Chap 6: Khải, Quá khứ quay lại rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chủ nhật hôm sau cả nhóm vẫn tụ tập đi chơi. Berlin bé nhỏ nhưng đi không hết. Mỗi ngày đi một chút, từ từ cảm nhận vẻ đẹp ở đây. Khu phố Berlin 500 năm trước, nơi người đến như chìm đắm trong thế giới trung cổ thú vị, đi khám phá vẻ đẹp của những trang phục, gặp gỡ nền văn hoá từ 500 trước, và chẳng thể thiếu được việc thưởng thức bia Đức. Rồi cổng khải hoàn ở Berlin, ngắm nhìn những chú tuấn mã hùng dũng; nhà Quốc hội tráng lệ trên nền cỏ xanh mượt. Người đến Berlin còn lặng người trước vẻ đẹp cổ kính của những ngôi nhà thờ. Berlin đẹp đến mê người, hài hoà nét đẹp hiện đại và cả nét đẹp cổ xưa.

Đi khắp những nơi ấy, Tuấn Khải vẫn lặng lẽ bước bên cạnh Thiên Tỉ, đi cùng đi, dừng cùng dừng. Lúc đứng trên xe buýt cũng khẽ đứng bên cạnh Thiên Tỉ, lấy cánh tay giữ cho cậu khỏi ngã. Chỉ đáng tiếc là Tiểu Thiên vô tư chỉ quay sang nói chuyện Nguyên Nguyên, còn cười đùa với Nhất Lân, không để ý luôn có ánh mắt ôn nhu dõi theo mình.

-       Mọi người đi chơi bóng rổ nhé ^^ - Tiểu Kiệt lên tiếng

-       OK

Cách nhà một trạm xe buýt là một trường học. Ở đó có sân bóng rổ cùng với sân bóng đá luôn. Tiểu Kiệt có chìa khoá vào sân bóng rổ nên không cần xin phép ai trong trường cứ thế dẫn cả nhóm vào. Sân bóng rổ không quá to, nện đỏ, lại chỉ có 1 rổ. Chơi 1 đội 3 người. Tuấn Khải và Tử Ngư là đội trưởng.

-       Tôi chọn em ấy – Tuấn Khải chỉ vào Thiên Tỉ - Tiểu Kiệt, cậu nữa

-       Vậy Vương Nguyên, Nhất Lân đội anh

Trận bóng bắt đầu. Dương ca vốn không thích chơi mấy trò thể thao nên ngồi một góc nghịch máy ảnh làm paparazzi. Đình Tín thì nhảy loi choi cổ vũ cho bạn. Trận đấu lúc đầu vẫn nhẹ nhàng, mọi người vẫn còn thăm dò cách chơi của nhau. Tuấn Khải, Tử Ngư từng chơi bóng rổ với nhau nên quá hiểu lối chơi của người kia, chặn bóng hết lần này đến lần khác. Vương Nguyên chơi bóng rổ như động đúng tài năng, lâu ngày không được chạm vào quả bóng, nên sau mấy phút chơi cậu bắt đầu tấn công mạnh mẽ, ném bóng ghi điểm liên tục. Tuấn Khải, Tử Ngư cả Tiểu Kiệt đều ngạc nhiên trước cậu thiếu niên trông trắng trẻo bé nhỏ lại có thể chơi hay như vậy. Thiên Tỉ, Nhất Lân thì không ngạc nhiên, chơi với nhau bao lâu chẳng nhẽ không biết tài năng này. Thiên Tỉ tự tin dẫn bóng, lấy bóng từ Vương Nguyên rồi ném cao ghi cú ném 3 điểm. Tuấn Khải thể hiện vai trò của một đội trưởng, ra hiệu lấy bóng từ Tiểu Kiệt rồi trong lúc Vương Nguyên mải để ý chặn anh thì ném bóng cho Thiên Tỉ ghi điểm. Mọi người chơi hết sức vui vẻ, mồ hôi chảy ướt đẫm áo. Lúc sau nằm lăn ra sân bóng, cười nói vui vẻ. Ngoài âm nhạc, những thiếu niên này còn rất nhiều điểm chung khác mà…

-       Không ngờ cậu chơi khá như vậy? – Tuấn Khải quay sang nói với Thiên Tỉ

-       … Ân~ Lúc rảnh ở công ti cũng thường xuyên chơi với Vương Nguyên và Nhất Lân ^^ Là Vương Nguyên dạy em đó, cậu ấy chơi rất giỏi

“Tách” Ở góc sân có một thanh niên ngồi nghịch máy ảnh vô tình lướt ống kính về phía sân bóng và khẽ mỉm cười khi chụp được một khoảnh khắc đẹp. Sân bóng rổ ngập nắng Berlin…

-       Về thôi – Tuấn Khải đứng dậy

-       Ân~~

-       Lúc nãy chơi bóng nên thấy nóng, mồ hôi ra nhiều, cậu mặc thêm áo khoác đi, không sẽ ốm đấy – Vừa nói vừa lấy ra trong balo một cái áo khoác.

-       Cảm ơn anh ^^

Tạm biệt đám nhóc nhí nhố kia, hai người bước đi về phía trạm xe buýt để bắt chuyến về nhà. 7 giờ tối ở Berlin sáng như ban ngày, chẳng gây cho người khác cảm giác mờ mờ ảo ảo của nắng chiều nhưng vẫn có một khung cảnh đẹp mê người. Hai thiếu niên bước bên nhau, yên lặng không nói với nhau câu nào, nhưng nếu chú ý sẽ thấy bước chân của họ khác với sáng qua. Một người đi giày đen cao cổ nhẹ nhàng bước, thỉnh thoảng dừng lại một nhịp rồi từ từ bước tiếp. Một người đi giày Vans đó bước nhanh hơn muốn bắt kịp giày đen, đến khi đuổi kịp thì đi chậm lại.

-       Khải, em đói rồi. Tối nay ăn gì a~

-       Cậu gọi tôi là gì? – Người đi giày đen đột ngột quay lại

-       Khải… - Giọng nói có chút ngập ngừng – Anh cũng có thể gọi là Tiểu Thiên, sẽ gần gũi hơn ạ ~~~

“ Khải, hát cho em nghe đi”

“ Khải, em đói rồi, ăn cơm thôi”

… “ Khải, anh sẽ đi Đức sao?”

Cách gọi đó, chỉ có một người hay gọi…

Thiên Tỉ ngồi đung đưa chân trên ghế, thỉnh thoảng liếc mắt sang người con trai đang nấu ăn. Từ khi gọi anh ta là Khải, anh có vẻ kích động mạnh, không nói không rằng về nhà, cậu chạy muốn hụt hơi để đuổi kịp. Chỉ là một cách gọi thôi mà, giống như cậu gọi Nhị Nguyên, Tiểu Tín, Lân Lân.

Tuấn Khải lặng lẽ nấu đồ ăn, động tác thuần thục như đã thành thói quen, kể cả trong vô thức cũng có thể làm đúng. 3 năm rồi, người đó đang ở đâu nhỉ? Kể từ khi chuyển đến Đức, anh không một lần nhận được tin, người đó… là vẫn nhớ đến anh chứ? Người đó nói không thích rời xa Trung Quốc, muốn ở lại đây làm một cô gái bình thường. Nhưng khi anh đặt chân đến Berlin, người đó biến mất, không một lời nhắn.

2 người lúc nãy yên lặng, lúc sau ăn cơm cũng yên lặng không nói với nhau một lời nào. Thiên Tỉ cảm thấy ngột ngạt, lúc trước vẫn nói chuyện vui vẻ, cảm thấy than thiết hơn một chút, bây giờ lại lành lùng chẳng nói chẳng rằng.

-       Anh giận em chuyện lúc nãy?

-       …

-       Vậy sẽ không gọi anh như vậy nữa. Em xin lỗi

-       … Không sao… Câu có thể gọi tôi là Khải

-       Lúc nãy anh có vẻ kích động. Không sao chứ?

-       … Tôi ổn. Lúc đó hơi mất bình tĩnh. Xin lỗi

-       … Khải, tối nay có thể tập hát cùng anh không?

-       … - Tuấn Khải dừng đũa, ngước lên nhìn Thiên Tỉ, ánh mắt có chút ngạc nhiên – Được. Rửa bát xong thì tập

“Rửa bát?” Khoé mắt Thiên Tỉ giật giật. Anh ta quả nhiên là người quá đáng. Mới ở cùng 2 ngày vậy mà đã sai đi rửa bát.

-       Sao? Không thích?

-       Em sẽ rửa – Thiên Tỉ lấy lại được vẻ bình tĩnh đáp lại

-       Từ giờ mỗi ngày sẽ là một người rửa. Nếu cậu thích thì có thể nấu đồ ăn. Tôi thích sạch sẽ nên đừng có bày ra đấy.

-       Được

Tối đó, sau khi Thiên Thiên rửa hết đống bát thì gõ cửa phòng tập nhạc của Tuấn Khải. Cửa mở, cậu bước vào. Cả căn phòng là một màu trắng, đặc biệt là có rất nhiều hình vẽ, tranh ảnh được dán đầy phía trên. Phòng được chia thành 2 ngăn: 1 ngăn là phòng thu, ngăn kia có hệ thống điều khiển, góc tường có một ghế sofa màu đỏ khá to, bên cạnh là 1 cái đàn guitar. Tuấn Khải đang ngồi trên ghế sofa đọc bản nhạc, dáng vẻ tiếu soái, cả người đều toát ra khí chất. Người ta nói, đàn ông quyến rũ nhất chính là đang làm việc.

-       Khải ca, em rửa bát xong rồi. Có thể tập được chưa?

-       Được rồi. Chúng ta tập bài buổi lần trước tập. Sáng mai có tiết đó mà.

-       Ân~~

Cả tối Tuấn Khải chăm chú chỉnh sửa giọng hát cho Thiên Tỉ: cách phát âm, cách lên cao, cách lấy hơi. Dù đã được dạy ở công ti nhưng Tuấn Khải chỉnh sửa lại Thiên Tỉ cảm thấy rất thích thú. Anh cẩn thận, tỉ mỉ, yêu cầu cậu lặp lại cho đến khi hài lòng. Anh ôn nhu, nhẹ nhàng, cậu tập sai cũng không hề trách mắng chỉ khẽ cốc đầu một cái. Tuấn Khải, là vì cớ gì từ lạnh lùng lại có thể ôn nhu dịu dàng cười với người khác được như thế?

 ***

-       Khải, anh thích màu trắng? – Lúc này đã nằm xuống đệm, Thiên Tỉ nằm dưới khẽ hỏi người đang nằm trên giường.

-       Không, tôi thích màu đen

-       Nhưng đồ của anh lại là màu trắng?

-       Vì có người nói không thích tôi mặc màu đen, nói tôi mặc màu trắng sẽ giống thiên thần hơn…

-       Người đó gọi anh là Khải

-       …

-       Em nhiều chuyện… Xin lỗi anh

 Thiên Tỉ trùm chăn lên đầu, ôm gấu bông nằm ngủ. Lúc nãy ở phòng nhạc cậu đã vô tình nhìn thấy một bức ảnh, trong ảnh làm một cô gái xinh đẹp, tóc để xoã kẹp hờ bởi một chiếc nơ trắng. Cô gái ấy mặc váy trắng… Đứng cạnh một chàng trai mặc đồ đen… Bức ảnh không chụp mặt chằng trai, hình như là do cô gái đó tự chụp, nhưng nhìn vào có thể thấy nét mặt cô gái đó rất hạnh phúc… Đó là người anh ấy nói, đúng không?

Đến giờ lảm nhảm :"> Thực sự là ta rất xúc động khi thấy lượt xem tăng lên với cả mọi người vào com *bung lụa* *vẫy bông*  Nhưng ta cũng rất xin lỗi vì không up chap sớm, ta đang đi học, sắp đến kì thi nên bận lắm ý, muốn đăng chap cũng không được. Ta sẽ cố gắng CN hàng tuần up chap mới. Mọi người thông cảm a~~~ Chuyện chắc ngược dài dài ạ :3 

Sắp đến sinh nhật cục cưng roài đó, mọi người phấn khích không ạ? 

#Thiên_Tỉ_sắp_14_tuổi

#Chờ_em_được_làm_thiên_vương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro