Chương 19 : Bên nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng rõ có phải vì ảo giác mà từ khi vào đại học, Jung Soo Jung cảm thấy bầu trời như bỗng chốc cao lên, trống trải khiến cô cảm thấy mình hết sức hiu quạnh.

Vừa bước vào trường, nhận được sự chú ý của mọi người, được mọi người phong là "Bông hoa của khoa Trung văn", cô thực sự có chút phấn khích và kiêu hãnh, nhưng sinh hoạt nề nếp quanh đi quẩn lại từ phòng học đến thư viện và ký túc xá đã nhanh chóng làm lu mờ cảm giác mới mẻ này.

Bài vở khoa Trung văn rất thoải mái, đọc tiểu thuyết trong thư viện đã trở thành một phần của việc học, đủ khiến các sinh viên khoa khác hết sức ngưỡng mộ. Thế nhưng, đi kèm theo sau sự thoải mái nhẹ nhàng đó lại là sự trống trải và nhàm chán. Chẳng trách nhiều sinh viên hẹn hò yêu đương ngay trong trường đại học.

Đây không phải thứ tình yêu mà Jung Soo Jung cần. Cô cũng rất coi thường kiểu tình cảm lứa đôi cho và nhận tạm bợ này. Bất cứ lúc nào khi cô thở dài than thở, Seo Jin Ah đều cười cô là người theo chủ nghĩa lý tưởng, uống trúng thứ thuốc độc của tiểu thuyết ngôn tình.

Nhưng nói gì thì nói, bản thân cô nàng cũng đâu thoát khỏi tình yêu. Sở dĩ cô quyết tâm đậu vào trường Đại học N là do anh người yêu Yoon Min Young cũng học ở đây.

Yoon Min Young là nhân vật làm mưa làm gió của năm ba đại học, tài nghệ giỏi giang. Tuy chẳng mấy đẹp trai, nhưng cá tính chính chắn chững chạc, đối xử với mọi người niềm nở, lại mang dáng dấp chàng thanh niên nghệ sĩ lãng mạn nên rất được các bạn nữ mến mộ. Hơn hết, anh chàng là người si tình, một lòng yêu sâu đậm Seo Jin Ah, kiên quyết khước từ mọi cám dỗ, nhẫn nại đợi cô hai năm trời, đến phút cuối cùng thì cũng đã có thể cùng nhau sát cánh ngay tại mái trường đại học.

Chưa hết học kỳ một, trừ Jung Soo Jung thì các chị em còn lại của phòng 302 đều bước vào thế giới tình yêu.

Cô bạn Hwang Ran Young chắc chắc lưỡi, nói.

- Kỳ lạ thật, mình cứ ngỡ Soo Jung phải là người yêu sớm nhất trong phòng chúng mình. Nào ngờ, cả học kỳ rồi cậu vẫn là người cô đơn lẻ bóng.

- Ai bảo cậu ấy khước từ Lee Jin Hwan. Thực lòng mà nói, mình cảm thấy hai người đúng là đôi trai tài gái sắc.

Seo Jin Ah nói vẻ tiếc nuối.

- Mình nghe Lee Jin Hwan nói cậu đã có bạn trai, cũng là bạn thời trung học à ?

Hwang Ran Young tỏ ra hoài nghi, gặng hỏi cho ra nhẽ.

- Sao mấy tháng nay chẳng thấy cậu ta đến tìm cậu, cũng chẳng nhận được điện thoại của cậu ta ? Người này có thực sự tồn tại không, hay là cậu bịa ra lừa Lee Jin Hwan hòng làm cậu ta nhụt chí hả ?

Jung Soo Jung dưới sự ép cung nhiều lần của bọn họ, cô ngoan ngoãn thẳng thắn trả lời.

- Hồi học trung học, đúng là mình có bạn trai, nhưng sau khi tốt nghiệp thì bọn mình chia tay rồi. Đây cũng thực sự là cái cớ để mình từ chối Lee Jin Hwan.

- Lee Jin Hwan rốt cuộc có điểm nào không tốt mà cậu không để mắt đến người ta ? Tài mạo song toàn, lại một lòng một dạ với cậu...

Jung Soo Jung ngẫm nghĩ, nói.

- Mình cảm thấy cậu ấy thích hợp làm bạn với mình hơn.

Chuông báo hết giờ tự học buổi tối vang lên. Soo Jung đứng dậy định giục Seo Jin Ah cùng về ký túc xá, nhưng thấy người ta đang trong thời kỳ mật ngọt, rì rầm nói cười cùng Yoon Min Young ngồi cạnh, gương mặt ngọt ngào nên đành tự về một mình.

Jung Soo Jung hai tay ôm sách, hòa mình vào dòng người hướng về ký túc xá.

Mùa đông ở thành phố này lạnh lẽo đến lạ lùng. Không khí se lạnh kèm theo cảm giác ẩm ướt chạy dọc xương cốt huyết mạch, thứ cảm giác gặm nhấm dần mòn càng khiến người ta khó có thể chịu nổi.

Thực lòng cô chỉ muốn mau chóng quay về ký túc xá, ngâm chân trong làn nước ấm sau đó chui vào tấm chăn và chìm vào giấc ngủ ngon.

Đang định vào ký túc xá thì nghe thấy tiếng gọi vọng từ sau lưng, cô quay đầu lại nhìn, thì ra là Oh SeHun.

- Jung Soo Jung, cậu đừng vào vội, theo tôi ra đây !

Tay chân cô đông cứng, suy nghĩ ngắt đoạn, Jung Soo Jung chẳng nói một lời, ngây ngô bước theo cậu ta đến bên hồ.

Khu rừng nhỏ bên bờ hồ mờ mờ ảo ảo. Cơn gió về đêm rất lạnh, thổi hắt trên gương mặt tê buốt khiến cô như bừng tỉnh.

- Này, cậu muốn dẫn tôi đi đâu vậy ?

Oh SeHun không trả lời, đi trước dẫn đường, bước lên chiếc cầu quanh co khúc khuỷu, cậu ta dừng lại, thấp giọng nói.

- Kim Jong In đến rồi, đang đứng bên kia hồ.

Jung Soo Jung ngẩn ngơ, bỗng chốc cô muốn quay người bỏ chạy nhưng bàn chân chẳng thể nào cất bước. Có gì đó sập đổ khi cô nghe thấy cái tên đó.

- Tên ngốc này vừa nhận được điện thoại của cậu thì cúp học, bất chấp tất cả chạy đến đây.

Oh SeHun nói.

- Jung Soo Jung, bất kể cậu đón nhận hay từ chối cậu ấy thì tôi mong rằng chuyện của hai người làm rõ luôn trong tối nay đi. Còn bằng không, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho cậu.

(Tôi luôn cảm thấy giữa bạn Oh SeHun và bạn Kim JongIn có gian tình =)))) chính xác hơn là bạn Oh SeHun đơn phương bạn Kim JongIn =))))) )

Oh SeHun bỏ đi, Jung Soo Jung ngẩng đầu lên, cô chỉ trông thấy bóng dáng mơ hồ. Kim Jong In quay lưng về phía lan can chỗ cô đang đứng. Cơn gió về đêm thổi tung chiếc áo khoác màu trắng của cậu, trông xa hệt như chú chim trắng toát lại tựa như thân cây sừng sững, đứng thẳng tắp dưới ánh trăng, toàn thân thoang thoảng toát lên một cảm giác xa lạ.

Bước đến hay là rút lui đây ?

Đúng lúc đang ngần ngừ thì Kim Jong In xoay người lại.

Màn đêm tối đen, xung quanh quá yên tĩnh, chẳng chút động tĩnh nào, cả thế giới chỉ sót lại hai người.

Dường như thời gian quay trở về đêm Giáng sinh hai năm trước, cậu lặng lẽ đứng dưới đèn đường trước nhà cô, chỉ để chờ cô.

Kim Jong In, tôi không đáng để cậu làm vậy. Khóe mắt cô đỏ hoe, quay người bước về phía trước cây cầu.

Sau lưng có tiếng bước chân đuổi theo, cánh tay Soo Jung bị cậu chụp lấy, đến cả sức lực vùng vẫy cũng không có.

- Kim Jong In, buông tôi ra.

Cô thở gấp nói.

- Tôi không buông ! Lúc đến đây, tôi đã tự nhủ với mình rằng, chỉ cần nắm được em, tôi sẽ không bao giờ buông ra nữa.

- Cậu là tên đại ngốc thì có, tình cảm không thể miễn cưỡng được.

Jung Soo Jung lớn tiếng nói, giọng nói xen lẫn âm mũi nặng nề, khóe mắt đẫm lệ.

- Tôi biết em thích tôi, tôi biết em có cảm giác với tôi.

Cậu ra sức kéo lấy tay cô.

Jung Soo Jung chợt dừng lại, đứng giữa cây cầu, cả người không nhúc nhích. Cô cắn chặt khóe môi, những giọt nước mắt kìm nén quá lâu cuối cùng cũng đã rơi xuống.

Chẳng thể phân rõ ràng tâm trạng lúc này là ấm ức, tức giận hay vui vẻ. Cô chỉ cảm thấy nghẹn ngào chẳng thốt nên lời.

Kim Jong In xoay người cô lại, vừa đưa tay lau hàng nước mắt, vừa nói.

- Em nói tôi là kẻ ngốc, em mới ngốc ấy, ngốc đến mức không biết người mình yêu là ai.

Jung Soo Jung đỏ mặt, ra sức đẩy tay cậu ra.

- Đừng có tưởng bở, ai thích cậu chứ ?

- Không thích tôi, vậy thì sao em lại gọi điện thoại cho tôi mà lại chẳng nói lời nào ?

Kim Jong In dùng đôi mắt sáng rực nhìn cô, vẻ mặt ung dung bình thản.

Chính cuộc điện thoại đó đã đem lại sự tự tin cho cậu. Cậu chợt nảy sinh một suy nghĩ táo bạo trong đầu, chính là cậu muốn được gặp cô.

Không kịp xin nghỉ học, cậu vội vã chạy đến ga tàu, mười giờ tối đó vừa kịp có chuyến tàu hỏa từ đến thành phố của cô nhưng chỉ còn vé tàu đứng. Cậu đành cuộn tròn người trong lối đi của toa tàu suốt cả đêm, gần như chẳng hề chợp mắt.

Quả là một đêm khó quên. Kim Jong In ngồi ở lối đi, lưng tựa vào bức tường phía sau, đặt túi xách du lịch trên đùi, những lúc gượng không nổi thì nhoài người ra trước ngủ gục. Phần lớn thời gian, cậu đều rất tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn cảnh sắc phóng vút như bay ngoài cửa sổ. Bên ngoài là màn đêm đen kịt nặng trĩu, duy chỉ có ánh trăng sáng trong đêm tối lạnh lẽo dài đằng đẵng kèm theo âm thanh tàu hỏa vang rền mang đến cho cậu sự ấm cúng cùng tia sáng rực rỡ hệt như đôi mắt Jung Soo Jung trong ký ức cậu.

Vì nỗi nhớ nhung mong chờ người đó, vì muốn được nhìn thấy cô một lần, cậu trằn trọc mười mấy tiếng đồng hồ trên tàu hỏa cũng thấy xứng đáng.

- Sao cậu biết đó là tôi gọi ?

Soo Jung nhìn mái tóc rối bù của cậu, không thể che giấu được vẻ mặt phờ phạc và đôi mắt đỏ au, cô liền hiểu ra suốt đoạn đường cậu đã rất vất vả.

- Dựa vào trực giác, không phải trực giác của tôi đã chính xác đấy ư ?

Kim Jong In lại nắm lấy bàn tay cô, cô không giằng co nữa, cảm nhận được luồng hơi ấm thực sự giữa lòng bàn tay rộng lớn của cậu.

- Tôi luôn có cảm giác, em thuộc về tôi, chắc chắn rằng em rồi sẽ yêu tôi.

- Kim Jong In, vì sao cậu thích tôi ?

Jung Soo Jung hỏi cậu niềm hoài nghi chất chứa trong lòng mình bấy lâu nay.

- Tôi cũng chẳng biết...

Kim Jong In nhấc bàn tay, gãi đầu, lần đầu tiên trước mặt cô, cậu để lộ vẻ mặt trẻ con.

- Chủ là thích em, muốn được hàng ngày trông thấy em, những lúc xa em cảm thấy nhớ em vô cùng, hễ trông thấy em bên cạnh chàng trai khác là ghen tức, buồn bã...

Ánh mắt Jung Soo Jung hơi bối rối.

- Cậu thực sự chắc chắn rằng người con gái cậu yêu là tôi ?

- Đúng vậy, tôi chắc chắn.

Cậu nói chân thành, đôi mắt tràn đầy vẻ thơ ngây cùng tình cảm mãnh liệt.

- Đời này kiếp này, người có thể khiến Kim Jong In bất chấp tất cả, đau đớn, điên cuồng như vậy nhưng cảm thấy hạnh phúc, chỉ có mình em, Jung SooJung.

Soo Jung ngước mắt nhìn cậu, vậy còn cô ?

Có phải đời này kiếp này cô chẳng thể nào gặp được người con trai nào cố chấp sâu đậm như Kim Jong In hay không ?

Thực ra, cô đã xiêu lòng cậu từ rất lâu, khoảnh khắc lúc cô nhận được bức thư tình, hoặc là, sớm hơn thế nữa. Khi cậu lần đầu tiên đứng trên bục giảng, dõng dạc nói.

- Chào mọi người, mình là Kim Jong In...

Cô cũng hệt như những nữ sinh khác đã xao lòng.

Có nàng thiếu nữ nào trong lòng không vạch sẵn chàng bạch mã hoàng tử của mình ?

Kim Jong In lọt chính là chàng hoàng tử bằng xương bằng thịt, gọn gàng khôi ngô, với hàng lông mày đen và rậm, sống mũi thẳng cao, làn môi mỏng, đôi mắt trong veo như những vì sao, hệt như nhân vật trong truyện tranh bước ra ngoài đời thực.

Kim Jong In thanh tú, tỏa sáng rực rỡ như vậy, cô chưa bao giờ dám liên tưởng đến việc cô và cậu sẽ ở bên nhau.

Cô vẫn luôn ngỡ rằng người con trai mình yêu mến là Lee Tae Min với cá tính nhã nhặn điềm đạm, khiêm nhường. Cậu là mẫu người thích hợp tay trong tay cùng bước vào lễ đường, đem đến cho cô cảm giác an toàn suốt cuộc đời.

Còn Kim Jong In lại sôi nổi nhiệt thành, đã làm thế giới vốn yên bình của cô trở nên rối loạn.

Người ta nói, tình yêu hệt như ván cược, thứ đem ra đánh cược chính là cuộc đời, một khi đã ra quyết định chẳng thể nào thu hồi lại được. Nếu như có một ngày nào đó, Kim Jong In hối hận hoặc giữa chừng thay lòng đổi dạ, Jung Soo Jung hiểu rằng đến lúc đó bản thân cô sẽ mãi mãi đắm chìm trong nỗi đau đớn tận cùng.

Nội tâm Jung Soo Jung giằng xé mãnh liệt, chần chừ ngần ngại chẳng dám quyết định. Đôi bàn tay đặt trên bờ vai nhắc nhở cô, cô mơ màng quay lại nhìn, dưới ánh trăng lờ mờ, ánh mắt Kim Jong In vẫn rực sáng. Cậu giơ bàn tay nhẹ nhàng vân vê gò má cô.

- Soo Jung, anh yêu em, anh sẽ không phụ lòng em.

Cậu nói chắc như đinh đóng cột.

Quả nhiên cậu biết cô đang nghĩ gì, đang sợ hãi điều gì.

Cơn gió lạnh thổi vi vu bên bờ hồ, ngón tay Kim Jong In vô cùng ấm áp có phần hơi thô ráp lướt nhanh trên làn da lạnh giá mong manh của cô, đem lại cho cô sự rung động đến kỳ lạ.

Khóe môi Soo Jung mấp máy định nói gì đó nhưng mãi chẳng thành lời. Kim JongIn cúi đầu, chậm rãi tiến sát lại gần, ngần ngừ do dự trong giây lát, cuối cùng cậu hôn nhẹ lên vầng trán của cô.

Tuy chỉ là vầng trán nhưng làn môi ấm áp nóng bỏng của cậu, hơi thở đặc trưng của cậu hệt như cơn mưa gió cuồng phong ập đến khiến cô đỡ không nổi xúc cảm đó.

Cậu kích động ôm cô vào lòng, cô chẳng còn kháng cự nữa, vùi mặt vào lồng ngực rắn rỏi của cậu, lắng nghe nhịp tim vững chãi của cậu.

Kim Jong In chẳng thể nói thêm gì nữa, hai bàn tay siết chặt vòng eo thanh mảnh của cô. Ánh trăng sáng trong hắt trên khóe mắt long lanh ẩm ướt của cậu.

Đó là lần đầu tiên hai người ôm nhau, khắc sâu vào trí nhớ của cả hai một đêm mùa đông lạnh lẽo, nhưng hai trái tim đầy tình yêu cháy bỏng.

Về sau, Soo Jung vẫn thường nhớ về đêm đó, nhớ về lời thề ước của Kim Jong In dưới ánh trăng. Tuy rằng sau ngần ấy năm, cậu đã rời xa cô nhưng ký ức về buổi tối đó vẫn rất sâu đậm hệt như khắc sâu tận xương tủy, sâu tận trong tâm khảm cô, cả cuộc đời này cô chẳng thể nào quên được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro