Chap 7: Sáng sớm đã có chuyện...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Tỉ đang ngủ bất chợt tỉnh dậy. Không biết lúc đấy là mấy giờ nhưng có thể chắc chắn là người nằm trên giường đã dậy rồi và không có ở trong phòng như mọi buổi sáng khác. Định quay người ngồi dậy thì cửa phòng bật mở, một người bước vào. Cậu vội nhắm chặt mắt, cố gắng điều chỉnh hơi thở đều đều như đang ngủ, mặt úp vào gấu bông đang ôm bên cạnh. Lúc sau không thấy có chuyện gì xảy ra liền he hé mắt nhìn. Trước mắt cậu chính là một nam nhân phía trên để trần, lộ rõ cơ bụng sáu múi, bắp vai rắn chắc, ánh nắng ngoài của sổ chiếu vào làn da bỗng toả ra thứ ánh sáng mờ mờ, dịu mắt khiến nam nhân đó cả người toát ra khí chất chẳng khác gì một nam thần. Bên dưới nam nhân đó.... Đương nhiên là có mặc quần dài rồi, mấy má đừng kích động sớm =))))
Người con trai đó chẳng phải ai khác ngoài Vương Tuấn Khải. Anh mới tắm xong, tóc còn hơi ướt, nhỏ từng giọt nhỏ, khăn tắm để vắt trên thành ghế. Tuấn Khải lúc đấy đang mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc sơmi trắng dài tay, rồi mặc lên người, cẩn thận đóng cúc áo, chỉnh cổ tay. Mọi việc đều làm rất nhanh chóng, cả người không ngừng toả ra khí chất, gương mặt thì tuyệt nhiên không thay đổi, lạnh lùng, trầm mặc. Tuấn Khải quay lưng so với chỗ Thiên Tỉ nằm, nhìn vào phía gương chỉnh lại quần áo. Vương thiếu từ đầu đến cuối đều mặt lạnh soi gương, bỗng nhiên nở nụ cười gian tà mà nói:

- Cậu định nằm đó đến bao giờ?

7 chữ, phải chính là 7 chữ khiến người nằm phía đệm đang úp mặt vào gấu bông bỗng chốc đỏ rần rần. Xấu hổ không phải vì bị bắt khi ngắm anh ta trong tình trạng hở bán thân mà Thiên Tỉ không ngờ mình bị phát hiện giả vờ ngủ.

- Trình độ của cậu còn kém lắm, phải học hỏi thêm.

Nói xong anh bước ra khỏi cửa phòng, tội nghiệp cậu nhóc trong phòng mặt đang ngày càng đỏ. Thực ra khi mới vào bước vào phòng, anh vẫn nghĩ là cậu đang ngủ, lúc sau phát hiện ra cậu nhóc cứ úp mặt vào gấu bông, cảm thấy hơi kì quái, không hiểu sẽ thở kiểu gì, sau đó lại chốc chốc chân nhóc khẽ đung đưa mới biết cậu đã tỉnh. Tuấn Khải muốn trêu đùa một chút, giả vờ không biết gì mà tiếp tục mặc quần áo, sau đó mới gọi cậu dậy. Quả nhiên khiến cậu ta xấu hổ. Lúc cậu ta ngồi dậy, tóc rối xù lên một chút, khuôn mặt khẽ đỏ, Tuấn Khải cảm thấy có chút thú vị trong lòng, buổi sáng vì thế mà hào hứng hơn hẳn.

***

Sáng thứ hai đến trường. Vẫn lặp lại giống như những ngày trước, đi bộ từ nhà ra trạm xe buýt, Thiên Tỉ sẽ ngồi rảnh rỗi đếm xem có bao nhiêu trạm để đến trường, thỉnh thoảng sẽ nhìn mọi người trong xe, cũng toàn học sinh cả. Tuấn Khải thì ngồi bên cạnh, đeo tai nghe ngồi đọc sách. 2 người cứ tiếp tục yên lặng ngồi bên nhau, cũng có lúc một người quay sang nhìn người kia, mím môi nhẹ muốn hỏi gì đó lại thôi, lại quay xuống nghịch chiếc điện thoại. Có lúc khác, một người lại quay sang người bên cạnh, khẽ mỉm cười, ánh mắt ôn nhu. Bạn biết không? Hai người ngồi cạnh nhau không nói chuyện không phải vì họ không có gì để nói mà vì họ cảm thấy yên lặng thế này là đủ, mọi lời nói lúc này sẽ trở thành vô nghĩa... An an tĩnh tĩnh bên nhau chẳng phải rất tuyệt sao?

***

Học viện Berlin ngoài đào tạo các môn năng khiếu nghệ thuật còn muốn chú trọng đào tạo các học viên trở nên toàn diện. Toán, Lịch Sử, Anh Văn là các môn bắt buộc bên cạnh môn chuyên giống như phần học viên đã chọn khi thi đỗ vào trường. Sáng nay theo lịch, Thiên Tỉ và Vương Nguyên sẽ vào học lớp Toán thường của học viện. Tuấn Khải lớn hơn một tuổi nên học lớp Toán chuyên, trình độ cao hơn một chút. Đưa Thiên Tỉ đến của lớp, Tuấn Khải còn quay lại, nháy mắt nguy hiểm:

- Cậu nhìn thấy phần trên của tôi, phải có trách nhiệm đó

- ...

Nói xong còn tiêu soái bước đi, người kia đứng chết lặng, mặt chuyển sang đỏ ửng thật đáng yêu.

" Anh ta nghĩ mình là ai chứ, đều là con trai với nhau, trách nhiệm cái gì chứ >.< làm như mình chưa nhìn thấy Vương Nguyên cởi trần đó. Anh ta thật vô sỉ mà" - Tỉ's pov

***

Lớp Toán thường dạy chương trình khá cơ bản, cũng mới chỉ đến toạ độ không gian và giải phương trình. Nhưng thứ này, cả Thiên Tỉ và Vương Nguyên đều đã học qua, nói chung là nắm được cách làm. Dù giáo viên giảng bằng tiếng Đức nhưng cũng có Tiểu Kiệt ở bên cạnh tận tình phiên dịch nên cũng không quá khó. Giáo viên ra bài tập, Thiên Tỉ không mất đến 1 phút để làm, còn làm cách rất hay, khiến mọi người không khỏi trầm trồ. Quả nhiên là học bá!

Giờ Toán ở đây rất nhẹ nhàng, thầy giáo cũng rất dễ thương, giảng bài vui vẻ với các học viên, đa phần là để học viên tự tìm lời giải rồi sẽ giải thích cặn kẽ. Nguyên Nguyên vốn rất sợ môn Toán vậy mà tiết học đó lại rất hào hứng còn tự mình làm một số bài tập :p (Ta: Bảo Bối của ta rất giỏi a~)

Chỉ học có một chút mà cũng hết 3 tiếng, đến 12h trưa thì hết tiết, mọi người cùng gặp nhau ở cantin để ăn trưa. "Có thể sẽ gặp Tuấn Khải ở đó" Thiên Tỉ nghĩ đến mà mặt đen lại, không thể nào nói chuyện với tên vô sỉ đó được.

- Thiên Tỉ, lại đây, tôi đã lấy đồ ăn cho cậu rồi.

Vừa nghĩ đến ai ngờ tên đáng ghét đó đã vẫy cậu lại, còn tự động lấy đồ ăn. Thực ra là các caca khác đều lấy đồ cho bảo bối nuôi trong nhà của mình. Vì cantin khá đông, người mới đến sẽ khó lấy đồ nên các caca vừa mới tan đã hẹn nhau cùng lấy đồ. Người Đức rất thích ăn khoai tây, thay vì dùng cơm làm món chính trong bữa ăn như người Trung Quốc thì họ dùng khoai tây. Bữa trưa hôm nay hẳn nhiên là có khoai tây nghiền với tiêu xanh và gia vị nêm rất vừa miệng, còn có nước sốt thịt viên nhìn khá hấp dẫn. Trên bàn ăn còn có một rổ đựng bánh mì tròn nóng, rất đáng yêu, nhỏ như bánh bao hấp trên bàn điểm tâm sáng. Đấy mới là món chính, những người không thích ăn thì sẽ dùng món khác như pizza, trứng cuộn. Hôm nay thời tiết hơi lạnh, bọn nhóc ra khỏi nhà phải mặc thêm một áo khoác dày hơn nên khi nhìn thức ăn bốc khỏi trên mặt bàn bất chợt cảm thấy đói bụng. Dù sao cũng đã hơn 12h trưa rồi mà. Vương Nguyên nhanh chóng kéo Nhất Lân và Đình Tín vào bàn ăn, Ấu Dương đã chuẩn bị rất nhiều món cho cậu vì nghe nói cậu rất háo ăn. Thiên Tỉ bụng cũng bắt đầu biểu tình, dù tự nhủ là phải mặt lạnh với Tuấn Khải nhưng cũng không thể vì thế mà không ăn. Cậu im lặng ăn hết bữa, thỉnh thoảng ngẩng lên nói cười vài câu với Vương Nguyên xong lại cúi gằm mặt xuống. Tuấn Khải vừa ăn vừa quan sát đứa nhỏ ngồi đối diện, thấy cậu ta giận dữ với mình, bất giác cảm thấy thú vị, muốn trêu chọc hơn nữa (Moá, con trai tôi thích bị ngược). Khoai tây nghiền vốn rất mềm, nhưng Thiên Tỉ lại nuốt không trôi, cảm thấy hình như có người đang nhìn mình, bỗng nhiên thấy cay xè... thì ra cắn phải hột tiêu.

- Chiều nay có học lớp thanh nhạc, đừng quên những gì tôi dạy hôm qua đó nhóc - Vương thiếu nén cười nói

- Em biết rồi- Thiên Tỉ vừa nói vừa vơ cốc nước uống hết.

- Thiên Thiên, được Tuấn Khải dạy thanh nhạc thật sướng đó. Cậu ta là học sinh giỏi nhất lớp A bây giờ, khả năng không hề tồi - Tiểu Kiệt nghe thấy vội chen lời vào.

- Em biết ạ, anh ấy dạy rất cẩn thận - Thiên Tỉ cúi gằm mặt đáp

- Oa thật thích nha, ước gì tớ được ở nhà Tuấn Khải - Đến lượt Vương Nguyên nhún nhảy

- Nhị Nguyên, em phải ở với tôi, ai cho em chạy snag ở nhà người khác - Thật hiếm khi thấy Âu Dương đẹp trai mặt tối sầm lại.

- Ai bảo anh không dạy em hát?

- Vậy ai nấu cơm cho em ăn?

- ...

Ta: Chết chưa con, ai bảo con ham ăn cơ :v Mà couple chính của chúng ta là Khải Thiên nha bảo bối, con chỉ cần giúp ta ghép đôi họ lại thì ta cho con ăn đùi gà nha~

***

Lớp học thanh nhạc bắt đầu ngay sau bữa trưa. Giảng viên yêu cầu các học viên chọn một bài hát và sẽ trình diễn trước lớp vào cuối tuần. Tiết học này giảng viên sẽ giải đáp một số kĩ thuật mà học sinh cảm thấy khó khi xử lý, cả một số đoạn khó trong bài hát. 4 cậu nhóc được đặc biệt quan tâm, còn được gặp riêng giảng viên để chỉnh sửa, 4 caca cũng rất giúp sức để phiên dịch. Người Đức vốn nổi tiếng thân thiện, nhưng phải đến đây, nhận được sự quan tâm hết mực từ mọi người, những cậu nhóc lần đầu tiên đặt chân đến một đất nước xa lạ cảm động rất nhiều.

Vương Nguyên hảo vui vẻ, được Âu Dương ca chăm sóc rất cẩn thận, ngày nào cũng được ăn đồ Trung. Nhất Lân ở cùng với Tử Ngư nhí nhảnh, phóng khoáng; 2 người cực hợp chuyện chơi game và mấy môn thể thao. Đình Tín ít nói ở cùng với Tuấn Kiệt nói nhiều, nên được cậu ta dẫn đi chơi suốt ngày, còn kéo cả hội vào chat nhóm chém gió tưng bừng. Thiên Tỉ ở cùng Tuấn Khải lúc nào cũng cao lãnh lạnh lùng nhưng chỉ là vẻ bề ngoài, bên trong lại ôn nhu, dịu dàng. Chỉ là ở cùng nhau mấy ngày, nhưng giữa những cậu thiếu niên này chính là càng lúc càng thân thiết, ta chỉ muốn hỏi, sau này vẫn sẽ luôn là anh em không?
~End chap~

Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu T^T ta cố gắng up chap lên vì mn com ủng hộ đáng eo quá. Thật cảm động a~ lap ta bị lỗi, chap này là lọc cọc đánh bằng đt chẳng biết dài ngắn thế nào ^^ cảm ơn đã đọc nga~

Sau fic Khải Thiên ta sẽ viết 1 shortfic Thiên Nguyên, có nàng nào thích cúp bồ này ko? ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro