Chương 17 : Kì ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chí Hoành nghĩ vẫn là không nên đem chuyện hôm nay cậu đã gặp được Anh Ly nói cho Vương Nguyên biết ,nếu cậu ấy hiện tại đang có hạnh phúc của riêng mình thì hà cớ gì phải nói ra để sinh chuyện rắc rối sau này.

Vả lại , tuy là cậu không biết Vương Tuấn Khải sẽ đối tốt với Vương Nguyên cho đến khi nào nhưng cậu cũng hiểu được mỗi khi nhắc đến 2 từ " Anh Ly " thì vết thương trong tim Vương Nguyên như lại bị xé rách một lần nữa.

Cậu còn là anh cả của nhóm, là bạn tốt của Vương Nguyên , không phải là kẻ thù cho nên cậu không muốn đụng đến vết thương của Vương Nguyên , làm cho cậu ấy phải đau lòng.

" Chí Hoành, cậu quả là anh em tốt của tớ !''

Vương Nguyên nhìn thấy tất cả vật dụng thân thuộc của mình đều được Chí Hoành càn quét từ ký túc xá đem đến phòng bệnh thì lập tức trở nên vô cùng cao hứng , hận không thể nhào đến mạnh mẽ hôn mặt Chí Hoành mấy cái ,nhưng chính là —— hiện tại cậu ngay cả cử động cũng khó khăn!

Chí Hoành đảo mắt nhìn quanh phòng, thấp giọng hỏi :" Vương Tuấn Khải đâu ?"

Vương Nguyên " nga'' một tiếng :" Lúc cậu vừa rời đi được một lúc thì đại thúc cũng đi luôn rồi ."

Chí Hoành mi mắt có chút run lên , đại thúc....

Nhanh như chớp ,Chí Hoành tiến đến trước mặt Vương Nguyên :'Vương Nguyên không nghĩ cậu ra tay nhanh như vậy nha .Thật giống như trong truyền thuyết từng nói Đã không ra tay thì thôi , vừa ra tay thì liền câu được rùa vàng .Ngay cả Vương Tuấn Khải cũng bị câu bắt được .Hôm nào phải truyền mình ít kinh nghiêm nha "

Vương Nguyên trợn tròn mắt:''Chí Hoành , đại thúc kia.... Không phải là cậu quên rồi chứ ? Chính là người ở buổi xem mắt mà ngày đó tớ thay cậu chuyển lời từ chối ấy..."

" Đến rồi , đặt vào bên trong đặt vào bên trong.... nói anh đấy , ừ đúng rồi , cẩn thận chút !! Coi chừng vỡ đấy....."

Tiếng nói chuyện ồn ào cắt ngang lời nói của Vương Nguyên , ngoài cửa , vài người khiêng đồ vật nặng nề gì đó tiến vào trong phòng , chỉ huy bọn họ chính là Vilian , nhìn thấy Vương Nguyên cùng Chí Hoành liền bày ra bộ dáng chuyên nghiệp :" Tổng tài nói Vương thiếu gia thân thể không được tốt cho nên anh ta tạm thời sẽ dọn đến đây ở để tiện bề chăm sóc cậu , cho nên tất cả văn kiện cùng bàn làm việc đều được chuyển đến đây ."

Chí Hoành chọt chọt Vương Nguyên :" Vương Nguyên , hình như Vương Tuấn Khải thực sự đã thích cậu rồi."

Vương Nguyên xoa xoa thái dương , hỏi Chí Hoành :" Cậu thấy tớ có đẹp không ?"

Im lặng , trên trán Chí Hoành từng giọt mồ hôi bắt đầu tuôn rơi.

Vương Nguyên gật gù , lại hỏi tiếp :" Vậy phải chăng tớ có sức hút mê người ?"

Đáp lại cậu là một mảng im lặng đến rợn người.

Vương Nguyên buông tay:" Cho nên , cậu cảm thấy lời nói vừa rồi là có thể hay sao ?"
" Vậy cậu nói xem , anh ta vì cái gì mà đem một đống đồ đến đây ? " Có phải hay không anh ta có bệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro