Chương 11 : Choi Jin Ri đau khổ vì tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống lại quay về sự yên tĩnh ban đầu. Hàng ngày vào lớp nghe giảng, ghi chép bài vở, tan học cô cùng đám bạn Park Soo Young tản bộ trên con đường rợp bóng hoặc đứng tựa người ngoài hành lang chuyện trò. Về nhà, cô bận rộn giải các loại đề thi, học thuộc từ vựng tiếng Anh.

Thời gian cứ thế trôi mãi đến đầu thu. Jung Soo Jung bước vào năm thứ ba bậc trung học.

Những ai từng trải qua thời trung học đều biết rằng, đây là thời kỳ "bóng đêm trước khi trời hừng sáng", tăm tối đến mức không nhìn thấy ánh sáng ban ngày, một cuộc sống không phải dành cho con người.

Nào là kiểm tra cuối kỳ, giữa kỳ, bài thi thử, giải đề thi chung. Bài vở ghi chép mãi không hết, bài tập làm mãi không xong, cộng thêm những lời càm ràm nhắc nhở của phụ huynh cùng thầy cô giáo không ngừng văng vẳng bên tai nhắn nhủ đi nhắn nhủ lại chẳng còn bao nhiêu ngày nữa là đến kỳ thi.

Dù rằng cuộc sống trung học đầy tăm tối nhưng vẫn xuất hiện vài nhạc đệm đan xen, trở thành đề tài bàn luận của đám học sinh sau giờ nghỉ trưa, trong số đó là Choi Jin Ri.

Vẻ đẹp của Choi Jin Ri tăng dần theo năm tháng. Hàng ngày đều có nam sinh ở lớp khác mò sang tận lớp tìm cô. Mà cô gần như chẳng khước từ ai, trốn học cùng bọn họ ra ngoài.

Bố của Choi Jin Ri là chủ doanh nghiệp tư nhân lớn nhất thành phố, ông bỏ tiền quyên góp xây dựng thư viện mới cho trường. Cũng vì lẽ đó mà từ giáo viên chủ nhiệm lớp đến giáo viên bộ môn đều "mắt nhắm mắt mở" cho qua. Thế là, cô ngày càng trắng trợn, giờ học buổi chiều gần như đều không đến lớp, không phải đi xem phim thì đi sàn nhảy karaoke cùng đám con trai.

Những tin đồn thổi về Choi Jin Ri dần lan xa, đại loại như : Choi Jin Ri hẹn hò cùng nam sinh nào đó tại sân sau trường học, hay Choi Jin Ri ôm hôn một chàng trai dưới chân cầu vượt. Danh hiệu ngọc nữ xưa kia của cô giờ đã sa đọa, mỗi lần đám nữ sinh bàn luận về cô, giọng điệu ngày càng khinh miệt, biểu cảm mỗi lúc một khinh khi.

Min Hye Rin xưa nay vốn chẳng ưa gì Choi Jin Ri, tất nhiên cũng không bỏ qua.

- Mình đã nói rồi mà, vẻ trong sáng của cô ta là do ngụy trang thôi, giờ thì rốt cuộc cũng lộ nguyên hình rồi.

Jung Soo Jung lại hết sức thương tiếc cho Choi Jin Ri. Điều kiện gia đình khá giả, lại xinh xắn thông minh, cớ sao phải đắm mình trong trụy lạc, sa ngã đánh mất chính mình cơ chứ ?

- Có lẽ là đau khổ vì tình đấy.

Park Soo Young kể lể.

- Cô ta tương tư Kim Jong In, sau khi bị từ chối, cô ta sai lầm nối tiếp sai lầm.

Jung Soo Jung không ngừng lắc đầu.

- Việc gì phải thế chứ ? Tình yêu đâu phải là tất cả.

Park Soo Young nói nửa đùa nửa thật.

- Cậu chưa từng đau khổ vì tình yêu nên chẳng biết thể nào hiểu được đâu. Cậu vẫn còn đứng ngoài mọi chuyện mà !

Jung Soo Jung biết rằng Park Soo Young đang đòi lại công bằng cho Kim Jong In.

- Cậu chẳng phải cũng nhẫn tâm tuyệt tình từ chối Jung Jae Huyn đó sao ?

Buổi tối Giáng sinh năm hai, Park Soo Young cũng khước từ lời tỏ tình của Jung Jae Huyn, lý do là vì bước sang giai năm cuối, áp lực học tập nặng nề, không muốn nghĩ đến chuyện yêu đương.

Một khúc nhạc đệm đan xen khác chính là chuyện xảy ra giữa Jung Soo Jung và Jung Jae Huyn.

Sự việc xảy ra trong cuộc thi tri thức ngữ văn trung học do thành phố tổ chức. Jung Soo Jung đoạt giải nhì, còn Jung Jae Huyn đoạt giải ba, toàn trường chỉ có hai giải. Hiệu trưởng đã trao bằng khen và phần thưởng cho cả hai trong buổi lễ của nhà trường.

Lúc nhận xong phần thưởng, bắt tay thầy hiệu trưởng rồi bước xuống bục, chân cô vướng vào dây micro, cả người chao đảo, may mà Jung JaeHuyn đang đi đằng trước kịp thời chìa tay ra ứng cứu cô mới không bị té ngã thất thố trước mặt bao nhiêu người.

Chính hành động đó mà Jung Soo Jung thoáng chốc thay đổi quan niệm về Jung Jae Huyn. Cậu không lạnh lùng như vẻ bề ngoài của mình, tuy rằng cậu thường cô độc một mình trên lớp nhưng đằng sau vẻ cao ngạo đó là tấm lòng hào hiệp trượng nghĩa.

Lần này một lúc đoạt hai giải thưởng, Lee Eun Ha dụ dỗ hai người dùng tiền thưởng mời mọi người ăn một bữa tại quán ăn nhỏ cạnh trường. Jung Jae Huyn thoải mái nói.

- Mời mọi người ăn uống không thành vấn đề, có điều Soo Jung thì xin miễn đi, để mình tớ thanh toán được rồi.

Tự bỏ tiền túi đến nhà hàng dùng bữa, với học sinh trung học nghèo rớt mồng tơi thì đây chính là lần đầu tiên trong đời.

Giữa chừng, bọn họ còn muốn gọi thêm chút bia. Jung Jae Huyn nhất quyết phải mời Jung Soo Jung một ly.

- Này bạn ơi, người tớ phục nhất là cậu đấy. Thầy chủ nhiệm lần nào cũng đọc bài của cậu trước lớp, thùy mị thông minh, quả là nữ sinh tài ba thực thụ.

Jung Soo Jung nghệt mặt ra khó hiểu, trong lớp ai mà không biết người Jung Jae Huyn yêu mến chính là Park Soo Young, sao lại đem cô ra làm tấm bia đỡ đạn chứ ?

Park Soo Young từ tốn nói.

- Cậu ấy mời cậu, sao cậu không uống ? Người ta xưa nay không biết nói dối là gì đâu.

Cô cảm thấy hai người họ có chút kỳ lạ, nhưng lại chẳng tiện hỏi, đành miễn cưỡng uống. Mọi người cười nói đùa giỡn mãi tận khi bước ra khỏi nhà hàng thì bầu trời bên ngoài đã tối đen.

Jung Jae Huyn ra ngoài dắt xe mới phát hiện chiếc xe đạp đỗ trước cửa nhà hàng đã bị ai đó rút cạn hơi bánh xe.

- Ai mà lại làm mấy chuyện thiếu đạo đức thế này chứ.

Mọi người nhốn nháo kịch liệt lên án hành vi vô liêm sỉ này. Park Soo Young nở nụ cười bí hiểm, nói.

- Tớ biết là ai rồi.

Lẽ nào...? Con tim Jung Soo Jung khẽ giật thót rồi phủ nhận ngay lập tức. Kim Jong In và cô đã chẳng còn dây dưa rễ má gì nữa. Huống hồ, cậu cũng chẳng giống loại người có hành động ấu trĩ như vậy.

Cả nhóm cùng Jung Jae Huyn đến tiệm sửa xe bên đường vừa trò chuyện vừa chờ cậu sửa xe.

Cơn mua phùn vừa ngớt, mùi hương hoa quế nồng nặc bay trong làn không khí ẩm ướt. Người đi đường vội vã lướt đi trong quang cảnh về đêm. Ánh đèn vàng cam hắt trên mặt đất ẩm ướt chiếu ra những tia sáng lấp lánh hệt như từng mảnh kim tuyến.

Chẳng có ai chú ý đến bên kia ngã tư đường cách chỗ bọn họ không xa, nơi ánh đèn le lói, là bóng hình cô đơn vắng lặng.

Gương mặt cậu trầm lắng như mặt nước, đôi tròng mắt khẩn khoản bối rối như có nỗi khổ khó nói nên lời.

Chỉ cách vài bước chân nhưng lại tưởng như cách xa trăm sông nghìn núi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro