Chương 29 : Trò chơi kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jung Soo Jung đứng dưới nhà rất lâu, từng luồng gió lạnh thổi đến, cô xoa xoa khuôn mặt nóng hổi, men rượu đã ngấm khiến bước chân có phần nhẹ nhàng bồng bềnh.

- Á...

Jung Soo Jung giật mình, tiếng thét chực vang lên từ cổ họng cô nhưng khi đã nhận ra người đó là ai thì bỗng chốc im bặt.

Kim Jong In lôi Jung Soo Jung ra góc tường, cô muốn giằng ra vì cậu nắm tay cô quá chặt, cổ tay đau xót.

Dưới ánh đèn mờ ảo, Kim Jong In mím chặt môi, sắc mặt tím tái, trong đôi mắt sâu đen thăm thẳm ngập tràn nỗi phẫn nộ. Vẻ mặt này khiến người khác hoảng sợ. Từ khi quen cậu đến nay, đây là lần đầu tiên Soo Jung trông thấy ánh mắt như thế.

Điều khiến cô càng kinh hoàng hơn chính là giọng nói phẫn nộ của cậu.

- Jung Soo Jung, người vừa rồi em ôm có phải là Lee Tae Min không ?

Một luồng khí lạnh len lỏi sâu tận trong tim nhanh chóng lan khắp cơ thể cô. Cô khẽ khàng ngẩng đầu, há hốc miệng nhưng chẳng nói nên lời nào.

- Em không đến trường anh, cũng không muốn anh đến trường em là vì Lee Tae Min ư ? Các người tình cũ không rủ cũng đến chứ gì ?

Kim Jong In càng ra sức nắm chặt lấy cánh tay cô càng khiến cô thêm đau đớn. Giọng cậu gằn lên giận dữ.

Cô lắc đầu, nghiến chặt răng nói.

- Không phải !

- Nhưng anh vừa tận mắt trông thấy hai người ôm nhau kia mà. Jung Soo Jung, rốt cuộc thì em có coi anh là bạn trai của em không ? Em còn ngang nhiên bỏ mặc anh, một mình chạy về thành phố D, còn đứng trước cửa ôm ấp người con trai khác vào lòng ?

Kim Jong In chẳng cách nào tin lời cô nói, vừa rồi điều cậu tận mắt nhìn đã gợi lại nút thắt không lời giải đáp tận sâu trong lòng cậu.

Kim Jong In chẳng cách nào quên được cảnh tượng năm xưa Jung Soo Jung chia tay Lee Tae Min khi cậu ta chuyển trường. Cậu bắt gặp hai người ngay góc cầu thang lớp học và mải miết đi theo ra đến tận sân tập.

Dưới ánh chiều tà, ráng trời chiều bao phủ khắp bầu trời. Kim Jong In lẳng lặng một mình đứng dưới gốc cây dõi mắt nhìn cô ôm chầm lấy Lee Tae Min từ phía sau, áp mặt vào sống lưng cậu ta.

Rất lâu sau đó, chỉ cần nhắm mắt cậu lại trông thấy cảnh tượng cô ôm lấy Lee Tae Min, lưu luyến không rời, mắt đẫm lệ. Cũng chính vì lí do này mà cậu thường không có cảm giác an toàn.

Giờ thì, hình ảnh năm xưa lần nữa tái hiện ngay trước mắt cậu, nỗi phiền muộn chất chứa trong lồng ngực bao lâu nay bỗng chốc tuôn trào.

Từ trung học năm hai đến giờ, năm năm ròng rã, Kim Jong In vứt bỏ cả sự tôn nghiêm của mình, hy sinh tất cả cho tình yêu. Cậu hết lòng yêu thương, chiều chuộng, hết mực nhường nhịn nhún nhường, chăm sóc cô. Vậy mà trong mắt cô, cậu vẫn mãi không bằng Lee Tae Min, dù rằng hai người bên cạnh nhau đã hơn hai năm trời.

Với Lee Tae Min, cô từng nói giọng quả quyết rằng.

"Em đợi anh, bất luận là bao lâu đi chăng nữa."

Còn khi đối mặt cậu thì cô một mặt tránh né lùi bước, đến cả điện thoại của cậu, cô cũng không nghe.

Hôm đó, đứng trước cửa quán trà, Kim Jong In nín thở lắng nghe. Khoảng khắc đó. cậu mong mỏi biết bao được nghe thấy Soo Jung nói trước mặt mẹ cậu rằng.

- Cháu yêu Jong In, bất kể bao khó khăn gian khó, cháu muốn ở bên anh ấy, mãi mãi không bao giờ rời xa nhau.

Thế nhưng, cô lại nói rằng.

- Thưa phu nhân, cháu không hề bám rịt lấy con trai bác, mà chính con trai bác sống chết quấn chặt lấy cháu. Nếu bác muốn ép cháu rời xa con trai bác thì chi bằng khuyên nhủ cậu ấy buông tha cho cháu đi !

Có lẽ, trong tình thế cấp bách, đến phút cuối cùng cô cũng nói lời thật lòng rằng, cô không yêu cậu, cô chưa bao giờ yêu cậu...

Nghĩ đến đây, Kim Jong In gần như đánh mất cả lý trí, đôi bàn tay nắm chặt lấy bả vai cô ra sức lay mạnh, đau khổ suy sụp hỏi cô.

- Anh hỏi em, rốt cuộc em có yêu anh không ?Có hay không ?

Jung Soo Jung vốn đã hơi choáng váng, giờ lại bị cậu lắc đến váng cả đầu hoa cả mắt, ù tai, tim đập loạn. Cô ra sức vùng thoát khỏi cậu, nói lạc giọng.

- Anh bỏ em ra !

- Jung Soo Jung, em còn chưa trả lời câu hỏi của anh. Người em yêu là anh hay Lee Tae Min ?

Cậu như muốn bóp nát bả vai cô ra.

Cơn đau bả vai dần lan tỏa vào tận con tim, đau đớn đến mức cô chẳng thế nào đau hơn được nữa.

Cậu vì sao không tin tưởng vào tình yêu của cô ? Không tin tưởng vào chính mình chứ ?

Chỉ vì cô từng có quá khứ với Lee Tae Min hay sao ? Nếu không phải vì bức thư đó của cậu thì sao cô và Tae Min chẳng đến mức phải chia tay...

- Kim Jong In, anh còn mặt mũi nhắc đến Tae Min ư ?

Cô lạnh lùng ngẩng đầu, nói.

- Tôi và cậu ấy năm xưa chia tay nhau, chẳng phải là do anh đó hay sao ?

Kim JongIn nghe giọng chỉ trích chất vấn của cô, trong lòng dâng lên một tràn khí lạnh. Thì ra, cô vẫn luôn tiếc nuối chuyện chia tay với Lee Tae Min, cô vốn dĩ hối hận về việc ở bên cậu.

Sự im lặng của Kim Jong In theo cách hiểu của Jung Soo Jung chính là đồng nghĩa với việc thừa nhận.

- Nói vậy là, thực sự là anh làm đúng không ? Kim Jong In, sao anh có thể làm chuyện bỉ ổi như vậy ?

- Anh bỉ ổi ?

Kim Jong In bị cô chọc giận, gân xanh nổi đầy trên trán và cổ.

- Tôi có bỉ ổi thế nào cũng vẫn tốt hơn tính sớm nắng chiều mưa, lẳng lơ của cô !

Đầu óc Jung Soo Jung nổ tiếng bộp hệt như ai đó tát một bạt tai. Cô trố mắt nhìn cậu, toàn thân đau đớn như vỡ tung ra. Kim Jong In, thì ra trong mắt anh, em là người như vậy !

Cô ra sức vùng thoát khỏi cậu, cả người run lẩy bầy, gắng sức điều tiết lại hơi thở của mình. Hồi lâu sau cô phản một câu.

- Nếu đã vậy, sao anh còn ở bên tôi làm gì nữa ? Chi bằng chúng ta chia tay đi...

Cậu nhướng mày nhìn cô, nói giọng mỉa mai.

- Đây là điều em luôn mong mỏi trong lòng chẳng phải sao ? Giờ Lee Tae Min đã quay về rồi, em chẳng thể chần chừ được nữa. Tôi nói cho em biết, tôi sẽ không chia tay với em đâu, dù chỉ để dằn vặt em thì tôi cũng chẳng buông tha cho em.

Nói rồi, cậu tiến đến trước ép Soo Jung vào góc tường, cúi mặt xuống hôn cô. Jung Soo Jung kiên quyết ngoảnh mặt đi, giơ bàn chân phải lên đá cậu thật mạnh.

Kim Jong In không hề né tránh, bàn chân cô đá ngay vào chân cậu, cũng làm tổn thương con tim cậu.

Cậu cười nhạt, nhìn cô trân trân, từ đầu đến chân, rồi cậu từ tốn nói bằng giọng trầm thấp.

- Yên tâm đi, tôi sẽ không quấn lấy em nữa đâu, miễn cưỡng chẳng có hạnh phúc. Kim Jong In tôi không đến mức phải van xin tình yêu của người khác đâu !

Cậu nói xong thì xoay người bỏ đi trong màn đêm đen.

Jung Soo Jung đứng ngây tại chỗ, cúi đầu, nghe tiếng bước chân cậu càng lúc càng xa dần xa dần.

Khoảnh khắc đó cô gần như hoàn toàn trở thành khúc gỗ, chẳng hề có suy nghĩ, cũng chẳng nhúc nhích. Là ai từng nói rằng họ sẽ mãi mãi bên nhau ? Là ai nói cả đời này sẽ chẳng bao giờ chia xa ? Người từng thề thốt dưới ánh trăng chẳng bao giờ phụ lòng cô, vậy mà giờ đây đã kiên quyết dứt áo ra đi.

Nhìn vẻ mặt cùng lời nói của Kim Jong In, cô hiểu rằng cô đã mất cậu thực sự rồi. Từ sự quấn quýt mãnh liệt đến những tranh cãi và rồi là tuyệt vọng và lạnh lùng. Trò chơi tình ái này đã kết thúc thật rồi.

Cô chẳng hề lấy làm lạ, bởi lẽ cảnh tượng này đã diễn đi diễn lại hàng trăm ngàn lần trong giấc mộng của cô. Chỉ có điều lần này là sự thật, cậu thực sự vứt bỏ cô mà ra đi.

Đêm tối mênh mang, nỗi tuyệt vọng cùng niềm đau thương ngút trời như bao trùm lấy cô. Jung Soo Jung, mày thua rồi, thua một cách thảm hại.

Jung Soo Jung trượt theo bức tường, mệt mỏi kiệt sức ngồi tuột xuống đất, mặt áp vào đầu gối. Cô rất muốn khóc, nhưng chẳng cách gì khóc, nỗi đau sâu thẳm tột cùng nhưng hóa ra không thể nào rơi lệ.

Cô đấu tranh giằng co rồi vịn bức tường lạnh băng, chậm rãi đứng lên, bước từng bước xuôi theo cầu thang trong bóng tối, toàn thân kiệt sức, bước chân chao đảo xiêu vẹo bồng bềnh, thực sự hệt như chiếc lá, cơn gió vừa thổi đến thì liền bay lên.

Mở cánh cửa nhà, mẹ vừa trông thấy cô đã hỏi.

- Soo Jung à, Jong In tìm con đấy. Đã gặp nó chưa ? Vừa thấy nó ngồi ở nhà chờ con rất lâu, gọi hoài điện thoại cho con không được...

Cô yếu ớt đáp trả một câu.

- Mẹ. Con rất mệt, con muốn ngủ.

Lúc này mẹ cô mới để ý đến sắc mặt trắng bệch của cô. Hoảng hốt, bà đưa tay sờ thử trán cô, chạm vào lớp mồ hôi lạnh toát.

- Con sao thế ? Bệnh à ?

Cô lắc đầu, chau mày.

- Con buồn nôn !

Lời chưa nói dứt, cô phóng ngay vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo, đến khi dạ dày trống rỗng mới miễn cưỡng đứng dậy.

Mẹ Soo Jung căng thẳng đi theo cô vào nhà vệ sinh.

- Con uống rượu à ? Mẹ ngửi thấy có mùi rượu. Con còn là sinh viên, lại là con gái, sao uống nhiều rượu như thế ?

- Mẹ à, đừng la nữa, con đi ngủ đây.

Soo Jung thấy đầu nhức, đi về phòng mình, bỏ mặc lời càm ràm quan tâm của mẹ ngoài cửa.

Cô ngả người xuống giường, ôm lấy chú gấu bông nhỏ, áp mặt mình vào lớp lông mềm mại, ấn nút nhạc, giọng hát nhẹ nhàng cất lên.

"Tình cảm đã ra đi mọi thứ đều tan biến nhưng nỗi sầu trong lòng anh chẳng cách gì tiêu tan.

Dù anh hiểu rằng tình yêu ra đi tất thảy mọi thứ đều trở nên vô nghĩa, nhưng cớ sao anh vẫn chỉ yêu mình em ?"

Khi cô hát đến lần thứ mười câu hát "Dù sao anh hiểu rằng tình yêu ra đi tất thảy đều trở nên vô nghĩa, nhưng cớ sao anh vẫn chỉ yêu mình em?" thì nước mắt cô tuôn trào mãnh liệt, từng giọt từng giọt rơi trên chú gấu nhỏ.

Kim Jong In, em quên không nói với anh một việc rất quan trọng.

Em yêu anh !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro