Chương 6 : Bạn mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau là ngày bắt đầu kỳ nghỉ thì Lee Tae Min đã ra đi.

Jung Soo Jung không đi tiễn cậu. Cô ngồi bên ban công tầng bốn ôm lấy chú gấu, nghe đi nghe lại bài hát.

Từ giờ trở đi, giữa dòng người xô đẩy, bên cạnh cô chẳng còn Tae Min để tâm sự nữa.

Jung Soo Jung rút mảnh giấy ghi địa chỉ mà Tae Min dúi vào tay cô chạng vạng tối đó, nói nhỏ.

- Jung Soo Jung, cố lên ! Mày nhất định phải đỗ vào đại học S.

Mùa hè năm đó, Jung Soo Jung trải qua sinh nhật mười sáu tuổi. Bố mua cho cô một chiếc bánh ga tô thật to, cắm lên đó mười sáu cây nến, xoa đầu cô, cười tủm tỉm nói.

- Soo Jung của chúng ta mười sáu tuổi rồi, trở thành thiếu nữ rồi.

Mẹ cô thắp từng ngọn nến, nói.

- Nào, con mau đến cầu nguyện đi.

Jung Soo Jung bình thản đưa mắt nhìn bố mẹ.

- Con còn có nguyện vọng gì nữa đâu ? Ngoài việc ra sức học tập thi đỗ điểm cao, sau này đỗ vào trường đại học trọng điểm.

Bố cô biết con gái sau khi vào trung học thì trở nên tự ti, đánh mất vẻ ngây thơ hoạt bát. Ông là người tính tình ôn hòa, xưa nay chưa bao giờ vì thành tích học tập kém mà trách móc con gái. Đưa mắt nhìn sang vợ, ông mỉm cười nói.

- Soo Jung à, bố mẹ không kỳ vọng sau này con phải đỗ vào trường đại học trọng điểm, chỉ hy vọng con có thể trở thành một người tự lập kiên cường.

Giọng mẹ dịu dàng ôn hòa.

- Đúng rồi, con đừng đặt nặng áp lực tâm lý quá.

- Nhưng con muốn thi vào đại học S.

Bố cô không ngờ con gái lại có ý chí quật cường đến vậy, tuy rằng ông cảm thấy việc này không mấy thực tế nhưng vẫn cảm thấy rất đáng khích lệ.

- Đại học S thực sự rất tốt, nhưng đó là trường trọng điểm cả nước, là trường đại học danh giá. Nếu không đỗ vào trường đó thì vào học trường đại học trong tỉnh cũng tốt mà con.

- Không, con phải đỗ vào Đại học S.

Jung Soo Jung chân thành cầu nguyện trước ánh nến lung linh mờ ảo.

Cô muốn ở bên Lee Tae Min , cả đời này không chia ly.

...

Sau kì nghỉ dài, một học kỳ mới lại bắt đầu. Jung Soo Jung được phân vào ban xã hội. Cô ngẩng cổ nhìn danh sách phân lớp, thấy tên cô và Choi Jin Ri đặt sát cạnh nhau còn Nan Hee thì ở lại lớp cũ.

Hôm sinh nhật, cô nhận được tấm thiệp chúc mừng của Nan Hee, niềm cảm động khó tả dấy lên từ tận đáy lòng. Trên thế gian này, ngoài bố mẹ, vẫn còn có thêm hai người nhớ đến sinh nhật cô.

Sau chưa đầy một tháng, Choi Jin Ri đã trở thành nhân vật hoa khôi của lớp ai ai cũng biết. Nhìn cô trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý, dáng vẻ nói cười hòa nhã khiến Jung Soo Jung không khỏi ngưỡng mộ. So với Choi Jin Ri thì Jung Soo Jung u uất trầm lặng hệt tựa hòn đá vô cảm.

Ngoài khoảng thời gian tập thể dục giữa giờ hay những lúc hẹn Nan Hee đi tản bộ dưới con đường rợp bóng râm, cùng nhau chuyện trò thì phần lớn thời gian cô đều ngồi tại chỗ đọc sách. Ngoài việc đó, cô chẳng biết phải làm gì để xua đi thời gian rỗi rã

Cuộc sống phân ban lớp xã hội chẳng hề thoải mái hoàn hoản như trong tưởng tượng của cô, tuy rằng không phải học lý và hóa khiến cô đau đầu nhưng môn toán vẫn chiếm trọng lượng đáng kể, ngoài ra cô còn phải học thuộc các môn lịch sử, chính trị khô khan nhàm chán.

Ngoài môn văn, Jung Soo Jungkhông có hứng thú với những môn học khác nhưng cô vẫn chăm chỉ chép bài. Hàng ngày sáng sớm sáu giờ sáng cô đã dậy, gặm ổ bánh mỳ rồi vội vội vàng vàng đến lớp học sớm.

Cuộc sống là vậy, chẳng thể vì chuyện mình không thích mà không tồn tại. Hệt như trước kia cô ở bên Tae Min, dẫu cho cô thích ỷ lại vào cậu đến đâu đi chăng nữa thì cậu không còn ở bên cạnh cô nữa, không còn tan học về cùng cô, không cùng cô làm bài tập, cùng cô đọc sách hay thảo luận bài tập môn toán nữa.

Hai người bị ngăn cách giữa hai thành phố xa xôi. Tuy rằng hàng nửa tháng đều viết thư cho nhau nhưng cô vẫn cảm thấy không thể thích ứng với cảm giác trống trải cô đơn từ sau khi cậu ra đi.

Mùa thu đã đến. Hai hàng cây ngô đồng trên con đường rợp bóng bắt đầu rụng lá. Mỗi lần đạp xe dưới hàng cây, thi thoảng vài phiến lá khẽ rơi trên bờ vai, trên mái tóc cô. Bầu trời trên đỉnh đầu cũng trở nên hoang vắng. Hàng ngày Jung Soo Jung đạp xe đi trên đoạn đường quen thuộc về nhà, từ ngày này qua ngày khác, đơn điệu mà đằng đẵng.

Ngày tháng cứ dần trôi, cuộc sống vẫn tiếp tục. NanHee chẳng còn đến tìm cô vào giờ nghỉ giải lao nữa, cô ấy đã quen thêm vài người bạn mới. Đó là cô bạn vừa chuyển trường, có cá tính tương đồng với Nan Hee, rất gần nhà nhau. Hai người bọn họ hàng ngày quấn lấy nhau như hình với bóng, Jung Soo Jung cũng vì chuyển chỗ ngồi nên quen được một cô bạn tên là Park Soo Young.

Lên đến năm hai trung học, Soo Jung bỗng chốc trổ giò, thoáng chốc cao vọt lên hơn một mét sáu mươi. Thầy giáo chuyển cô từ bàn hai xuống bàn thứ tư ngồi cùng với lớp trưởng là Park Soo Young.

Làn da của Soo Young trắng muốt, tướng mạo đoan trang thanh tú, thành tích học tập xuất sắc, là học trò cưng của thầy cô giáo. Mỗi lần trong lớp có hoạt động gì đều không thiếu sự có mặt của cô.

Park Soo Young gần gũi thoải mái với bạn bè, tính tình phóng khoáng nhưng không đánh mất vẻ dịu dàng kiều diễm của con gái, trong mắt mọi người cô được xếp vào bậc giai nhân danh giá.

Gia cảnh Park Soo Young cũng rất khá giả, mẹ cô là hiệu trưởng trường tiểu học, bố cô nắm giữ vị trí cấp cao trong cơ quan chính phủ. Nhưng cô xưa nay không bao giờ tự cao, đối xử với mọi người đều lịch sự lễ phép, khiêm tốn nhã nhặn. Nếu như Choi Jin Ri là chiếc ly pha lê tinh xảo chói lòa thì Park Soo Young lại là một viên ngọc ấm áp dịu dàng gần gũi mọi người. Tuy rằng cả hai đều danh giá như nhau, nhưng Park Soo Young không gây lóa mắt, dáng vẻ thanh thoát bình dị càng giúp cô ghi thêm điểm với bạn bè.

Người con gái hoàn hảo như vậy, trên người như toát lên sức mạnh vô hình chẳng những hút hồn đám nam sinh mà kể cả các nữ sinh cũng tự nhiên gần gũi với cô. Ngồi chung bàn nửa tháng, SooJung thân thiết với Park Soo Young hệt như bắt đầu quen biết với cô từ khi học mẫu giáo vậy.

Chẳng những thế, Soo Young còn giới thiệu những người bạn thân của cô với Jung Soo Jung. Năm cô gái nhanh chóng hợp thành một nhóm, tình cảm tương thân tương ái hệt chị em.

Dưới sự tiêm nhiễm và dẫn dắt của Park Soo Young, Jung Soo Jung đã trở nên cởi mởi hơn, cô dường như bỗng chốc lại trở về là chính mình như trước kia.

Thời gian cuối tuần, bọn họ hẹn nhau cùng ra ngoài dạo phố, mua băng cài tóc, trang sức phụ kiện. Trên đường tan học về nhà, bọn họ vừa đạp xe vừa ríu rít bàn luận tin tức lá cải của các minh tinh màn bạc.

Những nam sinh trong lớp thích Park Soo Young tuyệt đối không ít hơn Choi Jin Ri, đám nam sinh thường lén đặt những bức thư tình kèm quà dưới hộc bàn Park Soo Young.

Mọi người đều biết Park Soo Young thích ăn socola. Trong hộc bàn của cô đặc biệt nhiều kẹo socola. Khoảng thời gian đó, Soo Jung ăn socola đến phát nôn, không nhịn được bèn hỏi.

- Rốt cuộc cậu thích mẫu người con trai thế nào ?

- Mình thích con trai tài hoa, cao ngạo, có thể thuần phục được mình.

Park Soo Young nằm ngửa trên bãi cỏ thao trường, nheo mắt nhìn ánh nắng mặt trời rơi trên kẽ lá.

Cô bạn chơi với Park Soo Young từ thời tiểu học Lee Eun Ha không nhịn được bèn tung tin.

- Soo Young nhà mình rất thích Kim Jong In.

Kể từ sau khi phân ban, Jung Soo Jung không còn gặp Kim JongIn nữa, cô gần như quên khuấy con người này.

Park Soo Young thoải mái thừa nhận

- Mình từng thích cậu ta. Khi đó, chúng mình ở chung trong một tiểu khu, tất cả các bạn nam đều chiều chuộng mình hệt như một nàng công chúa, tặng mình thức ăn ngon đồ chơi đẹp, chỉ có cậu ta là không thèm để ý đến mình. Mình không cam lòng cũng không tâm phục. Cậu ta càng phớt lờ mình, mình càng muốn thu hút sự chú ý của cậu ta. Nếu ở trên lớp cậu ta xếp hạng nhất thì mình tuyệt đối không chịu đứng thứ hai. Thế nên, chúng mình từ nh̉ đến khi vào trung học cơ sở, đều là mối quan hệ cạnh tranh.

- Cậu và Kim Jong In là đôi thanh mai trúc mã từ thời để tóc chỏm ư ?

Jung Soo Jung nói. Park Soo Young gật gù, cặp mắt rực sáng, nụ cười ôn hòa.

- Trong mắt tớ có cậu ta nhưng trong lòng cậu ta chẳng hề có tớ. Sau này, chuyện tớ thích cậu ta chẳng hiểu ai truyền đến tai cậu ta. Cậu ta thông qua người khác từ chối khéo với tớ, cậu ta không thích mẫu con gái quá thông minh, mạnh mẽ. Cậu ta thích người hiền lành yếu đuối, vừa gặp đã mến, khiến cậu ta có cảm giác bảo vệ. Từ đó về sau, mình đoạn tuyệt tình cảm với cậu ta.

Cô bạn Min Hye Rin ngồi bên cạnh hào sảng nói một câu.

- Soo Young của chúng ta chắc chắn gặp được chàng trai tốt hơn cậu ta. Tớ thấy Jung Jae Huyn cũng rất được.

Jung Jae Huyn là nam sinh duy nhất ở trong tốp mười lớp xã hội. Tướng mạo cao gầy, diện mạo anh tú, ánh mắt u buồn, trong lớp lặng lẽ ít nói.

- Theo tin tức đáng tin cậy thì anh chàng có ý với Soo Young đấy. Nghe nói, hộp socola màu hồng xinh xắn là cậu ta lén nhét vào hộc bàn cậu đấy.

Lee Eun Ha cười tủm tỉm.

Chẳng rõ có phải vì ánh mặt trời gay gắt mà gương mặt Park Soo Young ửng đỏ. Cô ngồi bật dậy, nói.

- Đi, tớ mời các cậu uống Coca.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro