Chương 5 : Lee Tae Min chuyển đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng sớm rất đỗi tình cờ Jung Soo Jung phát hiện ra bí mật của Lee Tae Min.

Nhà cô cách trường nửa tiếng đi xe, hàng ngày đạp xe đi về đã trở thành cơ hội duy nhất để cô rèn luyện thân thể. Sáng đó xe đạp bị thủng lốp. Thợ sửa xe lúc này vẫn chưa mở hàng, Soo Jung đành đón xe buýt đến trường.

Xe dừng lại ngã tư gần trường học, Soo Jung bước xuống xe, vừa ngẩng đầu cô liền trông thấy Tae Min đạp xe đến từ hướng đối diện. Cô khẽ sững sờ, nhà cậu chẳng phải ở cùng hướng với cô sao ? Sao cậu lại đến từ hướng ngược lại ?

Soo Jung cả ngày nhẫn nhịn không gặng hỏi Tae Min. Lúc ra về, cô nói.

- Hôm nay mình không đi xe.

- Không sao, mình chở cậu.

Soo Jung ngồi lên xe, chiếc xe chậm rãi lăn bánh ra khỏi cổng trường.

Trên quãng đường về nhà hơn ba mươi phút cô chẳng nói chẳng rằng, Lee Tae Min cũng rất trầm lặng.

Khi về đến nhà, Soo Jung nhảy xuống xe, vẫy tay chào Tae Min. Cô bước vào khu cư xá năm tầng, từ cửa sổ hành lang trông thấy cậu quay đầu xe đạp về hướng ngược lại.

Chạng vạng tối, bầu trời nhuốm một màu đỏ rực. Ánh chiều tà rực rỡ chiếu sau tấm lưng thon dài của Lee Tae Min, hệt như đang mạ một lớp ánh sáng màu vàng kim lấp lánh. Khoảnh khắc đó, lòng cô đầy cảm kích đối với người con trai này.

Ngày hôm sau, Soo Jung chất vấn năm lần bảy lượt, Tae Min mới thẳng thắn thừa nhận nhà cậu không phải ở cùng hướng với nhà cô. Cô lại cảm thấy ấm ức. Một người nguyện vì cô mà đi một đoạn đường dài xa xôi, ngày ngày đội ánh trăng để trở về nhà. Cô luôn miệng trách móc.

- Sao cậu ngốc thế ?

- Mình muốn ở cạnh cậu thêm một lát, nói chuyện nhiều hơn một chút.

- Hôm nay về nhà sớm đi, đừng đưa mình về nữa.

Tae Min đồng ý.

- Vậy mình tiễn cậu đến ngã tư thôi.

Ra khỏi cổng trường, đến ngã tư không xa lắm. Đoạn đường đó hai người đạp xe cực kỳ chậm.

Dừng xe ngay vạch dành cho người đi bộ chờ đèn xanh, Tae Min hỏi cô.

- Sinh nhật cậu là ngày 24 tháng 10 phải không ?

- Đúng rồi.

Soo Jung rất đỗi kinh ngạc, sinh nhật cô chẳng hề nói với ai, kể cả Tae Min, vậy làm sao cậu biết được.

Nhận ra sự ngạc nhiên của cô, nhưng Tae Min chỉ cười rồi lôi chú gấu nhỏ trong túi ra đưa cho cô.

- Soo Jung à, sinh nhật vui vẻ.

Chẳng phải còn hơn một tháng nữa ư ? Sao giờ đã tặng quà rồi ? Jung Soo Jung hoài nghi trong lòng nhưng chẳng hề nói ra. Cô nhận lấy chú gấu nhồi bông mềm mại, toàn thân vàng óng, đôi mắt nhỏ nhắn, chiếc mũi đen nhánh, ôm vào lòng, trông nó đáng yêu biết bao.

- Mình chạy đi mấy cửa hàng mới mua được đấy. Cậu ấn thử vào đầu nó đi, nó còn biết hát nữa đấy.

- Cảm ơn cậu, Tae Min. Lát nữa về nhà mình sẽ nghe.

Lúc này đèn xanh sáng đèn, cô giục.

- Cậu mau về đi, đi đường cẩn thận nhé !

Tae Min mỉm cười, nói nhỏ. Cậu vẫy tay với cô, dáng vẻ rất đỗi dịu dàng.

- Soo Jung, tạm biệt.

- Tạm biệt.

Soo Jung đặt chú gấu vào giỏ xe, chân đạp nhanh như bay, chỉ sợ Tae Min đuổi kịp lại đòi đưa cô về nhà.

Tae Min leo lên xe, ngẩn ngơ nhìn theo bóng hình cô. Chú gấu nhồi bông nhỏ này cậu mua từ mấy tuần trước, cứ giấu mãi trong cặp sách, rốt cuộc hôm nay cũng có cơ hội đưa cho cô.

Jung Soo Jung ! Xin thứ lỗi cho mình, mình không thể mừng sinh nhật cùng cậu được.

Tối đó sau khi về nhà, Soo Jung ôm chú gấu đi ngủ. Đêm tối tĩnh lặng, chú gấu nhỏ nằm trong lòng líu ríu hát, giọng đứt quãng.

"Tình cảm đã ra đi mọi thứ đều tan biến nhưng nỗi sầu trong lòng anh chẳng cách gì tiêu tan.

Dù anh hiểu rằng tình yêu ra đi tất thảy mọi thứ đều trở nên vô nghĩa, nhưng cớ sao anh vẫn chỉ yêu mình em ?"

Tiếp sau đó là kỳ thi cuối kỳ, kỳ thi lớn cuối cùng của năm đầu tiên khối trung học.

Không khí trên lớp rất căng thẳng, đến cả Kim Ye Rim thường ngày ríu rít ồn ào cũng lặng lẽ học từ vựng môn tiếng Anh trong giờ tự học. Sau kì thi là hai tháng nghỉ đông dài đằng đẵng.

Soo Jung chẳng còn mong chờ đến kỳ nghỉ như trước kia nữa. Bởi lẽ không đi học cô sẽ không thể gặp mặt Tae Min. Quan trọng hơn nữa là, năm thứ hai trung học bắt đầu phân ban. Dựa vào thành tích học tập và sở thích của mình, Soo Jung sẽ chẳng chút đắn đo mà chọn ban xã hội. Nhưng nếu như vậy thì đồng nghĩa với việc cô và Tae Min bị chia cắt mỗi người mỗi ngã.

Thành tích học tập môn lý và hóa của Tae Min đều rất giỏi, cô không mong rằng cậu vì cô mà chọn học ban xã hội.

Buổi trưa hôm thảo luận chọn phân ban, họ đứng ngay trên con đường rợp bóng râm tại khuôn viên trường. Hai hàng cây ngô đồng rập rạp um tùm, cành cây tán lá đan chéo nhau che khuất bầu trời và mặt trời, cứ thế vươn mãi tận cuối đường.

Soo Jung nói.

- Nghe nói lớp một và lớp hai là ban xã hội, nếu vậy thì mình sẽ phải chuyển lớp.

- Khờ quá, cậu đương nhiên phải học ban xã hội rồi.

Ánh mắt Tae Min nhìn về phía trước.

- Không chừng sau này còn có thể trở thành nhà văn nổi tiếng ấy chứ.

- Nhưng như vậy mình và cậu không học chung lớp nữa.

Cậu quay mặt lại, bình thản nhìn cô, cười nói:

- Bất luận là ở đâu thì bọn mình cũng sẽ không chia tay.

Con tim đang thấp thỏm không yên của Soo Jung vì câu nói của cậu mà thoáng chốc bình yên trở lại.

Cô mãi đắm chìm trong suy nghĩ viển vông, hoàn toàn không phát hiện ra đằng sau vẻ mặt bình tĩnh ôn hòa của Tae Min đang che giấu một nỗi bi thương.

Jung Soo Jung ngỡ rằng, người con trai mặc áo sơ mi trắng đang đạp xe từng nói lời yêu mến với cô sẽ mãi ở bên cạnh cô, mãi mãi cất bước đi cùng cô.

Vài ngày sau, một tin tức đột ngột ập đến đập nát tư tưởng ngây thơ và lý tưởng của cô.

Bố mẹ thuyên chuyển công tác, Lee Tae Min phải theo gia đình. Do cậu cố ý che giấu nên Jung Soo Jung là người cuối cùng trong lớp biết chuyện.

Thi xong môn cuối cùng là tiếng Anh, các bạn phóng ùa ra ngoài hệt như nước thủy triều đang cuồn cuộn dâng lên.

Tâm trạng cô rối bời, lặng lẽ đi theo cậu xuống tầng. Khi bước xuống góc cua cầu thang cô chạm phải bờ vai của một người, ngước mắt nhìn lên thì ra đó là Kim Jong In , theo sau cậu là tên bạn chiến hữu Oh SeHun.

Soo Jung cụp mắt, bước nhanh xuống tầng đuổi theo Tae Min phía trước.

Hai người lưng đeo bao lô, cả đoạn đường từ trên phòng đến khi xuống sân tập bóng chẳng nói với nhau lời nào. Lee Tae Min dừng bước, lấy hết cam đảm quay lại thì phát hiện gương mặt Soo Jung đã đẫm lệ.

- Soo Jung à ! Mình xin lỗi.

Cậu suy nghĩ rất lâu, khó khăn lắm mới thốt nên lời.

- Cậu đừng khóc nữa...

Soo Jung bật khóc tấm tức như một đứa trẻ, trước mắt cô nhạt nhoà, không thấy rõ cả khuôn mặt của Lee Tae Min.

Lee Tae Min im lặng. Cuối cùng, cậu dịu dàng nói.

- Mình không ở bên cậu, cậu phải biết tự chăm sóc cho bản thân, quen thêm vài người bạn, đừng lúc nào cũng lủi thủi một mình...

Soo Jung chợt ôm chầm lấy Tae Min từ phía sau, đặt gò má đẫm lệ trên sống lưng cậu, nói giọng nghẹn ngào.

- Phải đi thật ư ?

Cậu nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn lạnh toát đặt bên eo mình, chẳng nói lời nào.

- Không thể vì mình mà ở lại được sao ?

Giọng cô xen lẫn nước mắt đau thương cùng sự tuyệt vọng.

Lee Tae Min ngẩng đầu nhìn bầu trời, bất giác những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt trắng trẻo thanh tú của cậu.

Từ đầu đến cuối cậu chỉ rơi nước mắt, chẳng nói lời nào hệt như đang diễn vở kịch câm bi thương.

Chẳng cách nào nắm bắt được số phận, cuộc chia ly đầy bất ngờ này, hệt như trận tuyết tháng Sáu bất chợt ập đến, khiến tình cảm vừa nảy mầm của hai người bỗng chốc héo tàn.

Mặt trời cuối cùng cũng lặn, trời dần sẩm tối.

Jung Soo Jung thả lỏng bàn tay đang ôm Lee Tae Min, lau khô những vệt nước trên mặt, nhìn cậu nghiêm túc nói.

- Lee Tae Min, mình đợi cậu.

Con tim cậu thoáng chốc run rẩy, thấp giọng nói.

- Được, hai năm sau, cậu thi vào Đại Học S nhé !

Nhiều năm sau, nhớ về khoảnh khắc đó, Jung Soo Jung mới nhận ra mình đã già, còn khi đó cô thật trẻ trung.

Vì cô trẻ trung, nên mới ngỡ rằng thời gian và khoảng cách vốn dĩ bé nhỏ trước tình yêu, vì trẻ trung nên mới tin tưởng rằng tình yêu của hai người có thể chiến thắng khoảng cách ngàn dặm cùng ánh sáng thời gian hai năm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro