Chương 26 : Cậu ấy có thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chí Hoành ở bên cạnh Vương Nguyên cho đến khi cậu đã ngủ say mới rời đi ,hiện tại tinh thần Vương Nguyên rất yếu, gần như gặp ai cũng đều hoảng sợ , dù chỉ một động tác nhỏ cũng đủ khiến thần kinh cậu trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết , bộ dáng dè dặt đề phòng , Chí Hoành nhìn một màn như vậy không khỏi đau lòng.

Một con người vô tư như Vương Nguyên sao lại biến thành như vậy chứ. [Yun : Muốn ôm Bảo Bảo vào lòng ak~~] 

Chí Hoành khép cửa lại , vừa định rửa mặt rồi đi ngủ nhưng cậu lại thoáng nhìn thấy một bóng dáng ở bên ngoài.

Anh Ly đang đứng bên khung cửa sổ hút thuốc, đốm lửa hồng hồng trong tay anh thoắt ẩn thoắt hiện , những đợt khó trắng mơ hồ không ngừng phả ra. Ánh đèn khuya mập mờ hắt vào gương mặt cương nghị của Anh Ly , có chút mơ hồ không nhìn rõ , tấm rèm bay lất phất bởi gió lạnh tràn vào , bóng anh càng trở nên nhạt nhòa dần.

Chí Hoành có chút sửng sốt , cho đến khi Anh Ly gọi , cậu như người ngủ say vừa bừng tỉnh , suy nghĩ một chút , cậu bước đến cạnh Anh Ly. Mùi thuốc lá cùng hương rượu nồng trộn lẫn vào nhau , cậu khẽ nhíu mày :" Anh uống rượu à ?" 

Từ khi Vương Nguyên biến thành tình trạng như vậy , hầu như ngày nào Anh Ly cũng uống đến say mới thôi , mỗi khi như vậy , anh đều đụng mặt Vi Vi.

Có lẽ vì đã uống say nên khuôn mặt Anh Ly hơi đỏ lên. Da của anh vốn đã trắng nõn, làm cho Chí Hoành không khỏi nghĩ tới nhân vật thư sinh bị yêu tinh dụ dỗ khi đến kinh thành đi thi trong những câu truyện cậu từng đọc trên sách giáo khoa. Ánh mắt anh lúc này có phần mê hoặc lòng người.

Chí Hoành đến gần hơn chút nữa :" Ở chung nhà với tôi thì không được uống rượu !"

Một khi Chí Hoành đã tức giận thì hệt như một con sư tử đang rít gào , cảm tưởng như đang muốn xông vào đánh anh một trận mới tiêu tan hết cơn giận.

Anh Ly dập tắt thuốc , gật gù :" Được , anh không uống nữa ."

Chí Hoành không nghĩ anh lại ngoan ngoãn nghe lời đến vậy , vốn dĩ cô đang có nhiều chuyện phiền lòng cho nên muốn mượn cớ gây sự với Anh Ly để phát tiết , nhưng chỉ mới vừa xuất một chiêu liền bị đối phương làm mềm nhũn, mất hết khí thế , thật là không thú vị chút nào.

Cuối cùng , Chí Hoành giơ tay đoạt lấy chai rượu đang còn dở trên tay Anh Ly rồi một hơi uống cạn.

Bộ dạng cô hiện giờ , quả thật chẳng có một chút giống chàng trai chút nào.

Anh Ly nhìn cậu , không biết có phải hay không do ánh trăng rọi vào , lúc cậu ngửa cổ lên , anh thoáng nhìn thấy chiếc cổ trắng ngần kia.

Lắc đầu , anh di chuyển tầm mắt hướng ra đường." Không phải em đã nói là không được uống rượu sao ?" Anh Ly nhìn bộ dạng của cậu , nhịn không được lên tiếng , " Em còn nhỏ uống rượu không tốt đâu ."

Chí Hoành lau miệng , phóng ánh mắt khinh thường về phía anh :"Tôi lớn rồi uống rượu có điểm nào không tốt chứ ! Tôi thấy rất rất rất là tốt là đằng khác ! Lúc tâm tình không vui , rượu là sự lựa chọn đầu tiên !"

Anh Ly không nói lại được cậu, cho dù có uống say thì miệng lưỡi cậu vẫn sắc bén như dao, anh không tài nào thắng được .Này , vì cái gì ngày nào anh ta cũng say khướt say vậy a ?Vấn đề này , Chí Hoành cúi đầu , vẫn là không chịu hỏi trực tiếp .Hỏi anh ta làm cái gì ?Thần kinh !

Anh Ly hạ mi mắt , sau đó hỏi :" Lúc cậu ấy trở về , trong tay có cầm một tờ giấy , em đã xem qua chưa ?"

Giấy ? Chí Hoành kinh ngạc :" Giấy gì chứ ?"

Anh Ly cười khổ , Chí Hoành đột nhiên rất muốn biết trong tờ giấy kia viết cái gì , từ ngày Vương Nguyên về , biểu tình Anh Ly có chút không bình thường , chẳng lẽ.... là do tờ giấy kia sao ?

Anh Ly cười gượng :" .... Cậu ấy mang thai ."

" Choang ! " một tiếng , chai rượu rơi xuống nền đất vỡ tan tành. 

Ánh mắt dừng lại trên mặt Vương Tuấn Khải , anh nhướn mày :" Rất muốn biết ?"

Nghe đến đây , hai mắt Vương Nặc Hiên liền sáng lên , mặc kệ sống chết , mạnh mẽ gật đầu .

Vương Tuấn Khải nheo mắt , khóe môi giương lên , gương mặt tràn đầy ý cười , anh từ từ mở miệng , Vương Nặc Hiên nín thở chờ mong lời nói sắp được thốt ra , không tự chủ nhích người ngồi sát lại gần , Vương Tuấn Khải nhấp miệng , sau đó nói :" Cậu cảm thấy sao ?"

" Anh !" Vẻ mặt chờ mong bỗng chốc biến thành thất vọng.

Nhớ lại mấy ngày ở chung với Ôn Nhược Phi , Vương Nặc Hiên nói như đinh đóng cột :" Anh hai à , anh nhất định là không thích cô ta ! Phải không ?

Vương Tuấn Khải nhíu mày :" Vì cái gì mà khẳng định như vậy ?"

Phí Nặc Hiên bày ra bộ mặt " Em biết ngay mà " , đắc ý nói :" Bởi vì.... Em cũng không ưa con nhỏ đó !"

Tuy rằng , hành động của Vương Nặc Hiên có chút khác người , nhưng tâm tính vẫn không hơn một đứa trẻ là mấy , nhất là khi ở cùng Vương Tuấn Khải , trước mặt anh hai mình , cậu nghĩ gì liền nói ra , cho đến bây giờ cũng chưa từng giấu diếm điều gì .

Nói xong liền nhìn thái độ của Vương Tuấn Khải , thấy anh không nói lời nào , Vương Nặc Hiên càng chắc chắn anh mình cũng không thích Ôn Nhược Phi , cậu thõa mãn , nở nụ cười sáng láng."

Anh hai , tuy rằng , dung mạo Ôn Nhược Phi không tồi , có thể nói là rất đẹp , nhưng tính tình thật không tốt xíu nào , cái vẻ mặt tươi cười nhu hòa kia chính là giả tạo , anh hai a, em cảm thấy , cô ta thực không xứng với anh đó .

Vương Tuấn Khải nghe xong những lời này , hứng thú nhìn Vương Nặc Hiên :" Vậy cậu thử nghĩ một chút xem , chị dâu tương lai của cậu , hẳn sẽ như thế nào ?"

Vương Nặc Hiên gãi gãi đầu , cân nhắc một chút , sau đó đem những lời thật lòng nói ra : " Chị dâu tương lai của em , không nhất thiết phải xinh đẹp , cũng không cần phải thông minh , quan trọng , anh hai thích là được rồi !"

Những lời này , xem như đã nói đúng những lời trong lòng anh.

Nhưng , anh đang có một vấn đề rất lớn. Cháu dâu mà Vương lão gia tử vừa mắt , anh không có chút cảm giác nào , không , phải nói là không thích chút nào , nhưng , người anh thích .... Vương lão gia tử nhất định sẽ phản đối.

" Đúng rồi , anh hai ," Vương Nặc Hiên như vừa nghĩ ra điều gì ," Anh ở Trung Quốc nhiều năm như vậy , không phải là.... đã có người trong mộng chút ?"

Khóe mắt Vương Tuấn Khải có chút co giật , trong đầu xuất hiện một gương mặt khả ái. Vương Tuấn Khải hỏi :" Nếu có , cậu có đồng ý giúp anh không ?"

Vương Nặc Hiên vui vẻ gật gật đầu :" Chắc chắn có ," suy nghĩ một chút , cậu nói tiếp : "Dù sao ,người cưới vợ là anh ,về sau người ở cùng cô gái ấy suốt đời cũng là anh , anh thích là tốt rồi , anh là anh hai của em , em nhất định sẽ ủng hộ anh !"

Vương Tuấn Khải đấm nhẹ vào ngực cậu ta :" Anh em tốt !"

Phí Nặc Hiên khoa trương ôm ngực kêu to :" Anh hai , thật mạnh tay a."

"Có muốn thử lại không ?"

"Không cần , không cần , cứu mạng a—————–"

Hai ngày sau , Vương lão tam trở về , Vương gia tổng cộng có ba anh em trai , và một đứa em gái út, người trở về lần này , chính là đứa em trai thứ ba của Vương gia , Vương Nặc Ngạn.

Vương Nặc Ngạn cùng bọn Vương Tuấn Khải và Vương Nặc Hiên không phải là anh em ruột , mà là cùng cha khác mẹ , mẹ của cậu ta là vợ sau , chính là dì Lí .

Vừa thấy con trai trở về , dì Lí không che giấu nổi vẻ vui mừng ra mặt , hết cưng chiều lại quay sang hỏi han.

Địa vị của Vương Nặc Ngạn trong Vương gia không hề thua kém Vương Tuấn Khải , cũng chính là niềm vui của Vương lão gia tử , cho nên cậu ta vừa về , cả đội người hầu của Phí gia bắt đầu bận rộn.

Lúc Vương Nặc Ngạn định đi lên lầu thì vừa lúc Vương Nặc Hiên và Vương Tuấn Khải từ trên đi xuống .

Phí Nặc Ngạn sửng sốt , sau đó mỉm cười :" Anh hai , anh ba."

Vương Tuấn Khải gật đầu , xem như đã đáp lại, Vương Nặc Hiên lộ vẻ khó chịu , khẽ " hừ " một tiếng , dì Lí sắc mặt cứng đờ , cười gượng :" Tiểu Khải , Tiểu Hiên , mau đến đây ăn trái cây ." Bà cũng vừa mới gọt xong ." Anh hai ."

 Vương Tuấn Khải vừa ngồi xuống , Vương Nặc Ngạn quay lại gọi anh :" Anh em chúng ta , lâu ngày không có dịp gặp mắt , hay là , tối nay , cùng nhau nói chuyện phiếm đi ?"

Mày nhíu lại cùng một chỗ , Vương Nặc Hiên vừa định mở miệng từ chối , Vương Tuấn Khải đã cướp lời :" Được thôi ." 

Thanh âm trầm thấp , không nghe ra một chút gợn sóng nào.

Cho đến khi dì Lí đi khỏi , Vương Nặc Hiên mới nhìn lướt qua lầu hai một chút :" Đã một giờ rồi , không biết anh ta cùng ông nội đang nói cái gì !" 

Sau đó lại bắt đầu oán giận ," Anh à ~ , anh cũng thật là , anh ta nói cùng nhau chúng ta cùng nhau nói chuyện phiếm thì anh liền đồng ý à ? Thật là ... Sao phải đồng ý anh ta chứ !" 

Vương Nặc Hiên cằn nhằn.

Vương Tuấn Khải chậm rãi cắn một miếng táo , thần sắc thản nhiên :" Cũng đã vài năm không có gặp nhau , anh em chúng ta hôm nay mói có dịp tụ hợp lại ."

"Anh hai , cái gì mà anh em chứ ? Người như anh ta , không xứng làm anh em với chúng ta , lúc trước , nếu không phải anh ta......"

"Tiểu Hiên ." Vương Tuấn Khải cắt lời cậu , " Đôi khi .... kẻ thù ...cũng có giá trị lợi dụng a ."

Lời nói vừa ra khỏi miệng , Vương Tuấn Khải hơi hạ mi mắt , ý cười càng đậm dần , trong nháy mắt , làm cho Vương Nặc Hiên quên lời mình vừa định nói.

Bộ dáng của anh , nhìn qua thật lãnh đạm , lại giống như cầm chắc bàn thắng trong tay.

Hai anh em Vương Tuấn Khải và Vương Nặc Ngạn hẹn gặp nhau vào chín giờ tối, địa điểm là tại một khu giải trí cách biệt thự của Vương gia vài con phố.

Vương Nặc Ngạn đặt chỗ rồi sau đó ngồi chờ Vương Tuấn Khải .

Trong tay anh cầm một cuốn tạp chí ,trên bìa báo in to dòng chữ : Thị trưởng một thành phố đêm lẻn vào quán bar Mị Sắc ôm người đẹp trở về? Dưới tiêu đề là tấm ảnh cực đại , chụp một đôi nam nữ , nhìn qua cô gái kia thì cũng có thể biết cô ta là người trong quán bar , còn người đàn ông kia ..... dáng vẻ đó , không phải Vương Nặc Ngạn thì còn là ai nữa ? Đẩy gọng kính trên mũi , mâu quang lóe sáng. 

Tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến , Vương Nặc Ngạn nhìn ra ngoài , là Vương Tuấn Khải , nhưng mà.... sao chỉ có một người ? Nhận thấy vẻ mặt kia của đối phương , Vương Tuấn Khải nói :" Tiểu Hiên có việc bận , cho nên không đến được ."

Vương Nặc Ngạn cười trừ , thản nhiên đem tờ báo cất đi :" Tính tình của Tiểu Hiên em biết , cậu ấy không phải bận việc mới không đến , căn bản là không muốn đến ."

Vương Tuấn Khải cũng không thèm giải thích , ở chung với nhau nhiều năm như vậy , tính tình đối phương ra sao tất cả đều hiểu rõ.

"Gần đây , em có một mảnh đất , thời điểm này mà chạm vào thì đúng là bỏng tay."

Vương Nặc Ngạn không nói gì thêm , trực tiếp đi thẳng vào vấn đề "Những nhà thầu này, đây là tư liệu của bọn họ , anh tùy ý chọn ra một người đi , chuyện còn lại em sẽ tự sắp xếp ."

Vương Tuấn Khải cầm lấy xấp tài liệu , xem xét kỹ từng trang , cuối cùng , anh rút ra một tờ giấy , đưa cho Vương Nặc Ngạn :" Chọn anh ta đi , kinh doanh bất động sản , gia nghiệp coi như không tồi , cũng có sức thuyết phục."

Vương Nặc Ngạn gật đầu , sắp xếp lại xấp giây rồi hỏi :" Em thật hiếu kì a , đến tột cùng là dạng người như thế nào mà làm cho anh phải quan tâm nhiều đến vậy ?"

Khóe môi cong lên , nhưng đáy mắt lại không hề có ý cười.

Vương Nặc Ngạn bộ dáng từ khi sinh ra vốn đã nho nhã , nhìn bề ngoài thì có vẻ vô hại , làm cho người ta thường xem nhẹ những thủ đoạn của anh ta.

Vương Tuấn Khải liếc mắt nhìn , anh ta nhún vai :" Yên tâm , em biết cái gì nên và không nên làm , chỉ là tò mò một chút thôi , không phải không biết lượng sức mà tìm đến người ấy chuốc lấy phiền toái a."

Vương Nặc Ngạn cầm lấy tờ tạp chí , giơ đến trước mặt Vương Tuấn Khải :" Anh hai , chiêu này của anh , quả là rất tốt ."

"Em trai , em cũng đâu kém ." 

 Vương Tuấn Khải đáp lễ , trên mặt đầy ý cười châm biếm. "Làm cho anh phải tốn nhiều công sức bày ra cục diện như vậy , quả thực cũng không tồi." 

Bốn mắt nhìn nhau , trong lòng mỗi người đều có suy tính riêng.

Bên ngoài , người khác chỉ biết người đứng đầu tập đoàn Vương thị hiện tại chính là Vương Tuấn Khải - một nhân vật ít lộ diện , tương lai đứng đầu trong giới doanh nghiệp , tiền đồ vô cùng sáng lạng.

Đồng thời , người ta cũng biết đến một nhân vật trẻ tuổi nhưng tương lai đầy hứa hẹn - Thị trưởng Vương Nặc Ngạn , người này chỉ mới có tiếng trong giới doanh nghiệp , nhưng không ai lại biết , Nặc Ngạn không chỉ là Nặc Ngạn mà còn là em trai của Vương Tuấn Khải .

Sau khiVương Tuấn Khải đi khỏi , bên trong phòng chỉ còn lại một mình Vương Nặc Ngạn , gương mặt lộ ra vẻ hung ác , nắm chặt lòng bàn tay , thiếu chút nữa thôi.... chỉ một chút nữa thôi , con đường thăng tiến của anh , tương lai của anh tất cả đều bị hủy , may mắn , tờ báo đó , Vương Tuấn Khải chỉ cho in một bản chứ không phát hành chính thức , bằng không , nếu tin tức truyền ra ngoài ,sự thật đã rõ ràng như vậy , cho dù anh có cố giải thích rằng mình không có làm , thì cũng chẳng ai tin.

Dư luận của xã hội thật đáng sợ , nếu sơ suất một chút , con đường làm quan của anh chắc chắn sẽ vấy đầy vết nhơ.

Vương Tuấn Khải.......

*****

Mang thai.

Đây thật sự là một tin chấn động.

Từ ngày Anh Ly uống say nói ra chuyện Vương Nguyên mang thai , liên tiếp mấy ngày nay Chí Hoành đều rơi vào trạng thái thẫn thờ.

Đột nhiên , cậu ngộ ra một điều , ngày đó , lúc tìm được Vương Nguyên , vì sao cậu ấy lại hoảng loạn đến vậy , vì cái gì.... 

Vương Nguyên giống như người điên.

Không có gì nghi vấn về việc đứa bé này là của ai nữa.

Chỉ là ..... cha của đứa nhỏ , Vương Tuấn Khải , vì cái gì lại biến mất trùng hợp như vậy ?

Việc này đối với Vương Nguyên mà nói , không biết có bao nhiêu là đả kích a.

Chí Hoành cào đầu bứt tóc , suy nghĩ loạn xạ , không biết phải làm sao bây giờ , dù thế nào cậu cũng chỉ là một cậu nhóc không lớn hơn Vương Nguyên được bao lâu.

Mà cậu lại không có cách nào để tìm được tên Vương Tuấn Khải kia!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro