Chương 12 : Thẹn quá hoá giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong ấn tượng của Jung Soo Jung, Jung Jae Hyun là chàng nam sinh tuấn tú với biệt tài nhà ngôn ngữ trẻ, ánh mắt cậu luôn ẩn chứa nét u buồn.

Sau khi quen thân với Jung Jae Huyn, cô mới biết cậu lớn lên ở nông thôn, học trung học cơ sở ở trường làng, do cần cù, chịu khó, thành tích thi đầu vào trung học đạt loại xuất sắc được trúng tuyển vào trường trọng điểm. Nhưng cậu không quen lối sống nơi thành thị, nhất là sự xuất sắc giỏi giang của những bạn học thành phố, khiến cậu cảm thấy rất tự ti, cá tính cũng dần trở nên lập dị.

Với vốn hiểu biết cuộc sống hạn hẹp của Jung Soo Jung, cô vốn dĩ chẳng tài nào tưởng tượng được cuộc sống của những đứa trẻ dưới quê, không thể nào mường tượng được hàng ngày sau giờ học cậu còn phải gánh nước, gánh củi, trải qua những năm tháng tuổi thơ đầy gian nan vất vả.

- Khi đó chắc là vất vả lắm nhỉ ?

Cô hỏi đầy thận trọng, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu.

Jung Jae Huyn ôn hòa đáp.

- Cũng chẳng có gì vất vả lắm. Cậu chắc là chưa từng về quê nên mới hỏi như vậy. Có nhiều điều thú vị mà những đứa trẻ ở thành phố không thể nào ngờ được. Mùa hè bọn mình ta sông bắt cá, mùa đông thì nướng khoai lang.

- Ai bảo là mình chưa từng về quê ? Nhà máy bố mẹ mình nằm ở ngoại ô, trong trường học dành cho con em cán bộ công nhân viên cũng tiếp nhận rất nhiều học sinh nông thôn gần đó học bổ túc, mình còn đến nhà các bạn ấy chơi nữa đó.

Jung Jae Huyn nhìn cô nói.

- Thảo nào. Mình cảm thấy cậu không giống với các bạn nữ ở thành phố, suy nghĩ nội tâm của cậu rất sâu sắc.

Đây là không còn là lần đầu cô nghe thấy cậu khen ngợi mình. Jung Soo Jung không đáp trả, chỉ mỉm cười.

- Thật đó, cậu tuy không xinh xắn cũng chẳng giỏi giang nhất nhưng người cậu toát lên cá tính mà người khác không có. Một là khéo léo nhanh nhẹn, hai là tài ba.

- Vậy Park Soo Young thì sao, cậu thấy cậu ấy như thế nào ?

Soo Jung cố tình hỏi khó.

Mặt Jung Jae Hyun khẽ ửng đỏ, im lặng một hồi cậu nói.

- Mình thích vẻ xinh đẹp, thông minh và phóng khoáng của cậu ấy nhưng mình cũng biết rằng, những cô gái có hoàn cảnh xuất thân và gia cảnh như cậu ấy, mình với không tới đâu.

Nhìn vẻ mặt thất vọng của JaeHyun, Jung Soo Jung thực sự tiếc nuối, cô nói giọng an ủi khích lệ.

- Thích một người không có gì sai trái cả. Mình không nghĩ việc cậu thích Soo Young là trèo cao đâu. Thực ra, cậu cũng là chàng trai rất ưu tú mà.

Quả là người con gái nhân hậu hiểu chuyện. Jung Jae Huyn bắt đầu có thiện cảm với Soo Jung, cậu nói thêm vài câu.

- Cậu biết không, ở cậu còn toát lên một sức hấp dẫn kỳ lạ, là mẫu người con gái thích hợp làm tri kỷ nhất đấy.

Jung Jae Huyn vẫn nói giọng bình thản.

- Thi đỗ vào đại học là con đường duy nhất để mình thoát khỏi cánh cửa nhà nông. Đổi lại là cậu, cậu cũng sẽ cắm đầu cắm cổ mà học thôi.

Tri thức thay đổi vận mệnh. Lần đầu tiên Jung Soo Jung lĩnh hội được hàm ý sâu xa của câu nói này.

- Chỉ tiếc là, kỳ thi môn văn có đoạt giải cũng chẳng ích gì. Đoạt giải kỳ thi các môn như toán, lý, hóa thì s có thể được tuyển thẳng vào đại học.

Jung Jae Huyn than thở nói.

Soo Jung chợt nhớ cách đây không lâu Kim Jong In đoạt giải nhì cuộc thi toán Olympia, ngoài cổng trường dán tấm bắng rôn đỏ rực thật to.

Gần đến kỳ thi đại học, mỗi người đều có mục tiêu phấn đấu riêng. Những người khác đều ngày càng tiến gần đích của mình, duy chỉ có cô, mục tiêu vẫn đang nằm xa ngoài tầm ngắm.

Jung Jae Huyn nói nếu Soo Jung sinh ra ở vùng nông thôn thì cô sẽ phấn đấu cật lực, khổ luyện học hành. Cô chỉ cảm thấy hiện tại cô đã nỗ lực lắm rồi, vậy mà với năng lực và nền tảng của mình, dù cô cố gắng thế nào cũng chỉ có thể thi đỗ vào trường đại học chính quy bình thường, cách biệt rất xa với Đại học S danh tiếng.

Trong thư viết cho Lee Tae Min, Soo Jung nói rằng cô sẽ cố gắng hết sức thi đỗ vào Đại học S, tuy nhiên giọng điệu cô không còn chắc chắn như trước nữa.

Nguyên nhân chính là những căng thẳng trong học tập cùng áp lực thi đại học khiến cô không kham nổi, cô cảm thấy mệt mỏi phiền muộn. Mặt khác, bất luận là cô hay Lee Tae Min thì sự kiên trì cùng lòng nhiệt thành ban đầu dần dần cũng bị đẩy lui, cảm thấy tương lai mờ mịt đến nỗi không biết rằng bọn họ kiên trì đến vậy liệu có ý nghĩa gì chăng ?

Ngày thi đại học ngày càng đến gần kề, bố mẹ Soo Jung bắt đầu nghiêm túc cùng cô thảo luận về hướng đi sau này. Mẹ cô không nỡ để con gái xa nhà, bà kiên quyết phản đối cô đăng ký trường đại học ngoại tỉnh.

- Trường đại học ở đây cũng rất tốt, như Đại học N chẳng hạn, gần nhà tốt biết bao. Nơi đó là thành phố lớn, lạ nước lạ cái. Từ nhỏ con đã quen được chiều chuộng, lại chưa từng xa nhà, làm sao có thể thích nghi được ?

Thái độ của bố cô có phần thoải mái hơn, để cô tự làm chủ.

- Nếu con cảm thấy trường S tốt thì bố không phản đối. Con người phải nhân lúc mình còn trẻ xông xáo ra ngoài, gặp gỡ nhiều người, cứ mãi ru rú ở một chỗ, làm sao nên người được chứ ?

Rồi ông quay sang vỗ về vợ.

- Con chẳng qua chỉ đi học thôi, nếu em thực sự không yên tâm thì hết bốn năm lập tức triệu hồi nó về, không cho nó đi nữa, chẳng phải được hay sao ?

Mẹ cô phản bác.

- Anh tưởng rằng con bé sau khi đi học ở đó sẽ còn quay về sao ? Hiện giờ ở trường đại học yêu đương rầm rộ, nói không chừng nó ở lại đó thành gia lập thất luôn đấy.

Thành gia lập thất ? Nghe thấy cụm từ này, trong lòng Soo Jung chợt xốn xang. Thì ra, kỳ thi đại học còn quyết định vận mệnh cuộc đời cô.

Đem cả cuộc đời và vận mệnh của mình gửi gắm vào một kỳ thi quả thực là chuyện phiêu lưu hoang đường.

Cô không dám mường tượng đến mấy tháng sau, cảnh tượng tàn khốc với thiên binh vạn mã đi qua chiếc cầu độc mộc, chỉ đành gượng ép mình đối mặt với sách vở, học thuộc từ vựng tiếng Anh khô khan cùng những chú giải về lịch sử.

Chiều thứ Sáu, tiết học cuối cùng là môn lịch sử, giáo viên giảng giải sơ lược về đề thi thử lần trước rồi mọi người tự học.

Bài thi lần này của Jung Soo Jung không tốt lắm, chỉ đạt 78 điểm, Park Soo Young đạt điểm cao nhất lớp, 95 điểm.

Jung Soo Jung chỉ vào dấu chéo đỏ trên bài.

- Truyền thụ chút ít kinh nghiệm đi, cậu có bí quyết gì thế ?

- Bí quyết à ? Chỉ có bốn chữ - lịch sử nằm lòng.

Jung Soo Jung thở dài, đành gấp sách lại, miệng lẩm nhẩm học thuộc.

Park Soo Young chợt nói.

- Tan học, bọn mình đi xem bọn con trai chơi bóng đi. Bố mình bảo, thời trung học phải biết cân bằng mọi thứ. Lúc học thì nghiêm túc học mà chơi cũng phải chơi hết mình. Dù sao, ngày mai cũng là cuối tuần rồi.

Jung Soo Jung hơi do dự, cô sợ giáp mặt Kim JongIn trên sân tập. Sau đó cô ngẫm nghĩ, chỉ cần trong lòng không làm việc trái với lương tâm thì dù gặp lại có sao đâu, dù gì cậu ta cũng đã coi cô là kẻ ngang qua đường.

Ra đến sân tập, quả nhiên cô gặp Kim Jong In ở đó. Nhưng cậu ta không ra sân tập, hai tay cho vào túi quần, tựa người ngồi trên ghế, mặt chẳng chút cảm xúc. Chẳng rõ có phải là ảo giác hay không mà Jung Soo Jung phát hiện trông cậu tiều tuỵ gầy guộc đi nhiều, cặp mắt không còn sáng trong nữa, mà dường như mập mờ che phủ bởi lớp màn u tối rậm rạp.

Khuôn viên trường rộng lớn, hàng nghìn bộ đồng phục, Jung Soo Jung chẳng hề có ý kiếm tìm nhưng vẫn có thể nhận ra hình bóng cậu chuẩn xác ngay trong tầm ngắm của mình. Cảm giác kỳ lạ này, cô chẳng thể nào nói với bất kỳ người bạn thân nào, mỗi khi trông thấy cậu, cô vẫn vờ như di chuyển ánh mắt sang chỗ khác, tỏ vẻ không hề bận tâm đến cậu.

Dường như ngay lúc Jung Soo Jung vừa xuất hiện thì Kim Jong In đã rất nhanh bắt kịp bóng dáng cô. Tóc cô giờ đã dài ra, cột túm cao để lộ vầng trán sáng bóng cùng đôi mắt đen láy.

Tuy bị ngăn cách bởi sân tập cùng đám đông nhưng cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng cô nói cười cùng bạn bè. Cậu rất muốn nói với cô rằng, thực ra nụ cười hoạt bát đó không phù hợp với con người cô, nó khiến người ta cảm thấy có chút ngớ ngẩn. Cậu vẫn thích dáng vẻ dịu dàng trầm lặng của cô hơn.

Oh SeHun chạy ra từ sân bóng, đầu tóc ướt sũng mồ hôi.

- Này, đang nghĩ gì thế ? Sao cậu không cùng ra sân chơi ?

- Không muốn chơi.

Giọng Kim Jong In uể oải hơi khàn khàn.

Oh SeHun kéo mạnh chiếc áo ướt đẫm dán chặt trên người, ngồi xuống bậc thềm nói.

- Sao thế, bao lâu rồi cậu không chơi bóng cùng bọn mình ? Trước đó thì bảo vì lo chuẩn bị cho cuộc thi Olympia, giờ thi xong đoạt giải luôn rồi, sao cậu vẫn không chơi ?

Kim Jong In nhìn quả bóng bay bổng ngoài sân, vẻ mặt ủ dột lặng lẽ.

- Hôm nay mình không có tâm trạng.

- Cậu có ngày nào có tâm trạng đâu.

Oh SeHun không đợi Kim Jong In trả lời, chụp ngay lấy cánh tay cậu, kéo mạnh.

- Thiếu đi cậu một ông vua bóng rổ bọn mình thật không quen.

- Kim Jong In ! Kim Jong In ! Kim Jong In !

Ngoài sân vừa kịp vọng lại tiếng kêu thét dữ dội kích thích dây thần kinh của cậu. Chàng thanh niên đánh mất chính mình cuối cùng vẫn chẳng thể kháng cự lại sự cám dỗ, lắc lắc đầu rồi cất bước tiến thẳng ra sân bóng.

Kim Jong In trên sân bóng và Kim Jong In vừa rồi là hai người khác nhau hoàn toàn. Cậu bình tĩnh kiên định, tự do phóng khoáng, tràn đầy sức sống, hệt như thỏi nam châm thu hút ánh mắt đám nữ sinh vây quanh mình, khiến bọn họ hô hào nhảy nhót, hâm mộ sùng bái.

Jung Soo Jung đứng trong đám đông, ánh mắt dõi theo bóng hình ai đó trên sân, khó tránh khỏi cảm thấy ngượng ngập. Cô không thể vỗ tay hô hào như những bạn nữ khác, cũng không thể không chút ác cảm đứng bên ngoài sân tập cổ vũ động viên cậu. Trong trường hợp này, cô nên rời khỏi nơi đây thì tốt hơn.

Cô kiếm cớ nói lời tạm biệt với Park Soo Young rồi xoay người bước ra ngoài sân bóng.

Sau lưng cô chợt vang lên tiếng thét, Jung Soo Jung quay đầu lại theo phản xạ, cô liền cảm nhận một luồng gió lướt nhanh qua mặt mình. Quả bóng nặng nề đập ngay vào mặt cô.

Ý thức của cô thoáng chốc bị cướp mất, trước mắt như nổ đom đóm, mặt mũi đầy máu me, đầu óc quay cuồng rồi ngất đi.

Park Soo Young đứng gần cô liền chạy ngay lại, đang định khom người dìu cô đứng dậy thì trông thấy Kim Jong In mặt mũi trắng bệch chạy xộc đến.

- Kim Jong In, cậu cố ý có phải không ?

Park Soo Young chau mày nhìn cậu.

- Cậu vì thích người ta nhưng bị từ chối thẹn quá hoá giận nên muốn ra tay độc thủ với Soo Jung có phải không ?

Kim Jong In không phải là người thích chia sẻ chuyện của mình với người khác, dù là Oh SeHun cũng chẳng biết trong thư Jung Soo Jung trả lời đã viết gì, chẳng hề hay biết nỗi buồn và tủi thân chất chứa tận đáy lòng cậu.

Nhưng không nói ra không có nghĩa rằng cậu không để tâm, sự tủi thân đó tích tụ đè nén một thời gian dài đã lên men sinh sôi trong lồng ngực. Khi đó, cậu đang dẫn bóng chạy về bên rổ, trông thấy Jung Soo Jung xoay người bỏ đi, cậu không tài nào kiểm chế cảm xúc của bản thân, cậu quăng bóng đi. Không ngờ lực của cậu quá mạnh, quả bóng tuột khỏi tay lao thẳng về phía cô.

"Soo Jung, tôi chỉ là muốn em dừng bước, nào ngờ tôi lại làm tổn thương đến em."

Mặc cái nhìn chú ý, tò mò của bao người, Kim Jong In bế ngửa Soo Jung đang mê man bất tỉnh chạy vội đến phòng y tế của trường.

Nhìn vẻ mặt ăn năn của Kim Jong In, Park Soo Young không oán trách gì nữa, chỉ chạy đuổi theo sau, nhưng bước chân của cậu quá nhanh, cả đoạn đường cô phải chạy vội mới đuổi kịp.

Cuộc thi bóng rổ trên sân đành tạm dừng lại, đám đông vây quanh không chịu giải tán, vẫn đứng nguyên tại chỗ. Trước sự việc xảy ra đột ngột cùng cảnh tượng xô bát nháo, một nữ sinh hoài nghi hỏi.

- Cô gái đó là ai vậy, xem dáng vẻ căng thẳng của Kim Jong In kìa !

- Haiz, ném bóng làm người ta bất tỉnh, không căng thẳng sao được.

Cô nữ sinh nheo nheo đôi mắt ranh mãnh, chăm chú dõi theo bóng dáng Kim Jong In dưới ánh nắng mặt trời

- Tớ thấy không đơn giản thế đâu. Hình như Kim Jong In rất thích cậu ta.

Chàng nam sinh vẻ ngoài thường trông rất lạnh lùng, rất khó có thể mường tượng ra cậu thích mẫu người con gái như thế nào.

- Cậu có trông thấy rõ tướng mạo cô gái đó không, trông có xinh không ?

- Không để ý. Khi đó tình thế nguy cấp, ai mà chú ý nhìn dáng vẻ của cô ta như thế nào.

Giờ phút này, bọn họ đang bàn luận về cô gái lặng lẽ cuộn tròn người trước ngực Kim Jong In, tâm trí chìm trong cơn mơ màng. Cảm giác duy nhất cô cảm nhận được chính là hơi ấm cơ thể trên người chàng trai cùng chút hơi thở nam tính và cả mùi mồ hôi nhàn nhạt. Ngoài những điều này ra, tất cả chỉ là sự trống rỗng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro