. Thỉnh Vương gia lập tức theo nô tài."

Đới Tu Ngân khó xử nhìn sang Khánh Tú, lại không ngờ chàng đã nhanh chóng cáo lui rồi bước đi theo sau Hạ Tổng quản.

"Con chán ghét ta đến vậy rồi sao?"

...

Hạ Tổng quản trên đường đi tự giác thao thao bất tuyệt về những việc Tân đế thường làm mấy ngày nay. Phác Xán Liệt vẫn cho gọi thị tẩm nhưng thức dậy rất sớm, có hôm còn ở ngự thư phòng sáng đèn suốt đêm, mới lên ngôi mọi việc còn chưa ổn định, bận rộn là điều khó tránh khỏi. Nhưng nhìn sang Vương gia lại thấy ngài ấy chẳng mấy chú tâm, không biết là có nghe không nữa, Hạ Trọng hơi e dè. Hầu hạ tiên đế rồi đến Tân đế, mắt ông ta đủ sáng để nhìn ra lòng Chủ thượng hướng về đâu, nhưng vị Vương gia này quả thật làm người ta lo lắng, lúc nào cũng trầm mặc khó gần như vậy sao?

Khi người đến, Xán Liệt vẫn đang phê duyệt tấu chương. Khánh Tú hành đại lễ bái kiến, Hoàng đế vẫn không ngẩng đầu, chỉ nhẹ giọng cho bình thân. Nhìn thân ảnh mặc long bào phô trương trước mặt, Khánh Tú có chút phân vân, không biết ngày trước, nếu chiếu chỉ kia không ban xuống, thay vì hoà thân, chàng sẽ vào cung làm chủ tử... liệu loại cảm giác lạnh nhạt như bây giờ có xuất hiện hay không. Chàng nhớ khuôn mặt Phác Xán Liệt luôn sáng rực trong áo bào tím, chứ chẳng phải tư lự, bận rộn dưới sắc vàng thế kia.

...

-"A Tú!"

Giọng nói nhẹ tênh, đầu bút vẫn đều đều viết chữ, không chút suy chuyển.

-"Ngươi có trách trẫm không?"

-"Thần là người của Hoàng thượng, do Hoàng thượng an bài."

Mắt Xán Liệt bắt đầu long lên, hắn không thể chịu nổi cách nói chuyện xưng thần đáng ghét này, đó lại còn là A Tú...

-"Đúng! Ngươi là người của trẫm. Nhưng trẫm không giữ được ngươi."

Hoàng đế đặt bút lên nghiên mực, nhẹ nhàng đến mức trái ngược hoàn toàn với câu nói hắn vừa mới lên giọng. Bước xuống khỏi cửu đỉnh, Phác Xán Liệt chấp tay ra sau lưng, giấu đi bàn tay đang nắm chặt.

-"Kim Hạ cũng vừa có Tân đế, hậu cung còn trống trải, ngươi sang đó sẽ lập tức trở thành Nam hậu."

-"Hoàng thượng nghĩ thần muốn làm Nam hậu đến thế sao?"

Độ Khánh Tú không chịu nổi nữa, lùi một bước tránh khỏi Xán Liệt, trong mắt đầy tia uất ức. Xán Liệt mím chặt môi, cuối cùng hạ giọng:

-"Trẫm hứa với ngươi, ba năm! A Tú, đợi trẫm ba năm!"

-"Thần còn trở về được sao?"- Khánh Tú bật cười chua xót.

-"Không những đường đường chính chính trở về, ngôi Nam hậu Phác Chân cũng sẽ bỏ trống đợi ngươi!"

Độ công tử không tin nổi vào tai mình, nhìn chăm chăm Xán Liệt muốn tìm lời giải thích.

...

-"Trương Nhĩ vừa dựng một doanh trại ở Xuân Sơn."

Xuân Sơn? Chẳng phải là vùng biên thuỳ phía tây của Phác Chân hay sao?

-"Nếu Phác Chân và Kim Hạ kết giao, Trương Nhĩ sẽ không dám động thủ."

Ba quốc gia duy trì hoà hảo đã lâu, cớ gì hiện tại Trương Nhĩ lại manh động như vậy?

...

Phác Chân- Kim Hạ- Trương Nhĩ bao đời cùng nhau tồn tại, trong đó quốc khố sung túc nhất là Phác Chân, binh lính tinh nhuệ nhất là Kim Hạ, diện tích rộng lớn nhất là Trương Nhĩ. Tuy thỉnh thoảng vẫn có tranh chấp nhưng chỉ mức quy mô nhỏ, suy đến cùng vẫn quy về tâm giao. Nếu việc Trương Nhĩ tự ý dựng doanh trại ở ngay địa phận của Phác Chân là một hành động khiêu chiến thì dù muốn hay không, Kim Hạ cũng chẳng thể nhắm mắt làm ngơ được. Xem ra, thế cục chân vạc sắp tới sẽ lung lay không ít.

-"Việc hoà thân giữa hai nước chắc chắn phải diễn ra. Chỉ là...trẫm đã chọn ngươi."

-"Hoàng thượng chọn?"

-"Là trẫm!"

-"..."

-"Dù sứ thần chỉ đích danh ngươi, trẫm tất nhiên có thể nghĩ ra hàng ngàn lý do để từ chối. Nhưng đến cuối cùng, trẫm lại không làm vậy."

-"..."

-"Độ Khánh Tú! Ngươi nghe kĩ những lời trẫm nói!... Trẫm-muốn-có-Kim-Hạ!"

Phác Xán Liệt bắt lấy vai Khánh Tú, kinh hãi nhận ra nó đã sựng sần từ lúc nào. Độ công tử nhìn chằm chằm Hoàng thượng, hận không thể...không thể xé toạt khuôn mặt kia, để xem hắn còn có bao nhiêu lớp mặt nạ.

Hoá ra... Tam hoàng tử vô tư vô lo chỉ là vỏ bọc, đằng sau là một con người đầy tính toán như thế.

Hoá ra... Biểu đệ lém lĩnh của chàng đã trưởng thành từ lâu lắm rồi, và nhanh đến mức khi vừa nhận ra, Khánh Tú không khỏi hoảng sợ.

Suy cho cùng, con nhà đế vương có mấy ai không tâm cơ, không thâm độc? Phác Xán Liệt thậm chí còn rất thức thời, biết nhẫn nhịn ẩn mình suốt mười mấy năm qua, đến khi có thời cơ thì lập tức bắt lấy khiến không ai trở tay kịp.

-"A Tú! Trẫm không thể không tính kế với Kim Hạ. Việc cầu thân lần này phức tạp hơn ngươi nghĩ... Kim Hạ cũng đã dụng tâm không ít, vậy thì chúng ta tương kế tựu kế, đợi có cơ hội ngươi lập tức lật đổ bọn chúng, trẫm đem quân san phẳng Kim Hạ, sáp nhập vào Phác Chân. Như vậy chúng ta sẽ không phải dè chừng thế lực nào nữa!"

Con ngươi Hoàng đế sáng lên rạng rỡ, như nhìn thấy viễn cảnh tươi đẹp ngay trước mắt, mặt khác Độ Khánh Tú chỉ thấy lòng dâng một nỗi chua xót, Xán Liệt có từng chần chừ hay không khi đẩy chàng vào nơi nguy hiểm như vậy?

-"Đến lúc đó..."- Phác Xán Liệt nắm lấy tay biểu ca. Khánh Tú vẫn để yên trong tay hắn nóng bỏng, lặng nhìn mặt hắn, bình thản đến lạnh lùng. -"Đến lúc ngươi trở về, là công thần của Phác Chân, trẫm sẽ lập ngươi làm Nam hậu, cùng với trẫm trở thành nam nhân cao quý nhất thiên hạ!"

-"Tại sao không phải là kẻ khác?"

-"Ngươi..."

-"Hoàng thượng có thể từ chối hoà thân được, vậy sao không lập thần làm Nam hậu, rồi cử người khác sang Kim Hạ, sau này trọng thưởng hậu hĩnh cũng được mà. Khánh Tú thật không đảm bảo mình có thể đảm đương kì vọng của Hoàng thượng."

Phác Xán Liệt thoáng khó xử, nhìn thẳng vào đôi mắt trống rỗng của Độ Khánh Tú, lâu thật lâu sau mới mở miệng:

-"Ta chỉ tin ngươi!"

-"Tin?"

Hoàng đế trịnh trọng gật đầu, giọng nói trầm thấp như mở lòng:

-"Đúng! Ngay cả mẫu hậu ta cũng e ngại, chỉ có ngươi là thật tâm quan tâm đến ta."

-"..."

-"A Tú, ta còn nhớ năm ta mười hai tuổi, ngươi mười tuổi, chúng ta ham chơi lạc vào rừng trúc trong cung Hoà tần, nghe tiếng mèo kêu mà sợ hãi trốn vào một góc. Lúc đó, ngươi lấy tay bịt tai ta lại, còn ép ta nhắm mắt, rúc đầu vào vai ngươi. Thật ra ta không sợ... Nhưng ta muốn xem ngươi lo lắng cho ta đến mức nào. Đôi tay bịt tai ta cũng run rẩy vì sợ, vậy mà chưa hề buông lỏng, ta cảm động đến mức nào, ngươi biết không? Lần đầu tiên có người lo cho ta, không bắt buộc ta cứng cỏi, vượt qua sợ hãi mà che chở cho ta..."

-"..."

Là "ta", không phải "trẫm", Phác Xán Liệt hơi siết lấy đôi tay gầy gầy, hoài niệm về quãng thời gian mãi mãi không thể quay lại được.

-"Chọn ngươi, vì ta biết ngươi nhất định trở về. Lâu nay mẫu hậu ra sức bồi dưỡng ngươi, đối với cuộc sống trong cung ngươi hiểu rõ hơn bất kì ai... Nhất định ngươi sẽ tự bảo vệ được mình."

-"Thì ra Hoàng thượng đã an bài ổn thoả."

Khánh Tú mệt mỏi rút tay, xoay người không nhìn Xán Liệt nữa. Hoàng thượng chậm rãi quay lại cửu đỉnh, lại cầm lấy tấu chương chậm rãi xem qua, để mặt Độ công tử đứng đó.

Lát sau, Hạ Tổng quản khom người nâng một khay gỗ đi vào, trên đó chỉ có duy nhất một chén thuốc. Chưa đợi ông ta bẩm báo, Phác Xán Liệt đã lên tiếng:

-"Ban cho Tường Thụy Vương gia."

Hạ Tổng quản nâng khay qua khỏi đầu, nhỏ giọng nói vài câu với Độ Khánh Tú. Vừa nghe xong, khuôn mặt trầm ổn đã biến sắc, chàng đưa mắt nhìn về đấng chí tôn đang ngồi trên kia, người đó vẫn cúi đầu đọc tấu chương, không chút để tâm đến sắc lệnh tàn nhẫn mình vừa ban xuống.

-"Hoàng thượng...thật sự...muốn như...vậy sao?"

-"..."

Đặc Mạn Độ Khánh Tú không nói thêm lời nào, dứt khoát cầm lấy chén thuốc, uống ực từng ngụm đắng. Đặt cái chén cạn trở lại khay, Khánh Tú vội vã xoay người bước ra cửa cung, không một lần nhìn lại.

...

-"Hạ Trọng, tấu chương bẩn rồi. Dọn đi!"

* * *

Ngồi trong xe ngựa trở về phủ, Độ công tử một lần nữa ngẫm lại tất thảy những chuyện đã xảy ra. Chàng từng lo với bản tính ham chơi của Tam hoàng tử, Phác Xán Liệt sẽ không đủ khả năng ngồi trên ngai vàng mà có thực quyền của quân vương. Nhưng hiện tại...chàng an tâm rồi. Khánh Tú không trách hắn tàn nhẫn hay thâm độc, bởi ở ngai cao kia, nắm trong tay vận mệnh của bao nhiêu bá tánh, làm sao mà bình thản, không có chấp niệm cho được? Chàng chỉ đang còn kinh ngạc vì sự thay đổi của Xán Liệt, sự thay đổi chàng chưa bao giờ lường trước được.

Còn về việc hoà thân... Khánh Tú chấp nhận! Với tư cách một thần dân của Phác Chân.

�����������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro