Chương 7 : Kim Jong In có ý với cậu sao ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Con bé đó là Jung Soo Jung đấy hả ?

Oh SeHun đang ngồi nghỉ bên sân tập, trông thấy Kim Jong In ngẩn ngơ nhìn chăm chăm.

- Cậu ấy thay đổi rất nhiều, cao hơn trước, cũng xinh hơn trước.

Dáng vẻ hiện giờ của Jung Soo Jung đã không còn giống với trong ký ức của Kim Jong In nữa. Vóc dáng cao hơn nhiều, mái tóc cũng dài hơn, xõa trên bờ vai, trên làn da láng mịn tô điểm vài vệt đỏ hồng nhạt, toàn thân toát lên cốt cách dáng vẻ tươi đẹp xinh xắn, chẳng còn vóc dáng gầy guộc nhỏ nhắn như trước kia nữa.

Liếc nhìn gương mặt xinh xắn thanh tú của cô con tim cậu khẽ run rẩy.

Không gặp nhau nửa học kỳ, cậu rất nhớ cô, nhớ cô vô cùng.

Có tình cảm của bạn bè, vui vẻ náo nhiệt nhưng tận sâu trong lòng Jung Soo Jung vẫn có chỗ trống trải, cảm giác lạnh lẽo đến khó hiểu.

Jung Soo Jung vẫn không sửa được thói quen viết chữ trên trang sách, nhất là giờ học chính trị, cô không muốn nghe giảng nên viết bừa vẽ bậy vào sách. Nếu không thì lấy sách che lại, lén nấp phía dưới viết thư cho Lee Tae Min.

Những bức thư thường rất ngắn gọn, kể sơ lượt tình hình học tập sinh hoạt gần đây, chẳng hề có ngôn từ hoa mỹ, rất mực bình dị.

Giáo viên chủ nhiệm lớp xã hội là giáo viên dạy môn văn. Thầy không thích cá tính hướng nội quá mức của Jung Soo Jung nhưng vẫn thường xuyên khen ngợi văn của cô. Lại thêm việc lần nào bài kiểm tra môn văn của cô cũng đạt điểm cao nhất trong khối nên thầy chọn cô đảm nhiệm vai trò ủy viên môn văn.

Hôm đó tập xong thể dục giữa giờ, Jung Soo Jung kéo Park Soo Young đến hòm thư ở cổng trường để lấy thư. Cô tìm rất nhanh trong tập thư dày cộm chọn ra cái của mình. Park Soo Young cướp ngay lấy bức thư, nhìn thẳng lên ánh mặt trời, lờ mờ trông thấy bức thư hình dạng trái tim.

- Thành thật khai báo đi, là thư tình phải không ?

Park Soo Young cười tủm tỉm nói.

- Cái gì chứ, cậu nói bừa.

Jung Soo Jung bị nói trúng tim đen, không nhịn được đỏ mặt, cô đưa tay giằng lại. Park Soo Young giấu bức thư sau lưng, vừa đi giật lùi vừa nói.

- Ha ha, tớ biết ngay mà, là thư tình của Lee Tae Min viết cho cậu.

- Mau trả lại cho tớ.

Jung Soo Jung hấp tấp nói. Park Soo Young vẫn cười.

- Nếu cậu đuổi kịp tớ, tớ sẽ trả cho cậu.

Jung Soo Jung không khỏi ủ rũ, ai mà không biết chạy bộ là thế mạnh của Park Soo Young. Lần này trường tổ chức đại hội thể thao, cô ấy đăng kí giải 1.500 mét nữ.

Mãi suy nghĩ, Park Soo Young đã chạy đến trước mặt cô. Tiểu nha đầu chết tiệt này. Jung Soo Jung nhất quyết phải giằng lại bức thư cho bằng được.

Tốc độ hai người chênh lệch khá xa. Đợi đến khi Jung Soo Jung thở hổn hển chạy vào lớp học thì Park Soo Young đã thoải mái ung dung ngồi ở chỗ mình, đang lấy bức thư của cô làm chiếc quạt.

- Park Soo Young chết tiệt, cậu trả thư lại cho tớ.

Jung Soo Jung nhào đến chỗ bức thư không chú ý, chẳng ngờ đâm sầm vào một người vừa bước vào.

- Cậu...

Lời nói thốt lên giữa chừng, cô trông thấy rõ dáng hình người đó, khẽ giật mình. Là Kim Jong In.

- À tôi đến tìm Choi Jin Ri.

Vẻ mặt cậu hơi bối rối, liền giải thích ngay lập tức. Jung Soo Jung lấy làm lạ, cậu đến tìm Choi Jin Ri thì liên can gì đến tôi ? Cô quay người chạy về chỗ ngồi, giật lấy bức thư từ trong tay Park Soo Young.

- Trông cậu căng thẳng chưa kìa, chẳng phải chỉ là bức thư thôi sao ?

Min Hye Rin cũng xúm lại.

- Cậu không hiểu đâu. Đó là thư của bạn trai, nửa tháng mới có. Tất nhiên là quan trọng rồi.

Hai người kẻ tung người hứng, khiến mặt Jung Soo Jung đỏ bừng bừng. Cô ngại ngùng việc mở thư trước mặt bọn họ nên kẹp vào sách ngữ văn.

- Cậu có thể cho tớ mượn vở ngữ văn của cậu một chút không ?

Dáng người cao lớn che khuất ánh đèn trên đỉnh đầu. Jung Soo Jung ngẩng đầu, trông thấy Kim Jong In, cô không khỏi kinh ngạc. Cậu đang nói chuyện với cô

- Bọn họ ai cũng bảo vở ngữ văn của cậu viết rất đẹp, tớ muốn mượn để tham khảo.

Kim Jong In đứng trước bàn của cô và Park Soo Young, mặt không lộ cảm xúc, khóe môi cứng đờ. Dáng người cậu cao ráo thon gầy, đôi mắt sâu đen, đường nét gương mặt sắc sảo anh tuấn. Dù mặc bộ đồng phục giản dị nhất thì trông cậu vẫn khôi ngô tuấn tú hơn những nam sinh khác.

Jung Soo Jung miễn cưỡng nói ứng phó.

- Bọn họ lầm rồi, giờ văn xưa nay tôi chẳng bao giờ chép bài cả.

Park Soo Young ngồi cạnh cũng hùa theo.

- Đúng đấy, điều này mình có thể làm chứng. Cậu ấy chỉ thích vẽ bậy vào vở thôi.

- Vậy cho tớ mượn sách ngữ văn.

Không phải chứ ? Jung Soo Jung trợn tròn mắt, cả sách cũng muốn mượn ? Cái tên này chắc là có bệnh rồi.

Soo Jung chưa kịp nói gì, Park Soo Young đã dâng sách bằng hai tay cho Kim Jong In.

- Đây, nhớ mai trả lại đấy.

- Cảm ơn.

Kim Jong In nói nhanh, chạy đến chỗ Oh SeHun đang trò chuyện với Choi Jin Ri vỗ vỗ vai cậu ta.

- Đi thôi, đến giờ vào lớp rồi.

- Xong rồi à ?

Oh SeHun chớp mắt nhìn cậu, thấp giọng hỏi. Kim Jong In lộ ra nụ cười khó hiểu, kéo cậu ta ra khỏi lớp.

Choi Jin Ri nghi hoặc nhìn theo bóng dáng họ rồi lại đưa mắt nhìn sang Jung Soo Jung.

Jung Soo Jung đến lúc này mới hoàn hồn, hấp tấp đuổi theo ra ngoài.

- Này, Kim Jong In chờ đã.

Kim Jong In đứng ngay lại hành lang, quay người lại.

- Đưa bức thư trong sách cho tôi.

Cô nói với giọng nhỏ nhẹ. Ánh mắt cậu mềm nhũn đến mức tưởng chừng như viên kẹo đang nóng chảy, kèm theo nỗi buồn man mác.

- Là Tae...

Oh SeHun vội vàng huých vào tay Kim Jong In ngăn không cho cậu nói tiếp. Cậu nhẫn nhịn, rút bức thư ra đặt vào tay Soo Jung.

- Sáng mai có giờ ngữ văn, cậu nhất định phải trả sách đấy.

Jung Soo Jung nói thêm một câu rồi chạy vào lớp. Kim Jong In đứng tại chỗ, bóng hình cô dần xa khuất trong đáy mắt của cậu.

- Kim Jong In, cậu nói xem. Tại sao cậu cứ phải lằng nhằng với con nhỏ đó chứ ?

Oh SeHun đứng cạnh than thở. Kim Jong In thuộc dạng nam sinh thông minh tuấn tú, hớp hồn con gái nhất. Kiểu con gái không hề đoái hoài gì đến cậu quả là hiếm thấy.

Mở sách ngữ văn của Jung Soo Jung ra, Kim Jong In chợt thấy câu :"Người tôi thích hiện đang ở thành phố xa xăm" với nét chữ thanh tú, màu mực bút xanh đậm.

"Người con gái tôi thích, không hề biết rằng tôi thích cô ấy!"

Khi Kim Jong In viết dòng chữ đó trên trang nhật ký, con tim cậu hệt như bầu trời bên ngoài, u ám tới đau lòng.

Hôm sau, trước giờ vào học, Kim Jong In đúng hẹn xuất hiện ngay hành lang trả sách cho Jung Soo Jung.

Nhưng rồi vài ngày sau, cậu lại đến mượn sách rồi lại vài hôm sau đến trả sách.

Cứ thế lặp đi lặp lại, Jung Soo Jung vẫn chẳng cảm nhận thấy điều gì, còn Park Soo Young thì không nhịn được, hỏi cô.

- Cái tên Kim Jong In có phải thích cậu không ?

Soo Jung bật cười ha ha.

- Cái gì chứ ? Cậu ta đến đây là vì kiếm Choi Jin Ri, mượn tớ sách chỉ là cái cớ.

- Tớ thấy đến gặp Choi Jin Ri mới là cái cớ thì phải.

Soo Jung kiên quyết phủ nhận.

- Đừng đùa nữa. Kim Jong In không thể nào thích tớ, mà tớ và cậu ta cũng không thể có gì được.

- Suýt nữa thì quên, cậu là hoa đã có chủ rồi.

Park Soo Young mỉm cười nói thầm.

- Được rồi, không nói chuyện này nữa, tan học xong tập luyện cùng tớ nhé ?

Jung Soo Jung líu lưỡi.

- Chạy 1.500 mét à ? Cậu đừng dọa tớ, thể dục là ác mộng của tớ, chạy 800 mét là đã muốn lấy mạng tớ rồi.

Park Soo Young dúi chiếc đồng hồ điện tử mượn của thầy giáo thể dục vào tay cô.

- Ai bảo cậu chạy chứ. Đến bấm giờ hộ tớ.

Sau giờ học, hai người khấp khởi vui mừng chạy đến sân tập, bất ngờ gặp phải Kim Jong In.

- Sao cậu ta lại đến đây ?

Jung Soo Jung lấy làm lạ hỏi.

- Người ta đến giúp chúng ta tập luyện đấy.

Park Soo Young tiến đến phía trước, dúi chai Coca vào tay cậu.

- Anh chàng đẹp trai, bây giờ có thể bắt đầu rồi.

- Trước tiên là bài tập khởi động.

Kim Jong In mở nắp chai, ngẩng cổ uống một ngụm, tiện tay đưa cho Jung Soo Jung.

- Cậu cầm giúp tớ một lát.

- Ừ !

Cô đáp trả rất tự nhiên, rồi sững sờ ngay lập tức. Cậu dường như tỏ vẻ rất thân thiết với mình. Chính khoảnh khắc xao nhãng đó, Kim Jong In đã nhấc lấy chiếc đồng hồ điện tử, bỏ chạy xa cùng Park Soo Young, chạy đến tận khúc cua của đường băng.

- Soo Jung...

Cô quay đầu lại nhìn, là mấy cô bạn trong đám của cô.

- Các cậu cũng đến à ?

Jung Soo Jung quay người lại. Trong tiết trời cuối thu, Choi Jin Ri mặc chiếc áo gió ngắn màu cà phê, mang giày ủng đến nửa đầu gối, trông cô nàng càng thêm cao ráo xinh xắn.

- Cô ta cũng đến xem Soo Young tập à ?

Min Hye Rin véo ngón tay cô.

- Cậu ngốc à ? Người ta đi theo Kim Jong In kìa.

Choi Jin Ri bước đến bên cạnh bọn họ, hàm ý sâu xa liếc mắt nhìn Jung Soo Jung một cái rồi đi thẳng đến bên Kim Jong In.

- Lần này đông vui rồi. Tớ thích xem cảnh náo nhiệt.

Lee Eun Ha kéo bọn họ. Jung Soo Jung đi chậm, tụt lại phía sau. Park Soo Young đã chạy một vòng quay về, mồ hôi túa ra đầm đìa, luôn miệng nói.

- Mau đưa nước đây, tớ khát sắp chết rồi.

Jung Soo Jung vội chuyển chai Coca sang, Kim Jong In ngăn lại.

- Sau khi vận động uống đồ uống có gas sẽ bị đầy hơi, tốt hơn nên uống nước khoáng.

- Mình có đây.

Giọng Choi Jin Ri ngọt ngào giòn tan, đặt chai nước khoáng vào tay Kim Jong In.

- Đây, thứ này giải khát tốt nhất.

- Không phải cho tớ, đưa cho lớp trưởng bọn cậu kìa.

Kim Jong In cầm chai Coca trong tay Jung Soo Jung.

- Tớ thích uống Coca.

Choi Jin Ri bĩu môi, mắt đen láy, trố mắt nhìn Jung Soo Jung khiến cả người cô cảm thấy không thoải mái. Cô cúi đầu bước sang một bên, nói với Park Soo Young.

- Còn phải chạy nữa à ?

Park Soo Young nhìn bộ dạng khó chịu bất an của cô, chu đáo nói.

- Ừ. Cậu có việc thì về trước đi.

Jung Soo Jung ngẩng đầu, chào tạm biệt mọi người rồi quay về lớp học lấy cặp.

Kim Jong In đưa mắt dõi theo Jung Soo Jung bỏ đi. Cô lướt qua sân tập rợp nắng, bóng dáng mảnh mai thon gầy càng lúc càng xa dần, từng tia nắng mượt mà, ánh mặt trời vàng mờ nhạt trở thành bức họa nước mãi mãi chẳng bao giờ phai trong ký ức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro