Chương 31 : Thời gian là liều thuốc tốt nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba năm sau. Tại công ty quảng cáo Red Light, Seoul.

Jung Soo Jung tựa người vào cửa sổ phòng họp. Cô vẫn giữ thói quen thời trung học, gặp nội dung không thích nghe thì lén trốn phía dưới tùy tiện dùng chiếc bút đen vẽ lên trang giấy cuốn sổ nhật ký của mình. Những đường nét nghuệch ngoạc ngổn ngang đó chằng chịt chi chít vào nhau. Duy chỉ có mình cô mới có thể nhận ra khắc họa gương mặt một chàng trai. Hàng lông mày, đôi mắt, cả sống mũi và làn môi của cậu.

Jung Soo Jung ngỡ rằng mình đã cho người đó vào quên lãng. Người con trai đó, gương mặt đó lại thi thoảng vô tình lướt qua gợi lại góc khuất chôn sâu những ký ức cùng những dĩ vãng sắp bị thời gian năm tháng phủ lớp bụi trần.

Khi còn học đại học, môn chính trị vẫn là môn cô căm ghét nhất. Nhưng cô là cán bộ bí thư chi đoàn của lớp, không thể cúp học đành ngồi trong lớp vẽ gương mặt của Kim Jong In vào sách giáo trình môn học. Có lần, cô vẽ quá miệt mài, thình lình ngay cạnh xuất hiện một cánh tay bất chợt giật lấy cuốn sách của cô. Cô ngẩng đầu lên, thầy giáo môn chính trị đang nghiêm mặt trừng mắt nhìn.

- Em đang làm cái gì vậy ?

Cô giật mình le lưỡi nhưng nhanh trí ứng biến.

- Xin lỗi thầy ! Môn tự chọn của em là mỹ thuật, tuần này sắp thi rồi, em đang tập luyện ạ.

Thầy dạy môn chính trị là người tính tình ngẫu hứng, chỉ đáp một câu.

- Tài nghệ mỹ thuật cũng tàm tạm, rất có hồn. nhưng mà, sau này vào giờ học không được làm việc riêng nữa.

Nói rồi thầy trả lại cuốn sách cho cô, cất bước quay lại bục giảng.

Đó là việc xảy ra vào năm hai đại học. Jung Soo Jung chưa bao giờ kể cho Kim Jong In nghe chuyện này. Sau khi chia tay, cô dần quên khuấy đi, chẳng ngờ, đúng vào buổi sáng mùa đông lạnh giá này cô lại sực nhớ ra.

Dường như cô được hồn lìa khỏi xác, xuyên dòng thời gian quay trở về lớp học Đại học N. Chỉ có điều, thầy giáo chính trị năm xưa nay đã trở thành bác Tổng công ty Red Light.

Nếu thời gian thực sự quay ngược trở lại thì cô có thể nào thay đổi kết cục câu chuyện về anh không ?

- Này, tan họp rồi !

Ai đó vỗ mạnh vào vai cô.

- Sau cậu còn ngẩn tò te thế kia ?

Jung Soo Jung ngẩng đầu mới phát hiện ra phòng họp chẳng còn ai, chỉ còn lại cô và Ji Soo.

Cô gấp cuốn nhật ký lại, đứng phắt dậy, nói.

- Buổi họp sáng đáng ghét, rốt cuộc cũng xong rồi. Vì sợ trễ giờ mà tớ còn chưa ăn sáng nữa.

Ji Soo kéo tay cô, nói.

- Tớ cũng vậy. Nhân lúc chưa có làm gì, bọn mình ra ngoài ăn sáng đi.

Soo Jung còn đang ngần ngừ thì Ji Soo đã kéo cô đi.

- Đừng lề mề nữa, mau lên nào. Bụng tớ sắp đói không chịu được rồi nè !

Cô mỉm cười thư thái. Cô bạn Ji Soo tính tình hơi hấp tấp vội vàng nhưng vui vẻ hoạt bát, chẳng e ngại điều gì. Hai người kẻ động người tĩnh, tính cách bổ sung cho nhau, nhanh chóng trở thành đôi bạn ý hợp tâm đầu.

Trong mắt Ji Soo, Soo Jung vừa xinh xắn, thanh tú, lại làm việc cẩn thận chu đáo, tính tình cực kỳ tốt. Trong công ty, cô chăm chỉ cố gắng, điềm nhiên bình thản, hiền lành, dịu dàng, khiêm tốn, quyết đoán. Thoạt nhìn trông cô không bắt mắt, nhưng tiếp xúc lâu dần, cảm nhận được dường như có một sức mạnh quyến rũ rung động lòng người toát lên từ cơ thể cô, không có gì có thể che giấu được.

Chủ nhiệm phòng kế hoạch Lee Joon đánh giá Jung Soo Jung rất cao. Anh nói rằng, phụ nữ phân ra làm ba loại, đó là: mỹ nữ, nữ tài ba và thục nữ. Riêng Jung Soo Jung, đặc điểm của ba loại phụ nữ trên cô đều có đủ.

Lee Joon là người đàn ông trung niên đã lập gia đình, kinh nghiệm ngoài xã hội khá phong phú, gặp gỡ tiếp xúc biết bao người. Anh đánh giá Jung Soo Jung tuyệt nhiên không phải vì tâng bốc nịnh nọt mà chính là kinh nghiệm đúc kết qua thời gian dài làm việc.

Jung Soo Jung và Lee Joon là cộng sự với nhau nhiều năm. Năm xưa, cô có thể gia nhập công ty rất tiếng tăm trong ngành quảng cáo tại Seoul này cũng phần nhiều nhờ vào sự giúp đỡ hết mình của anh. Jung Soo Jung học năm cuối đại học thì thực tập tại công ty quảng cáo Red Light, Lee Joon khi đó là giáo viên thực tập của cô. Tuy rằng chỉ tiếp xúc với cô vài tháng ngắn ngủi nhưng anh đánh giá rất cao về phẩm chất cùng năng lực làm việc của cô. Khi Soo Jung tốt nghiệp, anh liền tiến cử cô với giám đốc. Chính vì cơ duyên này mà đến giờ cô vẫn xưng anh là thầy Lee, không xưng là trưởng phòng Lee như mọi người.

Từng có vài người bàn luận sau lưng, cho rằng hai người ắt hẳn có mối quan hệ mập mờ không để người ngoài biết. Nếu là người khác Ji Soo có thể sẽ nghi ngờ nhưng vì là Soo Jung thì có đánh chết cô cũng không tin. Jung Soo Jung là người biết giữ mình, trong công ty ai ai cũng nhận thấy điều này. Cô xưa nay không bao giờ thêm thắt đơm lời, đặt điều nói xấu người khác. Cô luôn tuân theo quy củ nguyên tắc, lặng lẽ làm việc của mình, trên mặt luôn nở nụ cười điềm tĩnh, khiêm tốn nhún nhường.

Kiểu người con gái như Jung Soo Jung, thư thái, an phận thực tế chính là mẫu phụ nữ dành cho gia đình có một không hai. Đàn ông theo đuổi cô không hề ít nhưng mãi đến giờ cô vẫn lẻ bóng một mình. Về điểm này, Ji Soo tin rằng cô là người có cặp mắt tinh đời, thà cô đơn lẻ chiếc quyết không hạ tiêu chuẩn. Duy chỉ bản thân cô mới biết rằng con tim cô bình lặng là vì chẳng thể gặp được người khiến lòng cô dậy sóng.

Đêm trước ngày tốt nghiệp đại học, Lee Jin Hwan hẹn gặp mặt cô bên hồ trong khuôn viên trường. Bốn năm đại học, Lee Jin Hwan hẹn hò với bao nhiêu người, nhưng đến cuối cùng mới ngộ ra rằng người cậu không thể nào từ bỏ được mãi là Jung Soo Jung.

- Soo Jung ! Nếu cậu đón nhận mình, mình tình nguyện theo cậu đến bất kì đâu.

Jung Soo Jung đưa mắt nhìn cậu dưới ánh trăng. Bất chợt lại nhớ đến tối hôm đó, cũng tại nơi này, Kim Jong In nâng mặt cô lên, nói giọng thiết tha.

"SooJung, anh yêu em, anh sẽ không phụ lòng em."

Lời nói đó vẫn văng vẳng bên tai nhưng người đã đi xa, nay cảnh còn người mất. Đối mặt với Lee Jin Hwan, cô chỉ còn cách mỉm cười từ chối.

Jung Soo Jung thản nhiên đáp.

- Jin Hwan, mình vẫn giữ nguyên câu đó, chúng mình chỉ thích hợp làm bạn bè.

Con tim cô giờ đã hóa thành sa mạc cằn cỗi, nhỏ vào một giọt nước, há có thể ẩm ướt lại chăng ?

- Soo Jung à, thực ra kết cục này mình đã đoán trước cả rồi. Nhưng mình không hề hối hận chút nào, mình đã từng yêu cậu !

Jung Soo Jung nhẹ nhàng nói lời xin lỗi rồi xoay người bỏ đi.

Đôi mắt nhìn theo bóng hình cô lẩn nhanh chóng trong màn đêm.

Lee Jin Hwan trở về quê nhà, từ đó trở đi bặt vô âm tín.

Seo Jin Ah cùng anh chàng Yoon Min Young đến Deagu. Một năm sau khi tốt nghiệp đại học thì bọn họ kết hôn, hiện giờ đứa con của hai người đã tròn một tuổi.

Oh SeHun quay lại thành phố D, trở thành thầy giáo thể dục tại trường trung học tư thục.

Jung Soo Jung không muốn trở về thành phố D. Bởi lẽ từng ngõ hẻm con đường nơi đó, từng căn nhà, thậm chí từng ngọn cỏ ngọn cây đều gợi lại ký ức về Kim Jong In vốn chôn sâu tận trong lòng cô. Chỉ khi rời khỏi thành phố này thì những vết thương lưu lại sau khi anh ra đi mới có thể khép miệng lại.

Thời gian là liều thuốc tốt nhất chữa lành mọi vết thương. Với vài người, vài sự việc, chỉ cần không cố tình nhắc đến, rồi một ngày nào đó ngọn gió sẽ từ từ thổi bay những năm tháng dĩ vãng trước kia.

Ba năm nay, cô thực sự bị thời gian cuốn lấy. Cô luôn gắng sức thể hiện vẻ thư thái, điềm nhiên để người ngoài không nhận ra vẻ cô đơn quạnh vắng của cô. Bố mẹ cô hết lần này đến lần khác gọi điện thoại nói bóng nói gió, nhắc nhở cô đừng nên mải miết công việc mà bỏ lỡ chuyện trọng đại cả đời mình.

Nội tâm là một nơi rộng rãi thênh thang, nếu như lúc đầu người xông vào mà không nhảy thoát ra ngoài thì còn ai có thể tiến vào được nữa ?

Jung Soo Jung từ chối lời tỏ tình tán tỉnh của hết người này đến người khác, cũng chẳng buồn đi xem mắt.

Nhiều người cho rằng, hôn nhân mang lại sự ổn định. Thực ra, sự yên ổn thực sự không phải là hôn nhân mang lại mà chính là nội tâm của mình.

Rời khỏi đôi cánh bảo hộ của bố mẹ, Jung Soo Jung bắt đầu cuộc sống tự lập tại thành phố Seoul phồn hoa. Cô thuê một căn hộ nhỏ ngay gần công ty gồm một phòng ngủ hướng ra ngoài, tràn ngập ánh nắng mặt trời. Sàn nhà bóng loáng, chiếu giường đơn với ga trải giường màu trắng sữa.

Jung Soo Jung rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Cô có công việc với thu nhập ổn định, có tự do thư thái, còn có cả nhóm đồng nghiệp đáng yêu nữa. Ngoài việc không có người yêu, cô gần như chẳng thiếu thứ gì.

Mỗi buổi sáng thức dậy, cô pha một ấm trà nhỏ nằm dài trên chiếc ghế sofa ngoài ban công đọc tiểu thuyết. Tan sở lướt ngang qua tiệm bán vải vụn ở góc đường, liếc mắt trông thấy miếng vải xinh xắn cô liền lôi về nhà để làm rèm cửa. Thi thoảng nhàn nhã cô dạo quanh siêu thị, xuống bếp trổ tài nấu nướng vài món ngon cho mình ăn, bằng không thì rủ các chị em đồng nghiệp cùng đến nhà xem phim, cuối tuần đi shopping.

Những thứ cảm giác nhạy cảm, rung động, khổ sở cùng những cơn giận dữ phẫn nộ chẳng cách gì hiểu được đều đã tan rã. Ba năm, vỏn vẹn ba năm, cô dường như biến thành một người hoàn toàn khác. Nhớ lại cuộc sống trước kia của mình, cô cảm nhận rõ rệt sự bồng bột, vẻ tự ti nhút nhát của mình. Tổng kết lại, cuối cùng cô phát hiện ra rằng bản thân mình thực sự đã trưởng thành.

Chỉ khi trưởng thành rồi mới hiểu rằng thế gian này không chỉ như chúng ta đã suy nghĩ, mới có thể nhận ra rằng thế giới càng rộng lớn càng chân thực hơn.

Tuy là vậy, theo sự trưởng thành của bản thân thì những tháng ngày rơi lệ vì một bài ca, xấu hổ thẹn thùng, tim đập nhanh mặt đỏ ửng vì ai đó, tất thảy đều đã chẳng còn, có lẽ là sẽ chẳng bao giờ có thể trở lại nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro