Chương 8 : Đạo đức có chút kém cỏi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau ngày hôm đó, Jung Soo Jung rất hiếm khi tập luyện cùng Park Soo Young.

Vào đầu mùa hè, như thường lệ trường của Soo Jung tổ chức đại hội thể thao. Park Soo Young ngoài giải đấu chạy 1.500 mét nữ còn đăng kí giải nữ 400 mét. Lee Eun Ha và Min Hye Rin cũng đăng ký môn nhảy cao và nhảy xa. Duy chỉ có Jung Soo Jung, do thành tích thể dục quá kém cỏi nên chỉ đứng ngoài quan sát. Thế nhưng, Park Soo Young không lại sắp xếp cho cô đảm nhiệm vai trò nhân viên hậu cần, ngoài việc phụ trách đội cổ động viên còn phải đảm nhiệm viết bản tin.

- Lớp chúng ta có nhiệm vụ, mỗi ngày ít nhất cậu phải viết ba bản tin.

Trước khi chạy, Park Soo Young dúi bút và giấy vào tay cô.

- Có nhầm lẫn không đó, Jung Jae Huyn mới là ủy viên ban tuyên truyền.

Jung Soo Jung bất mãn phản kháng.

- Cậu viết hay hơn cậu ấy cơ mà. không thì cậu chạy thử một vòng xem sao ? Thầy Kang hôm trước còn phê bình cậu không có tinh thần đồng đội gì cả.

- Chỉ vì tớ không đăng kí thi môn nào ư ?

Jung Soo Jung không phục, nói.

- Choi Jin Ri chẳng phải cũng không đăng ký đó sao ?

- Lần trước Choi Jin Ri thi diễn văn nghệ toàn trường đoạt giải nhất rồi còn gì.

- Nhưng mà hiện giờ, đến cả bóng dáng cậu ta cũng chẳng thấy đâu, chẳng phải là không đến tham gia đó sao ?

Min Hye Rin vốn không ưa Choi Jin Ri phản bác.

- Không nghe thấy vừa rồi trong loa phát thanh thông báo kỷ lục 1.500 mét nam hay sao ? Người ta đã sớm chạy đến cổ vũ bạn Kim đẹp trai rồi.

Lee Eun Ha cười lắc đầu.

- Cậu ta giờ đang đi cổ vũ cho lớp khác. Đó mới là không có tinh thần đồng đội. Soo Jung, cậu phải nghiêm khắc phê bình hiện tượng này trong bài đấy.

Jung Soo Jung khẽ rên rỉ, bước về phía khán đài, đến bên hàng ngũ lớp, cắm cúi đặt bút xuống viết.

Khi cô vừa viết mấy dòng thì bên tai chợt vang lên lời cổ vũ như sấm vang. Những tiếng hò hét cổ vũ càng lúc càng vang dội. Cô không nhịn được ngẩng đầu lên xem, chỉ thấy Kim Jong In dẫn đầu chạy ra. Những cặp mắt hướng về phía khán đài đều tập trung dừng lại trước cậu ta.

Khi gần chạy về đích, Kim Jong In dang hai tay nhắm mắt lại, hệt như chú chim đang sải cánh bay cao, tung bay dưới ánh mặt trời rực rỡ chói lòa.

Cậu ngẩng mặt mỉm cười đón lấy ánh nắng mặt trời, gương mặt sinh động tuấn tú, khiến mọi người nhìn không rời mắt. Những sợi tóc lơ thơ trước vầng trán khẽ bay bay trong làm gió nhẹ.

Kết quả, thành tích của Kim Jong In phá lịch sử kỷ lục của giải 1.500 mét nam của trường. Đám đông phấn khích lũ lượt đổ xô đến cuối đường.

Kim Jong In bỏ đi trong vòng vây đám đông, khẽ nheo mắt, bàn tay ra hiệu chữ V, gương mặt nhoẻn nụ cười hài lòng. Jung Soo Jung bắt đầu hiểu ra vì sao nhiều nữ sinh hâm mộ cậu ta.

Jung Soo Jung nắm lấy bút, chau mày dưới ánh nắng mặt trời, nhưng chẳng thể viết được chữ nào. Park Soo Young chạy về đến nơi, mệt đến mức thở không ra hơi, ngồi xuống cạnh cô, nói.

- Nghe kìa, lớp bên đó lại vừa mới phát một bản tin nữa, hôm nay đã hoàn thành bốn bản rồi.

- Lớp người ta có người phá vỡ kỷ lục mà, lớp mình tên các bạn nam chỉ đếm trên đầu ngón tay, tớ có thể viết gì đây ?

- Chịu thôi, lớp xã hội âm thịnh dương suy mà, chỉ có thể dựa vào lực lượng con gái chúng mình thôi.

Park Soo Young đón lấy chai nước khoáng từ tay Jung Soo Jung, tu một hơi hết nửa chai.

- Nhưng mà, cái tên Kim Jong In này ghê gớm thật, học lực xuất sắc, phát triển toàn diện về thể chất và đạo đức. Làm mình không phục hắn không được.

- Những cái khác thì còn được, đạo đức thì có chút kém cỏi đấy nhỉ.

Jung Soo Jung chau mày.

- Cậu không thấy dáng vẻ vừa rồi của cậu ta sao, chảnh muốn chết, quán quân thế giới cũng chẳng tự đắc như thế.

Park Soo Young đưa mắt nhìn về phía lớp tự nhiên từ xa, nói giọng suy tư.

- Soo Jung, cậu thực sự ghét cậu ta ư ?

- Không ghét, cũng chẳng thích.

Từ sau ngày đó, Kim Jong In càng trở nên nổi tiếng. Trong trường không ai là không biết tên cậu.

Thời gian trôi qua, lại một mùa đông nữa sắp ghé đến. Mỗi ngày thời tiết càng trở lạnh hơn, ai cũng khoác trên người chiếc áo khoác dày, sau đó đổi sang áo len rồi cuối cùng là áo bông.

Cửa sổ lớp học đều đóng chặt, trên tấm cửa kính phủ một lớp sương mỏng, Jung Soo Jung ngồi bên cửa sổ, lấy ngón tay vẽ dòng chữ "TaeMin, Merry Christmas" rồi quay sang gia nhập vào chủ đề đám bạn thân.

- Đêm Giáng sinh, các cậu chuẩn bị đi đâu chơi chưa ?

- Tám giờ, đi quảng trường xem pháo hoa nhé.

Park Soo Young đề nghị. Tất cả mọi người đều hưởng ứng.

Tối ngày 24 tháng 12, mọi người làm xong bài tập sớm, tập trung tại trung tâm quảng trường.

Người qua lại trên phố đông đúc, hai hàng cây thông lóe sáng nhấp nháp bên đường, ông già Noel trong trang phục áo đỏ mũ đỏ cùng bộ râu trắng đang có mặt trên phố phát quà. Giọng ca trong vắt như nước của đoàn hợp xướng vọng lại từ nhà thờ cách đó không xa... Một buổi tối với bầu không khí ngập tràn trong niềm hạnh phúc ngọt ngào.

Đêm Giáng sinh đốt pháo hoa là tiết mục cố định hàng năm của thành phố. Năm cô gái đều rất phấn khởi, bọn họ chen chúc trong dòng người hỗn loạn xô bồ, ngước mắt nhìn pháp hoa lóe sáng tuyệt đẹp đang thi nhau nở rộ trên bầu trời đêm tối.

- Đẹp quá.

Min Hye Rin rụt cổ lại, giẫm chân liên tục.

- Lạnh quá đi mất.

Park Soo Young tháo khăn quàng cổ của mình ra, quấn lên cổ cô rồi nói.

- Hay là bọn mình về đi.

Lee Eun Ha chơi đùa say mê, có chút lưu luyến

- Lần đầu tới biết lễ Giáng sinh đẹp thế này đấy. Chơi thêm một lát nữa đi, về sớm thế này chẳng có gì hay ho.

Park Soo Young than thở.

- Tớ cũng phải về, mai còn phải đi học nữa. Nếu lễ Giáng sinh được nghỉ học thì hay biết mấy.

Lee Eun Ha kéo lấy Jung Soo Jung.

- Tớ muốn chơi thêm chút nữa. Soo Jung à, cậu ở lại chơi với tớ đi, lát nữa bọn mình cùng về.

- Thế cũng được.

Park Soo Young dặn dò kỹ lưỡng.

- Các cậu dạo phố tiếp đi, nhớ đừng la cà, về nhà sớm nhé.

Sau khi chia tay nhóm Park Soo Young, Soo Jung cùng Lee Eun Ha đi dạo ngắm thành phố về đêm, hai người hòa mình vào đám đông.

Trong màn đêm mờ ảo, Jung Soo Jung trông thấy những đôi tình nhân trìu mến âu yếm, tay trong tay khắp các con phố, lòng chợt hơi chút phiền muộn.

Vì sao cô và Tae Min phải đợi hai năm sau mới có thể bên cạnh nhau ?

Đến trước nhà, Jung Soo Jung và Lee Eun Ha tạm biệt nhau. Hà hơi vào bàn tay lạnh cóng, cô một mình bước vào khu nhà.

- Này, Jung Soo Jung, cậu... đứng lại.

Trong bóng tối vọng lại giọng thấp trầm. Cô giật mình, quay lại nhìn theo hướng phát ra giọng nói.

Ánh đèn góc đường yếu ớt rọi chiếu lên bóng dáng cao ráo mảnh khảnh.

Kim Jong In, sao lại là Kim Jong In ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro