Chương 33 : Để em theo đuổi anh nhé ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jung Soo Jung biết rằng mình đang nằm mơ. Bởi vì cô trông thấy Kim Jong In giữa chốn đông người. Tuy không rõ ràng nhưng cô biết chắc chính là anh, chiếc áo sơ mi trắng, quần bò xanh đậm, bên ngoài trùm áo kh oác jacket màu tro nhạt, ánh mắt sắc nhọn trong suốt, đường nét khôi ngô sâu thẳm trên gương mặt.

Trong giấc mộng, cô bán mạng xông vào đám đông, hướng gần về phía anh. Thế nhưng, dẫu cho cô gắng sức lách những người cạnh mình ra vẫn không thể chạm vào. Anh cách cô quá xa, cô dốc hết sức cũng chẳng thể nào rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Cô kiệt sức bất lực, đứng chết trân tại chỗ, dõi mắt nhìn theo bóng hình anh càng nhỏ dần, khoảng cách giữa hai người càng xa dần. Sau đó thì anh chợt biến mất dạng. Cô dường như bị ai đó đẩy vào hố sâu không đáy, cứ thế rơi mãi rơi mãi xuống tận nơi tăm tối không có điểm giới hạn.

- Jong In.

Cô gào to, tỉnh giấc mộng. Căn phòng vắng lặng trống trải duy chỉ mình cô.

Trong đêm tối, xung quanh bốn bề đen kịt, cô không tìm thấy dép, bước đôi chân trần xuống mặt sàn nhà lạnh ngắt, quờ quạng trong bóng tối rồi bước đến ban công.

Bên ngoài căn phòng, ánh trăng mát lạnh, hệt như ánh thủy ngân trải dài khắp mặt đất. Cô cần chút ít không khí trong lành, cô hít một hơi thật sâu, vậy mà con tim vẫn trong tình trạng kinh hoàng và bất lực.

Jung Soo Jung, đó chỉ là giấc mơ mà thôi. Cô thầm nhủ, đến giờ, cô chỉ có thể gặp anh trong cơn mơ.

Thế nhưng, dù đó là giấc mộng thì cô vẫn chẳng thể nào tiếp cận với anh, chẳng cảm nhận được hơi ấm cùng hơi thở, chẳng cách gì nghe được giọng nói ngày xưa ấy.

Kim JongIn bỏ đi một mạch, mất dạng trong biển người mênh mông, chỉ để lại cho cô nỗi hối hận cùng sự ngỡ ngàng.

Hai người từng một thời thân thiết quen thuộc hệt như da thịt trên cơ thể mà nay hoàn toàn cách biệt, bặt vô âm tín giữa hai bờ đại dương mênh mông.

Cô không biết anh đang ở đâu, cũng chẳng biết hiện giờ anh ra sao, đã có bạn gái hay đã kết hôn ?

Hồi mới tốt nghiệp cô vẫn thường hay liên lạc với Oh SeHun, nhưng hai người cố ý không nhắc đến Kim Jong In. Sau này cô và cậu ta dần mất liên lạc, tin tức của Kim Jong In càng chẳng thể nào dò la được nữa.

Seo Jin Ah từng nói, nếu chỉ vì lòng tự tôn của mình mà đánh mất đi người quan trọng nhất trong cuộc đời mình thì cô nhất định sẽ hối hận cả đời.

Đúng vậy, Jong In à.

Em hối hận rồi, em hối hận đã không trân trọng tình cảm của anh. Vì sao khi còn son trẻ, chúng mình cứ ôm khư khư niềm kiêu hãnh đến ngây thơ mà lơ là lãng quên đi những thứ thực sự quan trọng. Vì sao khi anh ra đi rồi em mới hiểu thế nào là tình yêu.

Có đôi khi, cô thực sự cảm thấy số phận con người rất kỳ lạ khó hiểu. Ông trời sắp đặt cho cô và anh gặp gỡ, yêu nhau rồi lại chia tay, rốt cuộc là vì cái gì ? Lẽ nào chính là để cô hối hận hay sao ?

Cô không biết số phận cùng cuộc sống sau này của mình sẽ ra sao. Chỉ biết một điều, cô hiểu rõ hơn ai hết, trên thế gian này cô sẽ không thể tìm được người nào yêu cô như Jong In, mà cô cũng chẳng còn đem lòng yêu người khác như năm xưa đã yêu anh.

Trong cuộc đời con người, chỉ một lần yêu chân thật, nếu đã đánh mất nó rồi, vậy thì cuộc sống chỉ còn lại miễn cưỡng yêu đương, chấp nhận kết hôn, gượng ép tìm một người đàn ông không có tình yêu nhưng có tình cảm, cùng sát cánh bên nhau, tôn trọng nhau, nắm tay nhau đi suốt cuộc đời.

Nhưng cô không muốn gượng ép, quả thực không muốn, cũng chẳng cam lòng.

Kim Jong In, em nhất định sẽ đợi, đợi đến ngày chính miệng anh nói với em, anh không còn yêu em nữa, khi đó em mới từ bỏ hy vọng, từ bỏ sự chờ đợi của mình...

Hồi chuông điện thoại chói tai vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng đêm khuya.

Jung Soo Jung quay về phòng, nhấc lấy điện thoại trên bàn trà. Là Da Som, cô em họ của cô.

- Chị à, em đã yêu rồi ! Tình yêu của em đã đến rồi.

Cô thét lên trong điện thoại.

Jung Soo Jung nhìn đồng hồ theo phản xạ, đã hơn mười hai giờ đêm, nha đầu này tám mươi phần trăm là vừa từ vũ trường về nhà.

Cô hỏi chiếu lệ, chẳng màng để tâm. Hai mươi ba tuổi, cô em họ của cô đã trải qua mấy cuộc tình, đổi bạn trai còn liên tục.

- Người đó là ai vậy ?

Da Som trả lời giọng phấn khởi.

- Chị không quen đâu, anh ấy vừa đến công ty bọn em. Người siêu bảnh trai, có thể liệt vào hàng cực phẩm, lần sau có cơ hội em sẽ giới thiệu cho chị. Thôi, em buồn ngủ chết được, em đi ngủ đây.

Cô em nhanh chóng ngắt điện thoại, ống nghe vọng lại tiếng máy bận tút tút.

Jung Soo Jung đặt điện thoại xuống, dở khóc dở cười.

Đây chính là cuộc sống lớp trẻ thời nay, hẹn hò yêu đương một lần thì hận một nỗi chỉ muốn cả thiên hạ đều biết. Nhớ lại bản thân cô năm xưa, quen Kim Jong In một thời gian rất dài mà vẫn còn giấu giấu giếm giếm.

Thực ra, Soo Jung rất ngưỡng mộ cá tính chẳng biết sợ sệt, hoạt bát nhanh nhẹn, dám yêu dám hận của cô em họ. Chẳng giống với cô năm xưa, luôn trong trạng thái tự ti. Dù rằng có được tình cảm của Kim Jong In cũng chẳng thể khiến cô tự tin lên được...

Trở lại nằm trên giường nhưng cô hoàn toàn không có cảm giác buồn ngủ.

Cô ngồi dậy, bật chiếc đèn đầu giường, nhấc lấy cuốn sách "Những chuyện triều Choseon" đặt bên gối lật ra vài trang. Những ngày tháng cô đơn này, chỉ có những trang sách bầu bạn cùng cô.

Cô đơn là vậy, nhưng cô không có cách nào để vực bản thân thoát khỏi cuộc sống cô đơn đó nên đành để mặc, phó thác cho số phận.

...

Hơn hai tuần sau đó, Soo Jung không hề nhận được tin tức gì của Da Som, điện thoại cũng chẳng liên lạc được. Cô ngẫm nghĩ chắc lần này cô em họ yêu thực sự rồi. Mãi đến buổi chiều hôm đó khi bước ra khỏi tòa cao ốc, tại bậc thềm trước cửa cô bắt gặp cô bé đang đứng đợi mình.

Da Som không hề trang điểm, cởi bỏ hoàn toàn lớp phấn son, hàng lông mi chân thật, da mặt trắng ngần. Dưới ánh chiều tà vàng nhạt, Soo Jung trông thấy rõ lớp lông tơ trên khuôn mặt láng mịn của cô. Mái tóc nhuộm trở lại màu đen được cột thành chiếc đuôi ngựa đơn giản, chiếc áo khoác ngắn màu cà phê nhạt, quần bò ống suôn, đó là dáng vẻ thiếu nữ trong sáng ngày thường rất hiếm khi người khác bắt gặp.

Từ nhỏ, Da Som đã rất xinh xắn, vóc dáng thon thả, gương mặt hài hòa, đường nét rõ ràng. Chỉ có điều trước kia trang điểm quá đậm, gần như che đậy vẻ xinh đẹp đoan trang đó.

Jung Soo Jung vừa mừng vừa kinh ngạc, không nhịn được cất tiếng gọi.

- Da Som !

Cô bé ngước đôi mắt trắng đen rõ rệt nhìn cô, ánh mắt buồn bã.

Jung Soo Jung vỗ nhẹ vai cô.

- Sao thế ? Chị vẫn thích dáng vẻ em không trang điểm hơn, hệt như học sinh trung học trong sáng ấy.

Cô cụp mắt, thở dài nói.

- Thì sao chứ ? Em chấp nhận thay đổi dáng vẻ nhưng anh ấy vẫn chẳng để mắt đến em.

- Ai cơ, người đồng nghiệp mới của em à ?

- Không phải anh ta thì còn ai vào đây nữa ? Anh ta chẳng qua chỉ coi em là đứa con gái chưa hiểu sự đời, vốn dĩ không nhìn em bằng ánh mắt của một người đàn ông.

Da Som lòng đầy nỗi uất ức.

Giờ tan sở, mọi người lục đục đi ra từ tòa cao ốc, tò mò hiếu kỳ nhìn hai người, nhưng dĩ nhiên đa phần là nhìn Da Som. Vẻ trẻ trung xinh xắn của con gái vẫn thường thu hút ánh nhìn hơn.

Jung Soo Jung kéo lấy Da Som đến quán cà phê cách đó không xa.

Ngồi xuống chiếc ghế xích đu cạnh cửa sổ, Soo Jung gọi Cappuccino Da Som thích nhất, vậy mà cô vẫn chẳng để tâm. Mãi một lúc sau, cô không cam lòng nói.

- Chị à em có điểm nào không tốt chứ ? Vì anh ấy em không trang điểm, không nhuộm tóc, cười không lộ hàm răng để trở thành thục nữ.

Soo Jung vỗ vỗ lòng bàn tay cô, nói giọng vỗ về.

- Tình yêu, cần phải có duyên phận, miễn cưỡng không được đâu em. Không thể có chuyện em vì anh ta thay đổi là được đâu.

- Từ Mỹ về có gì là hay ho đâu chứ, người ta chưa bao giờ theo đuổi đàn ông đâu đấy.

Da Som than ngắn thở dài xong, nhấc lấy tách cà phê, rót mạnh một hớp vào miệng. Có lẽ là vì quá đắng, cô bất giác nhíu mày.

- Anh ta từ Mỹ về à ? Làm công việc gì ở công ty em ?

- Giám đốc kinh doanh. Tổng giám đốc vừa tuyển dụng với mức lương rất cao, là du học sinh chuyên ngành tài chính, có lẽ sẽ mang lại giá trị sáng tạo cho công ty.

Jung Soo Jung đoán mò. Đẹp trai, du học nước ngoài, tài giỏi, học chuyên ngành tài chính, thông thường những người đàn ông ưu tú thế này rất hiếm người còn độc thân.

- Người ta khước từ em có lẽ vì đã lấy vợ rồi.

- Em đã hỏi dò từ lâu rồi, anh ta chưa kết hôn, cả bạn gái cũng chưa có. Em phải tốn biết bao công sức mới thu thập được thông tin cá nhân của anh ta. Nè, tất cả đều ở đây cả.

Da Som đẩy cuốn nhật ký sang chỗ cô. Soo Jung liếc mắt nhìn sang, thoáng chốc, cô chết lặng người trên chiếc ghế xích đu.

"Họ tên: Kim JongIn.
Ngày sinh: 14 tháng 1.
Tốt nghiệp chuyên ngành tài chính quốc tế Đại học S, tốt nghiệp Đại học S thì sang Mỹ du học..."

Cô kinh hoàng hốt hoảng hỏi.

- Da Som, anh...anh ta tên Kim Jong In ? Không thể nào...

Thế gian này rộng lớn biết bao, vì sao... lại là anh ?

Jung Soo Jung nghĩ thầm, có lẽ chỉ là người cùng tên, trên thế gian này, có rất nhiều người cùng họ cùng tên.

Nhưng mà, cả ngày tháng năm sinh, trường đại học anh từng tốt nghiệp cũng y hệt. Vậy thì, chỉ có thể là anh thôi.

Kim Jong In về nước rồi, hơn nữa anh đang ở Seoul.

Da Som hỏi giọng kinh ngạc.

- Sao thế, chị quen anh ấy à ?

Cô lắc đầu, nói khỏa lấp.

- Không quen. Chị có người bạn học chung thời trung học, có tên giống hệt anh ta.

Da Som cầm cuốn nhật ký trên tay, lại thở dài.

- Biết sớm thế này, chi bằng không yêu cho rồi. Giờ thì mọi người trong công ty ai cũng biết, yêu không thành không nói làm gì, mà thể diện cùng chẳng còn.

Con tim Jung Soo Jung xao xuyến. Đứa em họ giỏi giang của cô cũng vậy, hóa ra là cùng một giuộc tuổi trẻ làm cao, không hiểu tình yêu và sĩ diện, cái nào mới là quan trọng.

Cô không biết nên an ủi Da Som thế nào. Nếu người đó thực sự là anh, thì người cần an ủi chính là cô.

Ngồi trong tiệm cà phê mãi đến khi đèn thành phố sáng trưng. Soo Jung gọi nhân viên phục vụ chọn hai phần cơm. Khoảng thời gian buổi tối, người ra kẻ vào, không khí dần ồn ào xô bồ, phá vỡ hoàn toàn bầu không khí tĩnh lặng ban đầu.

Da Som chẳng có hứng ăn, Soo Jung cũng ăn rất ít.

Ngay góc bên kia quán, có người đang chơi đàn piano, là bản nhạc trong con gấu bông mà cô quen thuộc nhất. Đưa mắt nhìn ánh đèn lấp lóa ngoài cửa sổ, lắng nghe tiếng đàn thánh thót, lòng cô vô cùng xúc động nhưng lại chẳng biết nói từ đâu.

Mãi đến khi ăn xong bữa tối, tiễn Da Som đón chuyến xe buýt cô mới gắng sức vờ như không hề có chuyện gì, hỏi.

- Anh ta về nước bao giờ ?

- Ai cơ ?

Da Som phản ứng ngay lại.

- Giám đốc Kim em vừa nói lúc nãy đó.

- Về hơn hai tháng rồi. Anh ta vừa vào công ty đã khiến cả đám chị em điên đảo. Nhưng mà, em là đứa khờ khạo nhất.

Xe buýt đã đến, Soo Jung đưa mắt nhìn theo Da Som nép người bước lên cửa xe, trông không khác gì cô ngày xưa.

Cô thở dài, giẫm lên bóng cây mờ nhạt bên đường, bước đến phía trước. Tại ngã tư, trông thấy đèn đỏ, cô khẽ dừng bước, trước mặt là dòng xe tấp nập, chẳng rõ người ngồi trong những chiếc xe đó có phải là anh không ?

Song, dù sao thì cô và anh sống cùng một thành phố bước trên cùng mặt đất, hít thở chung một bầu không khí. Mãi đến tận bây giờ anh vẫn độc thân, vẫn chưa có bạn gái, liệu có phải vì anh vẫn mãi đứng nguyên một chỗ chờ đợi, chờ đợi cô quay về ?

Jung Soo Jung không dám khẳng định nhưng cô quyết định thử sức một lần.

Jong In à, lần này đổi lại để em theo đuổi anh nhé ?

....

Này là rumour mình đọc được ở một page trên facebook. Chia sẻ cho mấy bạn cùng xem. Từ trước giờ các rumour về hai trẻ nhà mình đều có nội dung tương tự vậy á ! Mà vì cái này dễ thương quá nên muốn đăng lên cho mọi người cùng xem.

Một xíu đường cho câu chuyện đang ngược TT.TT

Ai coi The Heirs rồi thì sẽ càng thấy cái tin này dễ thương hơn nữa í <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro