Chương 28 : Gặp người cũ ôn chuyện cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến thành phố D thì trời đã nhá nhem tối.

Jung Soo Jung cùng Lee Tae Min về nhà cậu, trở lại căn nhà vắng vẻ không một bóng người. Mô hình cổ xưa, nhà hai gian, nội thất cũ kỹ, ánh sáng u ám. Tường phòng khách có treo bức di ảnh của bà ngoại cậu, gương mặt phúc hậu, nụ cười thân thiện. Jung Soo Jung xem một lúc rồi hỏi.

- Tae Min, anh giống bà thật.

- Anh do bà một tay nuôi lớn. Vì sống với bà từ nhỏ nên bà ngoại hết sức chiều chuộng anh.

- Em không nhận thấy điểm đó ở anh. Anh hoàn toàn không tỏ vẻ kiêu ngạo, không như Kim Jong...

Cô kịp thời "thắng phanh" lại, ngượng ngùng cúi mặt.

Lee Tae Min chẳng chút né tránh, nói tiếp câu nói dang dở của cô.

- Em còn nhớ không ? Có lần anh hỏi suy nghĩ của em về Kim Jong In, em nói rằng em rất ghét cậu ta, nói rằng cậu ta tự cao tự đại, không coi ai ra gì. Thì ra con gái thích nói xạo, rõ ràng là thích người ta nhưng vẫn nói mình ghét.

Jung Soo Jung vội giải thích.

- Không phải đâu, Tae Min. Khi đó, em thực sự không thích anh ấy. Lúc đó người em thích là anh !

Cậu mấy máy khóe môi, nở nụ cười tự giễu, bước đến bên khung cửa sổ, đưa mắt nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, khẽ nói.

- Soo Jung, nếu năm xưa anh không xuất ngoại, liệu chúng mình có ở bên nhau không ?

Jung Soo Jung nghẹn lời, cô chẳng nói được lời nào, chỉ thấy lồng ngực mình nặng như chì, đến cả hít thở cũng trở nên khó khăn.

Lee Tae Min quay lại nhìn cô, từ tốn nói.

- Anh vốn không bỏ cuộc, thế rồi vì một bức thư nặc danh.

Con tim Soo Jung chợt đập thình thịch, một linh cảm xấu như đang vây lấy cô. Tuy sợ hãi nhưng cô vẫn cất giọng run rẩy nói.

- Thư gì ?

- Đêm trước ngày thi đại học, bố mẹ anh ly hôn, khoảng thời gian đó tâm trạng anh rất tệ, cũng chẳng có tâm trí trả lời thư cho em, sợ ảnh hưởng đến việc ôn luyện bài vở của em. Đến khi tâm trạng anh dần hồi phục trở lại, định viết thư cho em, nói với em rằng, em đừng lo lắng, anh sẽ thi vào Đại học N. Thế nhưng chính lúc đó, anh nhận được bức thư nặc danh, trong thư viết rằng em đã phải lòng Kim Jong In. Hai người hẹn hò tại sân trường giữa đêm hôm khuya khoắt...

SooJ ung kinh ngạc, toàn thân toát mồ hôi.

- Đêm hôm khuya khoắt ? Sân trường ? Hẹn hò gì chứ ? Hôm đó em hẹn anh ấy ra là muốn nói với anh ấy đừng bám theo em nữa !

- Nhưng bức thư đã viết rành rành như vậy.

Jung Soo Jung vô cùng tức giận.

- Bịa đặt, đặt điều vu khống ! Anh có nhận ra bút tích của ai không ?

- Không nhận ra. Nét chữ cẩu thả, hình như là viết bằng tay trái.

Tay trái ư ? Bên tai Jung Soo Jung vang lên giọng Nan Hee năm đó.

"Vừa vào lớp mình đã trông thấy Kim Jong In ghi lên bảng. Cậu ta viết bằng tay trái, chẳng ai nhận ra nét chữ của cậu ta cả..."

Cô ra sức nghiến chặt răng. Không, Jong In tuy nông nổi ngang ngược, háo thắng nhưng cô tin rằng, cậu sẽ không làm những chuyện không quang minh chính đại đó.

- Tối đó, em hẹn Kim Jong In ra gặp mặt, còn ai khác biết chuyện này nữa không ?

Jung Soo Jung lắc đầu, tâm trạng càng thêm rầu rĩ.

- Em không hề nói với bất kỳ ai. Chỗ hẹn chỉ có em và anh ấy.

Lee Tae Min thở dài, cậu hạ thấp giọng, nói.

- Chuyện đã qua lâu lắm rồi, đừng nghĩ đến nữa, có trách thì có thể trách số phận.

Nếu như là trò đùa của số phận thì Soo Jung chẳng oán trách lời nào, nhưng nếu như đó thực sự do JongIn thì cô nghĩ cả đời này cô sẽ không thể nào tha thứ cho cậu.

Yêu một người phải quang minh chính đại, không thể bất chấp mọi thủ đoạn. Trong quan niệm của cô, lòng chính trực, niềm chân thành quan trọng hơn cả tình yêu.

Rời khỏi nhà Lee Tae Min, cả hai cùng ghé thăm trường cũ.

Vẫn chiếc xe đạp cũ kỹ tồi tàn đó, cậu chở cô chạy chậm rãi trên con đường rợp bóng. Jung Soo Jung hít một hơi thật sâu mùi hương lẫn trong không khí, giọng bình thản.

- Thực ra, em chẳng thích nơi này chút nào. Từ sau khi vào đại học, em chỉ quay về đây hai lần, lần trước là buổi họp lớp. Anh, Kim Jong In và Choi Jin Ri đều không có mặt.

Lee Tae Min nói.

- Còn anh rất hay về trường, nhớ về cảnh tượng hôm chia tay cùng em, nhớ về lời em nói với anh, em đợi anh, bất luận là bao lâu đi chăng nữa.

Jung Soo Jung ngẩng đầu, đang là thời điểm xuân hạ giao mùa, tán lá cây ngô đồng xum xuê bao phủ cả bầu trời, chỉ còn trông thấy từng tia sáng mặt trời vàng kim hắt ra từ những khe lá. Trước kia, Lee Tae Min đã từng hệt như những tia nắng mặt trời chiếu sáng rực rỡ to điểm cuộc đời u ám ảm đạm của cô.

Cô chợt hỏi.

- Tae Min, anh có biết thế nào là tình yêu không ?

- Yêu có nghĩa là rất thích rất thích người đó, chỉ muốn ở bên người đó suốt đời.

Jung Soo Jung mơ hồ không hiểu.

- Thật lạ, vì sao thầy cô giáo chưa bao giờ dạy chúng ta thế nào là tình yêu, phải yêu người khác như thế nào ?

Cậu lặng lẽ cúi đầu, hỏi.

- Em và Kim Jong In bên nhau vui vẻ không ?

- Có lúc vui vẻ, cũng có lúc đau buồn. Hình như, yêu đương là vậy mà.

Soo Jung nhìn về phía những cây ngô đồng, bất giác hỏi.

- Anh nói xem, con người trưởng thành rồi sẽ dũng cảm hơn trước hay là trở nên yếu đuối hơn ?

Lee Tae Min nhận ra nỗi rầu rĩ của cô, dè dặt hỏi.

- Em có tâm sự à ?

Cô cười lắc đầu.

- Đừng nói chuyện của em nữa. Tae Min, cuộc sống của anh bên Mỹ ra sao ? Đã có bạn gái chưa ?

- Không có thời gian, cũng chẳng có tâm tình nghĩ đến chuyện đó. Con người anh thích nghi với môi trường rất chậm. Ở Mỹ, cửa ải ngôn ngữ với anh rất vất vả, bước đi giữa dòng người trên phố, liếc mắt nhìn những người Mỹ tóc vàng mắt xanh lướt qua vai nhau, bỗng dưng cảm thấy mình cô quạnh đến lạ kỳ, hệt như bị người khác vứt bỏ vậy.

Soo Jung cười gượng gạo.

- Được rồi, đừng nói về mình thê thảm như vậy chứ. Bao nhiêu người muốn sang Mỹ mà còn chẳng được nữa là.

Cậu cũng cười, nói.

- Anh hơi đói bụng, chút nữa mình đi đâu ăn tối ?

Bọn họ đến nhà hàng gần trường. Cô nhớ lại lần trước là Jung Jae Hyun mời cô đi ăn, cô lần đầu tiên trong đời uống rượu, bước ra khỏi quán thì phát hiện chiếc xe đạp của Jae Hyun bị người ta đâm thủng xì hết hơi. Chớp mắt mà đã mấy năm rồi, ông chủ vẫn như trước kia, khiến cô cảm nhận thời gian dường như ngừng lại.

- Anh muốn ăn gì ? Ở Mỹ thời gian dài rồi, anh vẫn còn ăn cay được chứ ?

- Khẩu vị của con người chẳng dễ gì thay đổi được. Anh cảm thấy không ăn cay thì chẳng thấy ngon.

Cậu chọn vài món, đều là những món đặc sản tại thành phố D, khẩu vị khá đậm, rồi cậu hỏi.

- Em có muốn uống một chút không nhỉ ?

Cô bỗng nở nụ cười rạng rỡ.

- Được, em uống với anh.

Lee Tae Min trố mắt nhìn cô.

- Thật không nhận ra, em còn biết uống cả rượu nữa !

- Lần đầu tiên em uống rượu cũng là ở quán này, bị mấy đứa bạn chuốc cho say bí tỉ, sáng hôm sau tỉnh dậy, khắp người nổi đầy mẩn đỏ, khỏi nói cũng biết khó chịu biết nhường nào.

Tae Min cười, nói.

- Vậy là em bị dị ứng với men rượu. Xem ra em không uống được nhiều rượu.

- Nghe người ta nói, tửu lượng cũng có thể rèn luyện được. Sau đó, uống thêm vài lần nữa, người em chẳng còn nổi mẩn nữa. Tối nay em muốn thử xem rốt cuộc mình có thể uống được bao nhiêu.

Tinh thần cô sa sút, mặt mày ủ rũ. Tae Min biết rằng, việc này nhất định có liên quan đến Kim Jong In.

Tối đó, Jung Soo Jung nốc hết ly này đến ly khác, hết khô lại cạn. Lee Tae Min cũng không ngăn cản cô, nếu cô muốn mượn rượu giải sầu, nếm thử cảm giác say thì cậu nguyện bằng lòng ở bên cô.

Men rượu khiến Soo Jung hơi váng vất, lời lẽ thốt ra cũng nhiều hơn bình thường gấp mấy lần. Ở trước mặt Jong In, cô chẳng bao giờ thoải mái thế này.

Cô nâng ly, quầng mắt đỏ hoe, nói.

- Tae Min ! Là em không tốt, em không giữ lời hứa trước kia.

- Soo Jung, em đừng nghĩ vậy. Bất luận em làm điều gì, bất luận em có ở bên anh hay không thì anh cũng mong rằng em vui vẻ hạnh phúc.

Cô mượn rượu trút hết bầu tâm sự cùng cậu.

- Nhưng mà, em không vui, chẳng vui chút nào.

Trên thế gian này, ngoài Lee Tae Min chẳng còn ai có thể khiến Jung Soo Jung tháo lớp vỏ phòng bị, khiến cô có thể thoải mái trải lòng chẳng chút e dè kiêng kị.

- Tae Min, em thực sự yêu anh ấy, em rất sợ mất anh ấy. Em không ngờ mình lại đem lòng yêu anh ấy. Anh ấy dốc hết sức đem đến cho em tình yêu đẹp nhất, thế nhưng tình yêu anh ấy dành cho em khiến em chẳng còn tự tin vào mình nữa, trái lại em càng trở nên tự ti nhút nhát. Em chẳng biết vấn đề này xảy ra ở đâu. Anh nói xem em đã làm sai điều gì chứ ? Liệu có phải em thực sự không xứng với anh ấy không ?

Lee Tae Min không nén được nỗi chua xót trong lồng ngực, cậu lắc đầu, đặt li rượu trong tay cô xuống.

- Cả bố em cũng nói rằng em và anh ấy không hợp nhau.

Cô chụp lấy tay cậu, hệt như chụp lấy ngọn cỏ cứu sinh.

- Trước khi chưa gặp bố mẹ anh ấy, em vẫn rất tự tin. Nhưng sau đó, em chợt nhận ra rằng, hai người bên nhau nếu chỉ có tình yêu vẫn chưa đủ. Hoàn cảnh gia đình hai bên cách biệt quá lớn, hiện giờ anh ấy vẫn còn có thể tha thứ cho em vì anh ấy yêu em. Nếu một lúc nào đó tình yêu anh ấy dành cho em tan biến thì sao ?Anh ấy giỏi giang xuất sắc, tương lai rộng mở trước mắt, em sẽ trở thành viên đá ngáng đường anh ấy thôi.

Tae Min xót xa nhìn cô.

- Kim Jong In khiến em không có cảm giác an toàn, đúng không ? Tận sâu trong tiềm thức em luôn nghĩ rằng, rồi một ngày nào đó em sẽ mất cậu ấy đúng không ?

- Đúng vậy.

Soo Jung gắng sức không để nước mắt tuôn rơi.

- Em không dám thoải mái yêu anh ấy. Vì trò chơi này do anh ấy tuyên bố bắt đầu, nếu một ngày nào đó anh ta chợt phát hiện ra em không đáng yêu như vậy anh ấy sẽ buông tay giữa chừng, còn em chới với roi xuống tan xương nát thịt đến chết cũng chẳng có đất mà chôn.

Sắc mặt Tae Min bỗng chốc trắng bệch. Thì ra, cô yêu Kim Jong In đến mức sâu đậm như vậy. Sự thông minh, kiêu hãnh của cô đều trở nên bại trận trước tình yêu. Lời nhục mạ của mẹ cậu ta đã đánh đòn chí mạng vào cô, khiến cô không thể nào tìm lại sự tự tin vững vàng của mình nữa.

Trong thế giới tình yêu, người nào càng tỏ ra quan tâm thì càng sợ hãi đánh mất nó. Jung Soo Jung lựa chọn né tránh, cô ngỡ rằng làm vậy sẽ không phải chịu sự tổn thương.

- Soo Jung, em vẫn chẳng trưởng thành chút nào, vẫn là cô gái nép góc tường khóc thút thít.

Lee Tae Min vỗ về tay cô.

- Tiếc là anh chẳng thể làm gì cho em.

- Kim Jong In mới chính là đứa trẻ cố chấp ấy, chỉ cần cậu ấy muốn cái gì thì anh ấy sẽ không chịu buông tay, bất chấp em và anh ấy có hợp nhau hay không.

Cậu đau lòng nói.

- Yêu một người là vậy. Dù rằng giây phút ở bên người ấy rất ngắn ngủi, chỉ như giấc mộng thoáng qua, nhưng vẫn có người nguyện không tỉnh giấc.

Thảo nào người ta nói hoan ái như mộng. Ở bên cạnh anh ấy, em không có cảm giác chân thật.

- Vì đó là Kim Jong In, nếu đổi lại là anh, có thể em sẽ không thấp thỏm bất an, trăn trở giày vò thế này đâu nhỉ !

Jung Soo Jung nghe đến câu nói này, con tim cô đập điên cuồng, ngẩng đầu lên nhìn cậu, đôi mắt cậu dưới ánh đèn sa mà trong sáng, dịu dàng đến thế.

- Nhưng mà, anh thừa biết rằng, chúng ta không thể nào quay lại được !

Cô bình thản nói.

Cô tuy đã uống rất nhiều nhưng vẫn rất tỉnh táo. Lee Tae Min cười đau xót, ngẩng đầu uống cạn cốc bia của cậu.

Từ nhà hàng bước ra, Lee Tae Min đẩy xe, Jung Soo Jung bước đi bên cạnh cậu. Con phố tĩnh lặng, cảnh đêm u ám. Ánh đèn đường vàng vọt mờ ảo, thi thoảng dăm ba người đi đường lướt qua họ.

Cả đoạn đường hai người giẫm lên bóng cây mập mờ, chẳng ai nói lời nào. Đến dưới nhà SooJung, cậu đừng bước, cúi đầu nhìn cô.

- Soo Jung, dù có thế nào đi chăng nữa, anh vẫn mong em vui vẻ !

Khi nói những lời này cậu nhoẻn miệng cười nhưng cô lại thấy đó là vẻ mặt đau thương nhất của Lee Tae Min trong ngần ấy năm cô biết cậu. Tại nơi này, hai người từng hết lần này đến lần khác chia ly. Nhưng lần này, sẽ là xa tận nơi chân trời góc bể.

Lee Tae Min, đây là người bạn trai đầu tiên của cô. Khoảnh khắc hai người sắp chia tay nhau, cô vẫn nên trao cho cậu vòng tay, một chiếc ôm dịu dàng chân thành nhất.

Khi Tae Min chưa kịp phản ứng thì Jung Soo Jung chợt dang rộng vòng tay, ôm thật chặt lấy cậu.

Con tim cậu bất giác run rẩy, cả thế giới dường như chợt tan biến. Cậu sửng sốt trợn tròn mắt nhìn gương mặt ửng đỏ say rượu của cô, tròng mắt rực sáng được bao phủ dưới hàng lông mi dài.

Ngoài chiếc đèn đường trên đỉnh đầu thì xung quanh tối đen như mực. Ánh đèn dịu nhẹ lướt qua bóng hai người, hắt trên mặt đất, bóng hai người nép sát nương tựa vào nhau.

- Tae Min, anh nhất định phải sống tốt nhé !

Nói rồi, cô nới lỏng bàn tay, mỉm cười vẫy tay với cậu.

- Tạm biệt anh.

Đó là điều cô muốn làm bấy lâu nay, hôm nay cuối cùng cũng được như trong ý nguyện.

Tae Min cưỡi trên chiếc xe đạp, cậu nhanh chóng xoay người bỏ đi. Cậu không nói lời chào tạm biệt bởi lẽ cậu không muốn mình quay trở lại nữa. Hai người sẽ không giờ gặp lại nhau nữa.

Tạm biệt Lee Tae Min ! Tạm biệt chàng trai đầu tiên mà em quí mến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro