Chương 20 : Mật ngọt đầu đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối đó khi ánh đèn đã tắt Jung Soo Jung mới trở về phòng. Nằm trên giường nhưng trăn trở một hồi cô vẫn chẳng tài nào chợp mắt được.

Đêm tối tĩnh lặng, tiếng ngáy của Seo Jin Ah rõ rệt đến lạ thường. Cô nằm ngửa, gắng sức dỗ mình vào giấc ngủ, nhưng vừa nhắm mắt gương mặt Kim Jong In lại hiện lên trong bóng tối, những lời cậu nói văng vẳng bên tai cô.

"SooJung, anh yêu em, anh sẽ không phụ lòng em."

Cô luôn không tin vào lời thề non hẹn biển của những chàng trai, nhưng lần này, cô bằng lòng tin tưởng.

Về phần Kim Jong In, cậu ngủ nhờ phòng Oh SeHun, đêm đó cũng là đêm trằn trọc khó ngủ của cậu. Cậu vốn dĩ chẳng tài nào chợp mắt, đầu óc tràn ngập khuôn mặt tươi cười của Jung Soo Jung. Tâm trạng vô cùng phấn khởi, cậu cùng Oh SeHun trò chuyện mãi đến nửa đêm. Trước khi trời sáng, cậu mới mơ màng ngủ thiếp đi. Thức trắng suốt hai đêm liền, vẻ mặt Kim Jong In tiều tụy đi, quầng mắt thâm đen, nhưng ánh mắt long lanh lóe sáng.

Jung Soo Jung tuy đã chịu đón nhận Kim Jong In nhưng thành kiến của Oh SeHun đối với cô chẳng mảy may biến mất. Cậu không nhịn được, nói với Jong In.

- Người anh em, đừng trách tớ gạt gáo nước lạnh vào cậu. Tớ cảm thấy Jung Soo Jung không đơn giản. Đừng thấy cô ta dáng vẻ thật thà trong sáng, cá tính hướng nội, không thích tán gẫu thì ngỡ rằng mình gặp được thiên thần. Trước kia cậu không thích Choi Jin Ri vì cô ấy quá kiêu kỳ, lả lướt sao ? Tớ nhắc nhở cậu một câu, Jung Soo Jung cũng chẳng khá hơn là bao đâu.

- Nếu như cậu không phải là anh em của tớ thì hôm nay tớ nhất định phải tẩn cậu một trận.

Kim Jong In nghe Oh SeHun nói như vậy về Soo Jung, trong lòng cảm thấy không thoải mái.

Cậu giờ đây đắm chìm trong cơn thác tình yêu, lời của Oh SeHun chẳng có tác dụng gì cả. Cậu một lòng mong chờ đến trời sáng để mau chóng gặp Soo Jung.

Thực ra, Oh SeHun đã hiểu lầm Jung Soo Jung. Sở dĩ cô chấp nhận Kim Jong In là vì cô và Tae Min đã chia tay. Hơn nữa, cô cảm thấy mình đã không còn là con vịt xấu xí của ngày xưa nữa, đã có thể đứng cạnh Kim Jong In mà không cần phải ngước nhìn cậu nữa.

Ngày hôm sau ăn xong bữa sáng, Jung Soo Jung cố tình xin nghỉ học để tiễn Kim Jong In ra ga tàu. Cả đoạn đường mất nửa tiếng đồng hồ ngồi trên xe buýt.

Từ lúc lên xe, Kim Jong In luôn nắm tay Jung Soo Jung không chịu bỏ ra. Do tối qua ngủ không đủ giấc, trên xe lắc lư chao đảo, cảm giác mệt mỏi từ từ bao trùm lấy cô. Cô nhắm nghiền mắt, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Kim Jong In không hề đánh thức cô, cậu thích nhìn dáng vẻ khi cô ngủ. Ánh nắng mặt trời ban mai chiếu xuyên qua cửa sổ, hắt trên khuôn mặt trắng trẻo đỏ hồng của cô, trong sáng thuần khiết tựa như trẻ thơ.

Lần này gặp cô tại Đại học N, cậu quả thực kinh ngạc. Mái tóc đuôi ngựa cột cao tinh nghịch, làn da trắng nõn, đôi mắt sáng long lanh, hệt như bông hoa đang say ngủ chợt tỉnh giấc, nở rực trong ánh nắng buổi ban mai, vẻ đẹp không gì có thể sánh bằng.

Cậu đã sớm nghe Oh SeHun nói rằng, trong Đại học N có rất nhiều nam sinh theo đuổi Soo Jung. Nhưng cô chẳng hề có phản ứng gì, cũng chỉ giữ mối quan hệ bạn bè với họ. Bất kể thời gian có thay đổi thế nào, thì Jung Soo Jung trong mắt cậu vẫn mãi là người con gái khôn khéo, dịu dàng.

Thế nhưng, lúc ăn sáng tại căng tin Đại học N, những ánh mắt xung quanh nhìn Soo Jung chòng chọc như hổ đói mà chẳng hề né tránh ánh mắt của cậu. Cậu căm ghét những ánh mắt đó, căm ghét thứ hóc môn trỗi dậy mãnh liệt của đám nam sinh. Nhưng Jung Soo Jung trong độ tuổi mười tám xinh xắn kiều diễm làm rung động lòng người. Cậu có thể thích cô, bọn họ vì sao không thể chứ ? Con người có ai mà không thích sắc đẹp chứ ?

Nhưng điều khiến cậu thích Soo Jung không vì vẻ đẹp mà là một thứ tình cảm yêu mến không rõ tên gọi. Bọn họ thích cô còn tình cảm của cậu dành cho cô là tình yêu. Từ khoảnh khắc cậu đem lòng yêu mến Soo Jung thì có mong muốn chiếm hữu mãnh liệt. Cậu ước gì mình có thể từng giây từng phút ở bên cô, yêu thương cô, chăm sóc cô. Nhưng hiện giờ hai người hai thành phố, ngay cả chuyện gặp cô hàng ngày cũng đã trở thành hy vọng xa vời.

Cậu nắm lấy ngón tay mềm mại trắng muốt của cô, khẽ than vãn.

- Soo Jung, đều tại em, vì sao lại nói dối là vào Đại học S chứ ? Nếu sớm biết em đến đây, Đại học S anh cũng chả thèm vào !

Jung Soo Jung tựa vào lưng ghế, ngủ say chẳng hay biết gì. Lúc này, xe buýt đang vào khúc cua gấp, toàn thân cô lệch sang một bên. Kim Jong In đưa tay đỡ lấy bờ vai cô và rồi cậu chẳng buông ra nữa.

Cánh tay thon dài mảnh khảnh của cậu nhẹ nhàng vòng quanh người Jung Soo Jung, ngón tay khẽ lướt trên khuôn mặt mát nhẹ láng mịn của cô, rồi cậu bất chợt cúi đầu xuống. Cô vẫn say ngủ trong giấc nồng, hoàn toàn không cảm nhận được cảm giác ẩm ướt ấm áp trên bờ môi.

Một chiếc hôn vụng trộm lén lút. Thực lòng mà nói, tối qua cậu muốn đặt nụ hôn trên môi cô nhưng phút cuối cùng cậu lại do dự. Cậu lo sợ về sự đường đột của mình. Vì tình yêu, nên cậu nhún nhường, vì yêu cô mà cậu dè dặt thận trọng.

"Đường XX, xin quý khách xuống xe bằng cửa sau! Trạm tiếp theo, ga tàu..."

Âm thanh nhắc nhở đến trạm vang lên bên tai, Jung Soo Jung mở choàng đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, khuôn mặt bảnh trai của Kim Jong In thoáng chốc đập ngay vào mắt cô. Cô phát hiện mình nằm trong lòng cậu, khuôn mặt đỏ ửng một mảng, cuống cuồng ngồi dậy.

- Em ngủ say thật đấy. Tối qua em ngủ không ngon sao ?

Kim Jong In quan tâm hỏi han nhằm che giấu đi sự bối rối của mình.

Cô lúng búng nói, gò má ửng đỏ, hệt như đứa trẻ phạm lỗi.

- Ừ, không ngủ ngon...

Kim Jong In cảm thấy dáng vẻ của cô trông thật đáng yêu, không nhịn được véo vào má cô một cái, rồi nói.

- Tháng sau trường cho nghỉ lễ em nhất định phải đợi anh đấy, không được một mình về trước đâu.

Jung Soo Jung xoa gò má bị véo đau, trong lòng dấy lên nỗi chua xót ngọt ngào.

Bắt đầu bước vào kỳ nghỉ đầu tiên của trường đại học, các sinh viên đều có cùng tâm trạng háo hức, đã mua vé tàu hỏa từ rất sớm, gói ghém xong xuôi hành lý.

Soo Jung ráng nán lại thêm ba ngày để chờ Jong In. Do thời gian sắp cận kề dịp Tết, trên chuyến tàu hỏa nghẹt cứng người.

Hai người khó khăn lắm mới mua được hai tấm vé tàu ngồi nhưng không gần cửa sổ. Trên xe nghẹt cứng người, đến cả rửa mặt cũng chật vật. Dù chuyến xe chỉ kéo dài ba tiếng đồng hồ nhưng cô lại vô cùng uể oải mệt mỏi. Kim Jong In ngồi cạnh vỗ về cô. Lúc xuống trạm, cậu giúp cô vác túi hành lý, còn chu đáo che chắn cho cô khỏi dòng người nghẹt cứng xung quanh, âm thầm bảo vệ che chở cho cô.

Sau đó, Jong In tiễn Soo Jung đến tận bến xe buýt để cô về nhà. Trước khi cô lên xe, cậu vẫn luyến tiếc nắm tay cô không muốn rời.

- Cho anh số điện thoại, ngày mai anh gọi cho em.

Jung Soo Jung đọc cho cậu một dãy số.

Xe đến, cả hai vẫy tay nhau nói lời chào tạm biệt, Jung Soo Jung xoay người bước lên xe, chiếc xe chậm rãi khởi động.

Jung Soo Jung nhoài người trên cửa sổ xe, đưa mắt nhìn theo bóng dáng cậu, lòng tràn ngập nỗi lưu luyến, dù rằng lời chào tạm biệt đã trao cho nhau, dẫu rằng ngày mai hai người vẫn gặp lại.

Đột nhiên, cô trông thấy Jong In bắt đầu chạy đuổi theo xe buýt, đôi mắt ánh lên nụ cười dịu dàng. Cô áp mặt mình trên cánh cửa kính xe, ra sức vẫy tay về phía cậu. Dưới xe, bóng dáng bảnh bao tuấn tú vẫn mải miết chạy theo chiếc xe. Chiếc xe buýt nhanh chóng kéo xa khoảng cách giữa họ, nhưng hai người vẫn kẻ trên người dưới lặng lẽ nhìn nhau, ánh mắt rạo rực nóng bỏng. Mãi đến khi xe chạy xa dần, bóng dáng cậu hoàn toàn không trông thấy nữa...

Nhiều năm sau, khi Jung Soo Jung nhớ lại cảnh tượng này, cảm thấy hai người khi đó có phần ngốc nghếch nhưng hành động lại quá đỗi tự nhiên. Khi đó, cả hai đều hai bàn tay trắng, chưa từng trải qua sóng gió cuộc đời, chưa từng nếm trải gian nan sự đời nhưng họ hiểu rõ hương vị tình yêu chân thành, niềm vui vẻ hạnh phúc, không quan tâm mà chẳng màng ngó ngàng, chẳng hề che giấu những biểu lộ tình cảm chân thành.

Khi Soo Jung hai mươi sáu tuổi, cô đã quen với việc tạm biệt người khác, khi nói lời chào, cô không ngoái đầu lại, cô đã quen với việc sau lưng mình không còn ánh mắt ai đó dõi theo đưa tiễn mình nữa. Cô hiểu ra rằng, thứ tình cảm trong sáng chân thành đó đã xa khuất hệt như những năm tháng tuổi xuân, mãi mãi tan biến phai nhòa theo bề dày của năm tháng.

Cô con gái độc nhất xa nhà cả học kỳ nay đã trở về bên bố mẹ lẽ dĩ nhiên khó tránh khỏi ân cần hỏi han. Điều mẹ cô lo lắng chính là sức khỏe cô có tốt không, cuộc sống đại học có quen không. Còn bố cô thì lại quan tâm đến việc học hành, may mà cả hai người không ai nhắc đến chuyện tình cảm. Cũng phải, trong mắt bố mẹ, cô vẫn còn trẻ con, là đứa con chưa trưởng thành, ai ngờ cô đã yêu sớm như thế.

Yêu đương trong trường đại học không phải chỉ một mình Jung Soo Jung. Tối đó, cô nhận được điện thoại của Park Soo Young. Park Soo Young đầu dây bên kia cười tủm tỉm nói.

- Mau thành thật khai báo đi, cậu và Kim Jong In hẹn hò rồi phải không ?

- Tin tức lan truyền nhanh thật. Đúng vậy, bọn mình đã ở bên nhau rồi.

- Ai da, Kim Jong In cố gắng coi như là không uổng phí !

- Còn cậu ? Có tiến triển gì với Jung Jae Hyun không ?

Park SooYoung rốt cuộc nói thật lòng.

- Mình chưa bao giờ thích Jung Jae Hyun cả. Cậu ấy đến trường tìm mình, mình nói rõ với cậu ấy. Sau đó cậu ấy cũng không còn liên lạc với mình nữa. Cậu tưởng rằng con trai ai cũng như Kim Jong In của cậu chắc, miệt mài bền bỉ, nhất quyết không từ bỏ ý định.

- Suỵt, nói nhỏ thôi, mẹ mình ở phòng bên cạnh đấy.

Jung Soo Jung thấp giọng nói.

- Mẹ không biết chuyện mình yêu đương trong trường đại học đâu, mẹ còn nói bóng gió với mình rằng tình yêu thời học trò quá đỗi ấu trĩ không đáng tin cậy, khó mà có kết quả.

- Đừng tin lời người lớn, ở trường bọn mình cũng có rất nhiều người sau tốt nghiệp thì nên vợ nên chồng đấy thôi.

Jung Soo Jung hỏi giọng thăm dò.

- Nghe giọng điệu của cậu, tám phần là đã yêu rồi phải không ? Là trai đẹp thủ đô à ?

- Chuyện này nói qua điện thoại không rõ ràng được đâu. Ngày mai cậu sang nhà mình, mình sẽ kể tường tận cho cậu. Cả nhóm bọn mình hẹn nhau cùng ra công viên chơi, tối đi hát karaoke, để thư giãn.

Jung Soo Jung nghĩ đến cuộc hẹn ngày mai với Jong In, cô hơi ngần ngừ.

- Mình sợ là không đến được, Jong In cậu ấy...

Park Soo Young chẳng chút do dự cắt ngang lời cô.

- Soo Jung, cậu có thể đừng trọng sắc khinh bạn được không, bằng không thì bọn mình tuyệt giao với cậu đấy.

- Vậy được rồi, mai mình nhất định sẽ đến.

- Thế nhé, mười giờ sáng mai, tập hợp ở nhà mình, không gặp không về.

Đây là lần tụ họp đầu tiên từ sau khi vào đại học của cô và nhóm bạn, dĩ nhiên không thể vắng mặt. Soo Jung muốn gọi điện thoại cho Jong In nhưng chợt nhớ ra mình vốn không biết số điện thoại nhà cậu.

Hôm sau đến nhà Park Soo Young, SooJung hỏi số điện thoại rồi gọi sang nhưng được báo lại rằng Kim Jong In đã ra ngoài.

Nhận điện thoại là giọng đàn ông nghiêm nghị, Jung Soo Jung không dám hỏi nhiều liền vội vàng gác máy.

Park Soo Young nói.

- Chắc là bố của Kim Jong In đấy, giọng bác ấy rất nghiêm nghị. À, đúng rồi, nghe bố tớ bảo, cách đây không lâu bác ấy được thăng chức làm Thị trưởng đấy.

Lee Eun Ha vừa nghe lập tức vây lại.

- Thật ư ? Vậy Kim Jong In chẳng phải là công tử nhà Thị trưởng đó sao, Soo Jung bọn mình là con dâu tương lai nhà Thị trưởng rồi. Bọn mình phải thừa cơ này lấy lòng cậu ấy đi thôi, mai này tốt nghiệp còn mong vào sự chiếu cố của nhà chồng cậu ấy để tìm được công việc tốt...

Jung Soo Jung chợt ý thức được sự chênh lệch về thân phận giữa mình và Kim Jong In, cô bỗng chốc im lặng không nói lời nào.

Bố cô hiện giờ đang làm thuê cho một nhà máy xí nghiệp tư nhân, ông thậm chí chưa bao giờ được đảm nhiệm một vị trí cán bộ nhỏ.

Park Soo Young dường như nhận ra tâm tư của cô, vội vàng ngăn cản Lee Eun Ha.

- Cậu mới học nửa năm đại học đã trở nên giở trò tâng bốc nịnh hót rồi. Bạn bè với nhau, nói gì đến quan chức chứ, tình cảm là quan trọng, hiểu chưa ?

Sau đó lập tức quay sang phía Jung Soo Jung hào hứng.

- Soo Jung, hay là nói chuyện cậu và Kim Jong In đi.

Jung Soo Jung thờ ơ nói.

- Cũng chẳng có gì đáng nói cả. Chỉ là cậu ấy đến Đại học N tìm mình, sau đó thì tụi mình hẹn hò thôi.

Chuyện tình yêu, xưa nay là chuyện của riêng bản thân mình. Dẫu cho tình tiết có sôi nổi kịch tính đến đâu thì cũng chỉ có thể khiến chính mình cảm động, còn với những người khác mà nói là một việc rất đỗi bình thường.

Lúc chơi tại công viên, do trong lòng nhung nhớ đến Jong In khiến Soo Jung chẳng còn tâm trí mà vui chơi, chỉ muốn gọi điện thoại cho cậu.

Park Soo Young rút điện thoại di động bên người đưa cho cô.

- Cậu dùng điện thoại của mình gọi cho Kim Jong In đi, kẻo cậu ấy tìm không ra cậu, trong lòng sốt ruột.

Điện thoại di động là thứ đồ hiếm tại thời điểm đó, chỉ một số con em gia đình khá giả mới có.

Jung Soo Jung bấm số gọi đi, lần này là Kim Jong In nhận điện thoại.

- A lô ?

- Jong In, là em.

Giọng cô đầy áy náy day dứt.

- Hôm nay em có chút việc bận, không thể gặp anh được.

Giọng Kim Jong In cao vút lên, âm điệu vồn vã.

- Soo Jung ! Anh ở dưới nhà đợi em nhưng mãi chẳng thấy em xuống. Gọi vào điện thoại nhà em, mẹ em lại bảo em ra ngoài rồi, còn gặng hỏi anh là ai nữa.

- Anh không... nói gì với mẹ em chứ ?

Jung Soo Jung nghe xong liền tỏ ra căng thẳng.

- Anh nói anh là bạn trung học, xem em căng thẳng chưa kìa.

Kim Jong In không nhịn được khẽ mỉm cười.

- Em hiện đang đi cùng đám Park Soo Young. Buổi tối bọn em đi hát karaoke nữa, anh cũng đến luôn nhé ?

- Em cứ đi chơi đi, đừng lo cho anh. Lát nữa anh đến tìm Oh SeHun, lâu rồi không chơi bóng rổ cùng nhau.

Gác máy điện thoại, tâm tình Jung Soo Jung vẫn sa sút, Park Soo Young nói.

- Bọn cậu đã phát triển thế này rồi, quả là một ngày như xa vạn dặm ! Trước đây mình cứ ngỡ rằng Kim Jong In đơn phương thôi, nào ngờ, thì ra cậu cũng đã xao lòng từ lâu.

Jung Soo Jung ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt lóe sáng.

- Bây giờ mình mới biết rằng, yêu một người là như thế nào. Trước kia khi còn ở cạnh Tae Min, đó chỉ là cảm giác thân thiết, cảm giác cậu ấy có thể hiểu mình. Nhưng còn Jong In thì khác...

Tối đó, tận mười một giờ đêm Jung Soo Jung mới ra về. Giẫm lên ánh trăng lạnh lẽo, cô cất bước trở về nhà. Đến đầu ngõ, vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy Kim Jong In đang lặng lẽ đứng trước cửa nhà cô. Bóng dáng cậu dưới ánh đèn đường mờ ảo trông rất cô đơn lẻ loi.

Cô bước đến trước, dừng trước mặt cậu, cúi thấp đầu, nói.

- Xin lỗi, lúc nào cũng để anh phải đợi em.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, Kim Jong In kéo lấy tay cô và ôm cô vào lòng, nói giọng dứt khoát.

- Không sao, chỉ là anh muốn được gặp em thôi. Soo Jung à, sau này đừng để anh không tìm được em như hôm nay nữa nhé ?

Sống mũi Jung So oJung cay cay, hàng nước mắt từ khóe mắt tuôn ra.

Cậu nâng mặt cô lên, thấp giọng hỏi.

- Soo Jung, anh có thể hôn em chứ ?

Cô không trả lời, chỉ đứng tại chỗ, ánh mắt nhạt nhòa nhìn cậu rất đỗi dịu dàng.

Tâm trạng cậu xao xuyến, không kìm lòng được, cậu vòng tay ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn cô.

Nụ hôn đầu đời của hai người, tuy rằng có phần ngây dại, ngốc nghếch vụng về, nhưng hương vị ngọt ngào khi đó mãi lan tỏa từ đầu môi đến tận gót chân.

...

Haiz, edit đến đoạn này phải gọi là quắn quéo hết cả lên luôn í !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro