Chương 21 : Buổi họp lớp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ nghỉ đông năm đó, Jung Soo Jung gần như ngày nào cũng ở cạnh Kim Jong In.

Những khu vui chơi giải trí thích hợp cho các đôi tình nhân tại thành phố nhỏ này rất hiếm, chẳng phải là rạp chiếu phim thì là phòng karaoke hay quán cà phê. Hai người còn là sinh viên, Soo Jung không muốn Jong In tiêu tiền vì mình, nhất là tiêu tiền của bố mẹ cậu.

Cô đặc biệt nhạy cảm với vấn đề tiền bạc. Những nữ sinh thường quen với chuyện bạn trai mời mình đi dùng bữa, thanh toán tiền cho mình, cảm thấy chuyện đó là lẽ đương nhiên. Còn cô thường cảm thấy khó chịu, luôn mong mình có thể bình đẳng cùng bạn trai trên phương diện tài chính. Kim Jong In là người chi tiêu hào phóng một phần do kinh tế gia đình tương đối dư dả. Trước mặt cậu, Jung Soo Jung xấu hổ không dám nhắc đến chuyện chia nhau trả tiền, đành cố gắng giảm thiểu cơ hội chi tiền của cậu. Thế nên, cô thích nhất là tay trong tay cùng cậu đi dạo phố, thường chỉ xem nhưng chẳng mua gì hoặc là mua hai vé xem phim ngồi lì trong rạp cả buổi.

Khi vào rạp, hai người mua một cốc Coca uống cùng nhau. Tình nồng sâu đậm hai người trao nhau nụ hôn trong vô thức. Đầu lưỡi ướt át của cậu hòa cùng vị ngọt mát lạnh của Coca chu du khắp nơi trong vòm miệng cô. Jung SooJung tuy xấu hổ nhưng cô vẫn vòng tay ôm lấy cổ cậu, đón nhận nụ hôn nồng nàn.

Khoảnh khắc này đây, thế giới của cô chỉ có cậu, thế giới cậu chỉ có mình cô, chẳng hề có chỗ cho bất kỳ người nào khác.

Ngày xuân đã cận kề, Kim Jong In theo bố mẹ về quê thăm ông nội. Lúc sắp đi cậu tặng cho Jung Soo Jung chiếc điện thoại mới và dặn dò.

- Nhớ điện thoại cho anh !

Jung Soo Jung gắng gượng nhận lấy chiếc điện thoại, lòng ngẫm nghĩ cô phải tặng lại cho cậu món quà gì đây. Một lần, cô đi dạo cửa hàng bách hóa tổng hợp, trông thấy những sợi len màu sắc sặc sỡ, bỗng muốn đan cho JongIn một cái khăn choàng cổ. Vậy là ý định đó chợt nảy sinh trong đầu, cô mua cả đống sợi len về. Lo sợ mẹ gặng hỏi, cô không dám đan trước mặt mẹ, tối đến một mình trốn trong tấm chăn lén lút ngồi đan.

Hồi Jung Soo Jung còn học trung học cô từng theo mẹ học cách bắt mũi len đầu tiên, mũi trên mũi dưới thế nào. Trong nhà vẫn còn vài cuốn sách về thêu đan. Suốt mấy ngày Tết, ngoài việc cùng bố mẹ thăm hỏi họ hàng thì phần lớn thời gian cô ở lì trong phòng, chăm chỉ đan khăn quàng cổ.

Cô chọn màu xanh đậm để đan khăn. Chiếc khăn quàng cổ màu này sẽ làm tôn thêm vẻ tự nhiên khoáng đạt của cậu, khiến cậu càng thêm phong độ. Mùa đông tại thành phố D, trong nhà ngoài ngõ đều lạnh lẽo. Jung Soo Jung lạnh cóng, ngón tay cứng đờ, đầu choáng mắt hoa, cổ mỏi nhừ. Thế nhưng, chỉ cần nghĩ đến JongIn choàng lên cổ chiếc khăn do chính mình đan, cô lại có động lực tiếp tục công việc đan móc thâu đêm suốt sáng.

Đang mải mê đan móc từng sợi len, chiếc điện thoại đặt trên gối rung chuông. Là Kim Jong In gọi đến ! Giọng cậu như khẽ run rẩy.

- Soo Jung, em ngủ chưa ?

- Vẫn chưa.

Jung Soo Jung liếc nhìn đồng hồ trên đầu giường, đã quá mười hai giờ.

- Muộn thế còn chưa ngủ, em đang làm gì vậy ?

- Không nói cho anh biết.

Jung Soo Jung cười khì khì, nói.

- Anh ở đó ăn Tết thế nào rồi ? Có vui không ?

- Ở đầy tuyết rơi rồi đấy Soo Jung. Anh chụp rất nhiều cảnh tuyết cho em xem này ! Anh biết em rất thích tuyết mà !

Lòng cô cảm giác ấm áp đến lạ. Cô bất giác hỏi.

- Bao giờ anh về ?

- Em nhớ anh ư ?

Ôi, cái con người này ! Hỏi thẳng như thế mà chả có chút ngại ngùng gì cả, chỉ có Jung Soo Jung bên đầu điện thoại đỏ bừng mặt cả lên, thấp giọng đáp.

- Vâng.

- Nhớ anh, vì sao không gọi điện thoại cho anh ?

Giọng cô càng nhỏ hơn.

- Muốn gọi nhưng mà không dám.

Giọng cậu xen lẫn yêu thương cùng vẻ trìu mến.

- Nha đầu ngốc, có gì mà không dám ?

- Anh chẳng phải cũng không dám hay sao, nếu không sao phải nửa đêm nửa hôm trời đông tuyết lạnh chạy ra ngoài gọi điện thoại cho em chứ ?

Kim Jong In bất giác im bặt. Jung Soo Jung quả thực rất nhạy cảm, cô nhận ra cậu co ro cúm rúm phía ngoài phòng trò chuyện cùng cô.

- Soo Jung, làm thế nào em nhận ra được vậy ?

Jung Soo Jung mỉm cười duyên nói.

- Đây gọi là thần giao cách cảm, hiểu chưa ? Được rồi, anh mau về phòng đi, coi chừng cảm lạnh đấy.

Tuy nhiệt độ bên ngoài rất thấp, trời đông giá rét nhưng câu nói này của cô khiến Kim JongIn cảm thấy rất ấm áp.

Hóa ra, tình yêu có thể phát sáng sưởi ấm chống lại rét buốt giá lạnh.

Kim Jong In vẫn chưa chịu gác máy.

- Anh quên chưa nói một câu. Chúc mừng năm mới.

Kim Jong In dịu giọng nói.

- Soo Jung, năm mới anh mong rằng em sẽ luôn vui vẻ.

Bên kia đầu dây Jung Soo Jung đang mỉm cười.

Jong In, em rất vui, bởi vì em có anh.

Mùng sáu tháng Giêng vốn dĩ là buổi họp lớp trung học đầu tiên. Jung Soo Jung tuy chỉ học chung với họ một năm nhưng cô cũng được mời tham dự. Nguyên nhân là do Oh SeHun là một trong những người đứng ra tổ chức cuộc họp lớp, lẽ dĩ nhiên sẽ không quên cô. Kim Jong In vẫn đang ở chưa trở về nên đành vắng mặt.

Mọi người gặp mặt nhau đều niềm nở chào hỏi. Cả đám bạn túm năm tụm bảy đi tản bộ lại một lần trên con đường rợp bóng râm của ba năm trung học, bọn họ còn chụp hình trước dãy tòa nhà nữa.

Chỉ mới vỏn vẹn nửa năm mà giờ đây đã trở thành ngôi trường xưa. Thực lòng mà nói, Jung Soo Jung không thích về trường cũ, cuộc sống trung học ba năm để lại tận sâu trong lòng cô chiếc bóng. Nếu như có thể được, cô mong rằng mình có thể xóa sạch những tháng ngày không vui tồn tại sâu trong tâm trí. Làm như vậy, có lẽ sẽ khiến cô trở nên tự tin hơn, mạnh mẽ hơn chứ không giống với dáng vẻ nơm nớp lo sợ, chần chừ do dự. Nơi đây tựa như dấu ấn, một ký hiệu nhắc nhở cô từng là một vịt con xấu xí thực thụ, với sự tự ti, ảm đạm, ủ rũ, uể oải, buồn bã, nhút nhát. May mà, cuối cùng cô cũng thoát ra, tất cả đã trở thành quá khứ.

Chính vì nguyên nhân này mà từ khi tốt nghiệp, Jung Soo Jung chưa hề đặt chân đến thăm thầy cô giáo, cũng không bước vào cánh cổng trường xưa.

Điều duy nhất khiến cô lưu luyến mái trường này chính là quen được Lee Tae Min, quen Kim Jong In cùng đám bạn Park Soo Young.

Loại mâu thuẫn tâm lý này bỗng chốc khiến cô trở nên trầm lặng.

Cô bạn Nan Hee đi cạnh cô, không nhịn được hỏi.

- Nghe nói trước khi tốt nghiệp cậu và Lee Tae Min đã chia tay à ?

Đã từ rất lâu rồi Soo Jung mới nghe thấy tên của cậu thốt lên từ miệng người khác. Cô chưa từng nhắc đến cậu trước mặt Jong In, hai từ này luôn là điều cấm kỵ giữa hai người.

Rất nhiều lần, cô rất muốn hỏi JongIn có gặp Tae Min tại Đại học S không. Tuy rằng đã chia tay nhau nhưng cô vẫn còn chút nhớ nhung đến cậu ấy, dù sao thì Tae Min cũng là chàng trai đầu tiên cô yêu mến. Chú gấu nhồi bông cậu tặng đến giờ cô vẫn đặt trên đầu giường.

- Chia tay trong hòa bình, không có tranh cãi, cũng chẳng có thù hận.

Soo Jung khẽ đáp. Với Lee Tae Min, trong lòng cô mãi mãi tồn tại sự cảm kích, chàng trai tỏa sáng tựa như ánh mặt trời này đã đem đến cho cô tình cảm ấm áp tràn ngập ánh nắng mặt trời.

Nan Hee nói.

- Lee Tae Min quả thực là chàng trai rất tốt. Mình cứ ngỡ rằng hai cậu nhất định sẽ thành đôi.

Jung Soo Jung mỉm cười, chụp lấy bàn tay Nan Hee, chuyển đề tài.

- Một lát ăn xong, nghe nói là đi hát karaoke đấy. Hồi còn đi học cậu hay kể cho mình rằng cậu rất thích hát. Bây giờ thì cậu có dịp trổ tài được rồi.

Nan Hee mỉm cười.

- Cậu cũng có thể trổ tài nhảy múa đấy. Mình nghe Oh SeHun nói, cậu khiêu vũ rất cừ.

Oh SeHun này mồm mép ghê thật !

- Mình cũng chỉ là người mới học. Sau này, bạn cùng phòng ký túc xá hay kéo mình tham gia đoàn vũ hội... Bài vở năm đầu chẳng mấy áp lực, nên vui chơi một chút cũng không vấn đề gì.

Jung Soo Jung rất thích không khí khoáng đạt, tự do, thoải mái, không áp lực, chẳng hề có sự vụ lợi toan tính tại mái trường Đại học N. Cô có hàng khối thời gian nhàn tản để đọc sách, nghe nhạc, tán gẫu cùng bạn bè, cùng nhau đi dạo phố, khiêu vũ, trượt băng... Lần đầu tiên cô phát hiện hóa ra cuộc sống vốn là điều tuyệt diệu. Cô nóng lòng muốn tận hưởng từng giây phút đó, nóng lòng học hỏi những điều mới mẻ.

Lẽ dĩ nhiên, còn có cả tình yêu, thứ tình cảm kỳ diệu cảm động nhất.

- Vậy cậu có hẹn hò yêu đương không ?

Nan Hee nhìn bờ môi nhoẻn nụ cười mỉm của cô, như lờ mờ biết điều gì.

- Là Kim Jong In có phải không ?

- Oh SeHun nói với cậu à ?

Soo Jung hỏi rất tự nhiên.

- Không phải, mình tự đoán. Thật ra hồi trung học, mình đã nhận ra cậu ấy thích cậu rồi. Sau đó lại nghe nói cậu ấy theo đuổi cậu...

- Vậy sao ? Cậu cũng nhận ra cậu ấy thích mình ư ?

Vậy mà bản thân Soo Jung lại không có cảm giác gì, lẽ nào người trong cuộc thực sự là người mê muội hay sao ?

- Nếu như cậu ta không thích cậu thì sao lại viết những dòng chữ đó trên bảng chứ ? Cả lớp chỉ có mình thấy việc đó. Khi đó mình trang trí bảng, giờ trưa mình vào lớp sớm hơn mọi người. Vừa vào lớp liền trông thấy Kim Jong In đang dùng phấn viết ữ trên tấm bảng. Cậu ấy viết bằng tay trái, chẳng ai nhận ra cả.

- Vì vậy mà cậu lên tiếng đòi công bằng giúp mình ư ?

Jung Soo Jung nhớ lại sự việc trước kia, tâm tình hoàn toàn khác trước, không còn cảm giác oán trách mà là sự cảm động. Cách bày tỏ tình cảm của JongIn vừa ngây ngô lại hết sức trẻ con. Nếu như không vì sự đùa giỡn tai quái của cậu thì cô và Lee Tae Min có lẽ mãi mãi dừng lại ở giới hạn bạn bè thân thiết chứ không hề có bước phát triển cao hơn.

Nan Hee quay sang nhìn cô, đôi mắt rực sáng.

- Không. Khi đó, mình cũng thích Kim Jong In. Soo Jung, cậu không biết rằng khi đó mình ghen tỵ với cậu đến thế nào đâu. Bởi vì mình biết rằng người cậu ấy yêu mến, chính là cậu.

- Nan Hee...

Soo Jung thả lỏng bàn tay cô ra, sững người hoàn toàn không thốt nên lời. Nan Hee trong ấn tượng của cô là một cô gái bộc trực thẳng thắn, tinh nghịch thoải mái. Không ngờ cô cũng thầm thương trộm nhớ chàng trai Kim Jong In.

Nan Hee nhìn Soo Jung cười nhạt.

- Chàng trai như Kim Jong In, việc yêu mến cậu ta chẳng phải là chuyện lạ. Lúc đó cậu luôn miệng nói muốn ở bên Lee Tae Min, sau này chẳng phải cậu cũng đã đón nhận cậu ấy rồi sao ?

Đầu óc Soo Jung hết sức hỗn loạn, mơ hồ. Có lẽ do bản thân cô quá nhạy cảm, cô cảm thấy lời nói của Nan Hee hàm ý chỉ trích trách móc cô đã phản bội lại tình cảm của Tae Min.

- Lee Tae Min không học ở Đại học S.

Nan Hee ngừng trong giây lát, bật mí một bí mật cuối cùng.

- Cậu ấy không tham dự kỳ thi đại học, cậu ấy xuất ngoại rồi !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro