Chương 9 : Tớ thích cậu !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh đèn vàng nhạt bên đường nhuộm mái tóc đen tuyền dày rậm của cậu thành màu xanh đậm. Gương mặt sáng sủa, đường nét tuấn tú hiện ngay trước mặt cô.

Ngần ngừ giây lát, cô khẽ hỏi.

- Sao cậu lại ở đây ?

- Tớ đợi cậu nãy giờ.

Kim Jong In thấp giọng nói, đôi mắt đen láy tựa hạt pha lê, đang long lanh nhìn cô chăm chăm.

- Đợi tớ ?

Jung Soo Jung hỏi trong vô thức, lòng dấy lên một nỗi sợ hãi kỳ lạ đến khó hiểu. Tim cô đập thình thịch, một luồng hơi nóng từ lồng ngực xộc thẳng lên gò má.

Do ngược sáng, Kim Jong In không nhìn rõ biểu cảm của cô, chỉ trông thấy đôi mắt sáng long lanh đó không che giấu được nỗi bối rối cùng sự căng thẳng.

Sự căng thẳng này giống như loại bệnh truyền nhiễm, anh chàng xưa nay vốn dạn dĩ, vậy mà giờ đây miệng cũng lắp ba lắp bắp.

- Jung Soo Jung...tớ...tớ rất thích cậu !

Không khí đêm đông trong suốt lạnh lẽo, giọng nói cậu dường như có thể tan biến đi bất cứ lúc nào. Cô trố mắt nhìn cậu, con tim xao động rộn ràng.

Gần đây, Kim Jong In thường xuyên xuất hiện bên cạnh cô, không biết bao lần gặp mặt nhau đầy khó hiểu. Jung Soo Jung thuộc mẫu người con gái nhạy cảm, sao lại không nhận ra tâm ý nhỏ bé của cậu chứ ? Huống hồ, Park Soo Young đã nhắc nhở cô trước rồi.

Cậu nam sinh phong độ nhất trường, rực rỡ chói sáng như vậy mà lại thích người âm thầm lặng lẽ như cô ư ?

Thanh tú như Park Soo Young, xinh xắn cỡ Choi Jin Ri, tất cả đều trở thành kẻ chiến bại dưới tay cô... Tình cảnh này, hệt như câu chuyện cổ tích ngày nhỏ cô thường nghe.

Jung Soo Jung hít một hơi thật sâu, để lộ vẻ mặt đầy quyết tâm trên gương mặt.

- Tớ đã có bạn trai rồi !

- Ý cậu nói Lee Tae Min ?

- Nếu cậu đã biết, tại sao còn chạy đến đây làm gì ?

Đúng vậy, rõ ràng đã biết, vì sao tôi vẫn cứ thích em ? Vì sao nhất mực phải là em chứ ?

Giọng điệu lạnh lùng của Jung Soo Jung khiến Kim Jong In như muốn chết đứng nhưng cậu không cam lòng. Tối qua cậu thức cả đêm để việt một bức thư tình dài lê thê, lúc này nó đang được giấu trong túi quần cậu.

Cậu rút ra, nhét bừa vào tay cô.

- Đây là thư tớ viết cho cậu, mong rằng cậu sẽ nghiêm túc đọc nó...

- Không cần đâu.

Jung Soo Jung cự tuyệt. Cô lùi về sau một bước, kiên định nói.

- Xin lỗi, tớ không thích cậu. Người tớ thích là Lee Tae Min.

Kim Jong In buồn bã cúi đầu, cậu đứng đó, hồi lâu không nhúc nhích. Dáng hình mảnh khảnh cao gầy, trầm lặng mà im ắng, lặng lẽ hệt tựa khúc cây.

Jung Soo Jung biết mình rất quá đáng, thế nhưng chỉ có cách này mới khiến cậu ta từ bỏ ý định.

- Xin lỗi.

Cô xoay người đi về phía thang máy.

- Này, Jung Soo Jung !

Kim Jong In lặng im đứng phía sau, bất chợt lên tiếng, nói gằn từng câu chữ.

- Tớ thích cậu, chẳng liên quan gì đến cậu cả. Bất kể cậu có đón nhận hay không thì tớ vẫn sẽ thích, đến khi nào cậu và Lee TaevMin chia tay nhau mới thôi.

Jung Soo Jung quay đầu trừng mắt nhìn cậu. Thoáng chốc, lòng cô xuất hiện ác cảm với Kim Jong In. Cậu ta nhất định là tưởng rằng bản thân mình rực rỡ chói lòa, là vị hoàng tử ngồi trên cao, tất thảy mọi cô gái đều phải yêu mến cậu ta, bất luận đó là nàng công chúa hay là cô gái Lọ Lem.

- Tôi và Tae Min sẽ không chia tay đâu.

- Nếu như cậu thực sự chắc chắn về tình cảm của bọn cậu, vậy sao cậu không dám xem bức thư của tớ ? Cậu sợ bản thân cậu sẽ rung động sao ?

Kim Jong In hỏi gặng. Giọng cậu tựa như vọng lại từ màn đêm xa xăm lạnh lẽo mà cô quạnh.

Cô nhìn cậu, nhất thời chẳng nói được lời nào.

Kim Jong In tiến lại gần, dúi bức thư vào tay cô, nói với vẻ nghiêm túc.

- Đây là lần đầu tiên tớ viết thư cho người con gái tớ thích. Mong rằng cậu sẽ đọc nó.

Cô chẳng kịp nói thêm lời nào cậu đã cưỡi lên chiếc xe đạp tựa ở góc tường, biến mất trong màn đêm.

Ánh trăng bạc bao trùm bóng dáng dần xa khuất, phát ra những tia sáng lòe loẹt chói mắt, hệ như vì sao băng trên bầu trời lạnh giá rực rỡ.

Jung Soo Jung ngẩn ngơ đưa mắt dõi theo bóng hình cậu hồi lâu, nhét bức thư vào trong túi áo khoác, phóng nhanh lên nhà.

Vào đến nhà, cô chào bố mẹ rồi trốn ngay về phòng. Khép cánh cửa, mở bức thư của Kim Jong In ra chăm chú đọc từng câu từng chữ.

Thư cậu viết rất dài. Tất cả những tình cảm thầm kín mãnh liệt ngây dại mà chân thành của cậu đều được thổ lộ hết trên những trang giấy.

"Jung Soo Jung, khi viết những dòng chữ này, tớ vừa hoang mang lại vừa xúc động. Cái tên của cậu thật là đẹp, rất hợp với cậu. Mỗi lần trông thấy cậu thì trước mắt tôi hiện lên một bức tranh thơ mộng.

Viết văn không phải là thế mạnh của Kim Jong In, nhưng bức thư này lại thấm đượm tình cảm sướt mướt nồng nàn, cùng nỗi ưu sầu miên man.

"Mấy tháng nay tớ gầy rộc hẳn đi. Mẹ tớ hỏi rằng có phải vì học tập căng thẳng quá không. Nhưng tớ làm sao có thể nói với mẹ rằng, vì tương tư ai đó mà tiều tụy. Cậu hệt như thiên thần, trong sáng, xinh đẹp, mà tớ chỉ có thể lặng lẽ chôn giấu trong lòng...

Trong trường, mỗi khi gặp mặt cậu, mỗi lần hai ta lướt qua nhau, với tớ mà nói, đó thực sự là những giây phút vô cùng quý giá. Tớ đã quen với việc tìm kiếm cậu trong dòng người xô đẩy, tuy rằng cậu chẳng hề mảy may phát giác, tớ cũng đã quen với việc biến thành pho tượng để tiếp cận cậu, tuy rằng lúc nào cậu cũng làm mặt lạnh cự tuyệt. Tớ đã quen với việc âm thầm lặng lẽ theo sau tiễn cậu về nhà, mặc dù cậu chẳng hề hay biết..."

Cuối bức thư, Kim Jong In viết.

"Thành tích môn toán của cậu không được như mong đợi, nếu cậu bằng lòng, tớ có thể giúp cậu phụ đạo thêm ngoài giờ học. Mười giờ sáng Chủ nhật tuần này, tớ đợi cậu tại sân tập. Không gặp cậu thì tớ sẽ không về !"

Cô nắm chặt bức thư trong lòng bàn tay. Đối mặt với tình ý của cậu, Jung Soo Jung chẳng hề vui sướng mà chỉ có bối rối và hoang mang.

Cô ngồi bên chiếc đèn hồi lâu, mãi tận khi chân tay lạnh cóng, mới chui vào chăn, lăn qua trở lại, mãi chẳng ngủ được. Cô ép mình nhắm mắt lại, cuộn tròn người, khuôn mặt Kim Jong In chợt hiện lên trong tâm trí cô.

Mái tóc ngắn, mái ngố phủ rạp vầng trán. Hàng chân mày rậm rạp gọn gàng, sống mũi cao, chiếc cằm góc cạnh, cánh môi mỏng. Cặp mắt sâu thẳm tựa biển khơi, ẩn chứa trong đó là thứ tình cảm đầy cháy bỏng.

Ngày hôm sau đi học, Soo Jung liền kể việc này cho Park Soo Young nghe.

Tuy đã sớm nhìn ra dấu hiệu nhưng khi nghe sự xác thực từ chính miệng của Soo Jung thì cô chẳng tài nào kìm nén được sự ngạc nhiên.

Việc Kim Jong In yêu thầm theo đuổi Jung Soo Jung nhanh chóng lan truyền khắp nơi. Đám bạn học dù đập vỡ kính cũng chẳng tài nào tin được, cậu nam sinh bảnh trai Kim Jong In trong đêm Giáng sinh đứng chặn trước cửa nhà Jung Soo Jung, cúi đầu dịu dàng nói với cô :"Tớ thích cậu."

Vì sao là Jung Soo Jung chứ ? Choi Jin Ri mãi cũng chẳng thể thông suốt được. Cô ngỡ rằng duy chỉ mình cô mới thích hợp sánh đôi bên cậu. Gần như tất cả những người quen biết họ đều chờ xem cái kết hạnh phúc của chàng hoàng tử và nàng công chúa. Nhưng có ai ngờ, giữa đường lại xuất hiện thêm một Jung Soo Jung.

Nếu đó là Park Soo Young thông minh xinh đẹp thì Choi Jin Ri chấp nhận mình thua một cách tâm phục khẩu phục. Nhưng người đó lại là Jung Soo Jung. Tính tình thì nhút nhát, rất ít người chú ý đến, thành tích học tập thì làng nhàng, ít được giáo viên yêu mến. Trong mắt Choi Jin Ri, Jung Soo Jung hệt như chiếc áo vải bông cũ kỹ, quê mùa. Tại sao lại nhận được sự ưu ái của cả hai chàng trai xuất sắc Lee Tae Min và Kim Jong In chứ ?

Là chiến hữu của Kim Jong In, Oh SeHun thay cậu lên tiếng giải bày.

- Chuyện tình cảm khó nói rõ lắm. Cũng chẳng thể miễn cưỡng được đâu. Giống hệt như tớ thích cậu nhưng cậu lại chẳng ngó ngàng gì đến tớ vậy đó.

Oh SeHun lắc đầu thở dài.

- Cậu không biết đâu, cậu ấy hệt như bị trúng tà vậy. Thường ngày thì cứ chê cười tớ viết thư tình là sến. Cậu ta thì giỏi lắm, viết một hơi tận bốn trang.

- Cậu ấy thực sự viết thư tình cho Jung Soo Jung à ?

Tận đáy lòng cô trào dâng cảm giác chua xót.

- Tớ nói cho cậu biết, trên đời này việc càng không có khả năng xảy ra thì càng có thể xảy ra.

Kim Jong In từ sân bóng đi xuống, vỗ mạnh vào đầu Oh SeHun.

- Thậm thà thậm thụt nhỏ to gì thế ?

Oh SeHun cười tủm tỉm đáp.

- Tớ đang giúp cậu xoa dịu con tim tan nát của nàng thiếu nữ.

Jong In không khỏi ngưỡng mộ Oh SeHun. Tên này tính tình lạc quan vô tư, có thể nói cười thoải mái trước mặt người con gái từ chối mình, vẫn có thể làm bạn với Choi Jin Ri.

Cậu thì không làm được. Cậu liếc mắt thật nhanh nhìn sang Choi Jin Ri, cô nhìn cậu, đáy mắt thấp thoáng nỗi đau thương. Kim Jong In vội vàng né tránh ánh mắt cô, ngồi sang bên cạnh Oh SeHun.

Choi Jin Ri nói, giọng chán chường.

- Còn phải kiểm tra môn nhảy xa nữa. Mình đi đây.

Buổi chiều tại sân tập náo nhiệt, ánh mặt trời chiếu nghiêng. Lớp tự nhiên và lớp xã hội trung hợp có giờ thể dục. Oh SeHun giơ ngón tay chỉ.

- Này, cô bé họ Jung nhà cậu bên kia kìa !

Cách đó khá xa, Kim Jong In nheo mắt mới có thể nhìn thấy rõ. Jung Soo Jung đứng ngay giữa đám nữ sinh, lặng lẽ nghe bọn họ nói chuyện, thi thoảng mỉm cười, đôi lúc chau mày.

Thế là, cậu chẳng thể nào rời mắt khỏi cô. Đến lượt Jung Soo Jung kiểm tra môn nhảy xa, động tác lần đầu của cô hơi vụng về, lúc tiếp đất, trọng tâm không vững vàng, hai đùi cong cong, khụy ngay xuống hố cát.

- Thật là ngốc không để đâu cho hết. Cậu xem Choi Jin Ri kìa, thoăn thoắt như bay...

Oh SeHun lớn tiếng bình luận động tác của hai người.

- Vậy thì sao nào ?

Kim Jong In hờ hững đáp. Cậu biết từ lâu thành tích thể dục của cô rất kém, phải xin xỏ năn nỉ thầy giáo mới miễn cưỡng cho cô điểm đạt yêu cầu. Cô không thích vận động, thường ngày ngoài việc đọc sách thì chỉ biết ngồi ngẩn ngơ viết vẽ nguệch ngoạc vào sách vở. Nhưng cậu vẫn thích cô, chẳng vì lý do gì cả.

- Chủ nhật này, cô ấy sẽ đến cuộc hẹn của cậu chứ ?

Kim Jong In không trả lời, dán mắt nhìn Jung Soo Jung. Khi lần nhảy thứ ba của cô kết thúc, hai bàn tay chống trên đầu gối, khom lưng thở dốc. Park Soo Young chuyền cho cô chai nước khoáng. Cô mở nắp, ngẩng cổ, tu ừng ực ngụm nước lớn, đưa tay quệt miệng, nhe hàm răng trắng nhoẻn miệng cười với Park Soo Young.

Kim Jong In chợt có mong muốn mình là chai nước đó, để có thể tiếp xúc thân mật với cô. Bằng không, cậu chỉ có thể đứng từ xa mà ngắm nhìn cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro