Chương 25 : Anh nhất định sẽ không rời bỏ cậu nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Anh Ly mua một đống đồ ăn trở về , Chí Hoành cùng Vương Nguyên đang ngồi xem TV, nơi bọn họ đang ở không phải là trường học mà là Chí Hoành thuê một căn phòng bên ngoài , Chí Hoành luôn không thích ở trong trường học , cảm thấy rất áp lực , cho nên liền tìm đến nơi này .

Vương Nguyên lúc này đã tắm và thay đồ sạch sẽ , cả người nhìn qua đã tốt hơn rất nhiều , nhưng thần sắc vẫn chung thủy một vẻ tiều tụy.

Chí Hoành đang cùng cậu xem TV , tán gẫu chuyện trên trời dưới đất.

Tuy rằng bề ngoài cậu vẫn vui vẻ , nhưng có vài lần Chí Hoành cố ý nói sai , cậu không phản ứng , thậm chí Chí Hoành còn cố ý chửi bới thần tượng của cậu , cậu vẫn không đế ý đến.

Nếu như là thường ngày , Vương Nguyên nhất định sẽ như con mèo xù lông nhảy dựng lên phản bác Chí Hoành sau đó gân cổ cùng Chí Hoành cãi lý , nhất quyết bảo vệ thần tượng của mình , nhưng hiện tại , cậu vẫn duy trì nụ cười si ngốc.

" Vương Nguyên...." cậu thực lo lắng cho Vương Nguyên , cậu tình nguyện để cho Vương Nguyên như lúc Anh Ly rời đi , quát to người xung quanh , khóc rồi lại phát tiết , chung quy thì vẫn tốt hơn rất nhiều tình trạng bây giờ.

Anh Ly cũng đến gọi cậu , Vương Nguyên quay đầu lại , nhìn anh một chút rồi mỉm cười.

Lúc anh vừa trở về nước , trừ khi cậu cười lạnh thì hầu như chưa từng mỉm cười với anh.

Anh Ly sửng sốt , nhìn chằm chằm Vương Nguyên , thần sắc phức tạp,

Chí Hoành thật xấu hổ , không thể không khẽ ho một tiếng đánh vỡ bầu không khí trầm mặc này.

" Vương Nguyên ." Chí Hoành liếc nhìn Anh Ly ." Chiều nay , tớ có việc ở trên trường , cậu .. ở lại đây cùng Anh Ly được không , chờ tớ tan học về , chúng ta cùng ăn cơm ?"

Hai mắt Anh Ly sáng lên , có chút cảm kích nhìn Chí Hoành , người đã quay lưng lại.

Đối với Vương Nguyên mà nói , bây giờ ai ở lại hay rời đi đều không còn quan trọng , cậu gật đầu :" Ừ ."

Trước khi Chí Hoành ra khỏi cửa , Anh Ly nói:".... Cảm ơn."

Chí Hoành nhìn anh một chút.

Xem như anh đã qua được cửa này của Chí Hoành rồi ,về sau..... có một số chuyện có lẽ sẽ không còn khó khăn như vậy nữa.

Cậu xua tay , đe dọa :" Tôi nói cho anh biết , Anh Ly , anh lúc này tốt nhất là nên tỉnh ngộ đi , chiếu cố thật tốt Vương Nguyên, bằng không ..... Tôi sẽ không bỏ qua cho anh !"

Anh Ly gật gật đầu , nhìn lại bên trong , Vương Nguyên vẻ mặt ảm đạm:" Anh nhất định sẽ không phụ cậu ấy nữa."

" Tuy rằng , anh có chút không bằng Vương Tuấn Khải , nhưng ai biết Vương Tuấn Khải, anh ta sẽ là cái loại người gì ." Chí Hoành tức giận nói .

''So với anh , tôi thấy thuận mắt hơn , Anh Ly , lần này anh còn dám khi dễ Vương Nguyên, tôi nhất định sẽ đánh chết anh !"

Cậu dứ dứ nắm tay , trong mắt hiện lên ý cười , sau đó nhìn sang Vương Nguyên lại hiện lên một tia lo lắng.

Sau khi , Chí Hoành tiêu sái rời đi , Anh Ly đóng cửa lại ,đột nhiên nhớ đến động tác ban nãy của Chí Hoành , khóe môi bất giác cong lên.

Vương Nguyên ngồi xếp bằng trên sô pha , bề ngoài thì có vẻ như đang chăm chú xem TV , nhưng tâm hồn thì lại đang thả trôi nơi đâu.

Anh Ly ngồi bên cạnh, nghiêm túc nhìn sắc mặt cậu :" Vương Nguyên ...nếu em cảm thấy khó chịu thì hãy khóc đi , tuy rằng.... em khóc có lẽ không đẹp .... nhưng mà ," anh khẽ sờ má cậu ," Anh sẽ không cười em đâu ."

Anh chính là đã nghĩ qua vô vàn biện pháp làm cho cậu vui vẻ , cho dù biết là khó thực hiện , vậy thì anh sẽ làm cho cậu trút giận , trút bỏ mọi phiền muộn.

Nhưng ngoài ý muốn , Vương Nguyên không thèm chú ý đến lời khiêu khích của anh ,vươn tay sờ lấy mặt mình , sau đó hỏi :" Thật sự .... rất xấu sao ?"

Anh Ly sững người , hệt như có một bàn tay vô hình nào đó bóp nghẹn trái tim anh.

Trước kia , mặc kệ như thế nào cậu cũng đều không quá chú tâm vẻ ngoài của mình.

Cho dù là cậu là sinh viên của khoa diễn xuất , chung quanh lúc nào cũng là những người chú trọng dung mạo , nào là trang điểm , nào là quần áo hàng hiệu , bọn họ luôn phấn đấu để xây dựng hình tượng mỹ nhân , nhưng duy nhất cũng chỉ có cậu vẫn kiên trì giữ gương mặt mộc trong sáng ấy , cậu chưa từng chú ý dung mạo mình một cách thái quá.

Thấy anh im lặng , Vương Nguyên đột nhiên khẩn trương :" Anh Ly , tôi không phải là rất xấu chứ ?"

Anh Ly lắc đầu :" Không có , không có ,Vương Nguyên chỗ nào cũng đều xinh đẹp....."

Vương Nguyên của anh , luôn luôn rất đẹp...

Nếu khi xưa , anh không bỏ đi như vậy ,thì người trong lòng cậu lúc này có lẽ sẽ là anh.

Vương Nguyên " nga " một tiếng , sau đó ra sức đẩy mạnh anh :" Nói dối ! Anh nói dối !"

cậu lật cuốn tạp chí trên bàn ra , sau đó đem mình so sánh với người trong ảnh.

" Tôi nhất định ..... nhất định không xinh đẹp bằng người này ........" cậu suy sụp vứt cuốn tạp chí xuống đất, hai tay buông thõng, nói không nên lời , thần sắc cậu lộ ra vẻ bất an :" Nhất định là bởi vì tôi xấu xí ...... cho nên .... đại thúc ... mới bỏ rơi tôi ....."

Cuối cùng cậu cũng đã nói ra ...

Anh Ly đỡ cậu ngồi dậy .

Vương Tuấn Khải... cậu ấy thành ra bộ dạng như hôm nay , tất cả bởi vì một tên Vương Tuấn Khải a!!

Anh Ly cười tự giễu , thu tay lại.

Vương Nguyên ngồi xổm xuống , hai tay ôm đầu , nước mặt bị kìm nén , rất lâu sau mới từng giọt , từng giọt rơi xuống.

Cậu khóc như một đứa trẻ.

Vương Tuấn Khải là tên xấu xa , rõ ràng đã hứa là sẽ cưới cậu , còn thường xuyên cười ôn nhu với cậu.......

Anh rời đi giống như lúc anh bước chân vào cuộc đời cậu , thật bất ngờ , làm người ta trở tay không kịp.

Cho đến khi tiếng nấc thưa thớt dần , Anh Ly đi đến ôm lấy cậu , dịu dàng nhìn đôi mắt sưng lên vì khóc .

Độngtác của anh thực cẩn trọng , như đang nâng niu một vật quý báu vậy.

Vương Nguyên nhìn tay anh đang vươn đến , sau đó , anh nói rõ từng chữ một , vẻ mặt thực nghiêm túc :" Vương Nguyên , em có đồng ý .... một lần nữa chấp nhận anh ?"
~~~~

" Đại thiếu gia , nhị thiếu gia đã về ."

Người hầu đứng ngoài cửa , cung kính nhắn lại

Lúc này, Vương Tuấn Khải đang cùng Vương lão gia tử đánh cờ ,từng nước cờ của ông thật cẩn trọng , kỹ thuật lại càng cao siêu , Vương Tuấn Khải từ nhỏ đã được ông truyền dạy lại cho nên cũng không kém cạnh, hai người đang nghiêm túc đánh cờ trong phòng sách.

Động tác Vương lão gia tử khựng lại, Vương Tuấn Khải liếc mắt nhìn ra ngoài cửa một chút:" Ông nội , xem ra Tiểu Hiên đã về ."

Ban nãy khuôn mặt ông còn đang tươi cười thì trong tức khắc liền nghiêm lại:" Trở về đây làm gì ."

Ngô lão gia tử không thích đứa cháu thứ hai này , đây là chuyện mọi người trên dưới trong Vương gia đều biết , cho nên đối với thái độ hiện tại của ông , những người hầu cũng không cảm thấy lạ.

Vương Tuấn Khải thu ván cờ , nhìn ông nội nói :" Ông nội , hiếm khi có dịp Tiểu Hiên trở về , đều là người trong nhà cả , nên vui vẻ một chút , cùng nhau ăn một bữa cơm đi."

Nếu Vương Tuấn Khải đã nói vậy , Vương lão gia tử cũng sẽ không có ý kiến gì nữa , ông gật đầu , người hầu tiến lại đỡ ông đi xuống lầu.

Vương Tuấn Khải sắp xếp lại bàn cờ , rồi cùng ông đi xuống.

Trên sô pha , Vương Nặc Hiên cởi áo khoác đưa cho người hầu , ngẩng đầu nhìn hai người đang từ trên đi xuống.

Hai mắt nheo lại , Vương Nặc Hiên nhanh nhảu đi lên , mỉm cười , chào :" Ông nội , anh hai ."

" Ừ ."

Vương Tuấn Khải gật đầu

Vương lão gia tử lạnh lùng liếc mắt một cái , vẫn là không đáp lại.

Vương Nặc Hiên lơ đễnh , tiến đến đỡ ông :" Ông nội , cháu giúp ông ."

Ông gạt tay Vương Nặc Hiên ra :" Không cần ."

Cậu cười cười :" Ông nội , ông cho rằng mình còn khỏe khoắn lắm sao ? Già cả rồi, xương cốt cũng đâu còn tốt , ông có cần phải phô trương sức lực vậy không ?"

Vương lão gia tử tức giận đến sắc mặt trắng bệch , cậu ta cười phá lên :" Đừng tức giận vậy chứ , nếu không , người nằm trong quan tài không lâu nữa sẽ là ông đó !"

" Mày ... mày ...." Vương lão gia tử giận đến không nhịn nổi nữa , ông vung gậy đánh vào người Vương Nặc Hiên :" Tên bất hiếu !"

Vương Nặc Hiên cợt nhả né tránh , sắc mặt Vương Tuấn Khải hơi trầm xuống:" Ông nội, Vương gia này không phải chỉ cần một đứa cháu hiếu thuận là đủ rồi sao ? Cần gì tham như vậy a ? Dù sao cháu như thế nào cũng không thể thành đứa cháu như ông mong muốn đâu ! Nhưng mà , đừng lo , không phải còn có anh cháu sao ?"

Cậutinh nghịch chọc chọc vào người Vương Tuấn Khải :" Đúng không , anh hai."

Vương Tuấn Khải nhíu mày , quát lớn :" Vô lễ !"

Vương Nặc Hiên cau có , có chút mất hứng :" Xem ra , tôi ở đây cũng không được hoan nghênh lắm , thôi thì tôi đi tìm các cô oanh oanh yến yến đây , ít nhất , lúc tôi có tiền , bọn họ cũng xem như rất cưng chiều tôi a! "

Dứt lời , cây gậy trong tay Vương lão gia tử đánh tới tấp vào người cậu ta :" Đứa cháu bất hiếu !"

Vương Tuấn Khải nhanh nhẹn từ lầu hai nhảy xuống , trước lúc ấy , cậu ta vô tình nhìn thoáng qua Vương Tuấn Khải.

Vốn dĩ , Vương lão gia tử còn muốn mắng Vương Nặc Hiên một trận , nhưng vì có mặt Vương Tuấn Khải nên ông chỉ có thể trừng mắt nhìn đứa cháu trời đánh kia.

Trên bàn cơm,mọi người trong Vương gia cùng nhau dùng cơm , Vương lão gia tử thần sắc vui vẻ , chỉ cần không nhìn đến Vương Nặc Hiên , ông sẽ không tức giận.

Vương Tuấn Khải đang cùng ông thảo luận về những vấn đề xảy ra bên ngoài , chỉ riêng chuyện tình cảm của mình , anh lại không biết phải mở lời như thế nào, thế nhưng , xe của Ôn Nhược Phi đã đến rồi.

Chiếc xe dần chuyển bánh , bỏ xa con đường phía sau , cậu cũng không hề quay lại nhìn Vương gia một lần nào.

Vương lão gia tử cười híp mắt :" Khải , cháu cảm thấy nha đầu họ Ôn kia như thế nào a?"

Nhìn dáng vẻ cười tủm tỉm thì có thể biết được ông đối với đứa cháu dâu tương lai này rất hài lòng.

Vương Tuấn Khải buông đũa , thần sắc ảm đạm , thật không nhìn ra anh đang cao hứng hay là mất hứng.

Đơn giản , bởi vì , thường ngày gặp ai anh cũng trưng ra vẻ mặt này , Vương lão gia tử cũng không quá để ý đến.

Dì Lí cười nói :" Mấy ngày nay ở chung một nhà với Ôn tiểu thư , thật cảm thấy cô gái này không tồi , cùng Tiểu Khải nhà ta quả là xứng đôi ."

Vương lão gia tử bật cười sảng khoái , Vương Nặc Hiên nheo mắt , cười hì hì phản bác :" Nhưng tại sao cháu nhìn không ra cô ta tốt ở điểm nào a ?Vẻ mặt cùng hình dáng hệt như một khúc gỗ , so với khối băng cũng không khác là mấy , loại người như vậy , anh cháu nhất định sẽ không thích đâu , nếu hai người ấy mà yêu nhau , hắc ! Đi đến đâu chỗ ấy liền bị đông cứng !"

Mặt Vương lão gia tử nhăn nhúm lại :" Trên bàn cơm , cháu có thể ăn mà không nói lời nào không !?"

Vương Nặc Hiên ung dung , nhún vai :" Chỉ ăn cơm không thôi thì không có ý nghĩa a , không lên tiếng thì sao cháu có thể biết mình còn có thể nói hay không ? Hơn nữa Ôn Nhã Phi gì gì kia , cháu thấy cậu ta cùng anh hai không hề xứng đôi , anh cháu là người như vậy , hẳn sau này sẽ cưới về một tiểu tử đáng yêu một chút . Cần gì phải ôm một khối băng suốt quãng đời còn lại ?"

Dứt lời , một chiếc đũa liền hướng đến đầu Vương Nặc Hiên : " Câm miệng ! Lo ăn cơm đi !"

Vương Nặc Hiên nghiêng người né tránh , miệng vẫn tiếp tục lải nhải :" Cháu nói sai chỗ nào ? Sự thật chính là như vậy , hơn nữa nhìn cậu ta đối với anh hai vẫn lạnh lùng như vậy , ông nội à , ông có phải bị mờ mắt rồi không ? Theo cháu thấy , cậu ta nhất định không thích anh ấy đâu !"

Vương lão gia tử đập bàn , chiếc bàn rung lên một cái , ông bị những lời này của Vương Nặc Hiên làm cho giận đến phát run , dì Lí sợ xảy ra xung đột , vội vàng khuyên ông bớt giận, rồi nhìn sang Vương Nặc Hiên :" Hiên , cháu không thể nói ít hơn một chút à ?"

" Ông nội , cho dù ông có tức chết thì sự thật Ôn Nhược Phi vẫn là không thích đại ca cháu !" Vương Nặc Hiên nuốt vội ngụm cơm rồi nhanh chóng rời đi ,cũng không quên nói vọng lại.

Vương lão gia tử vơ chiếc bát trên bàn ném đến :" Đồ bất tài ! Đồ phá gia chi tử ! Vương gia chúng ta sao lại có một đứa cháu như vậy chứ ?!"

Vương Tuấn Khải không ngừng vuốt giận Vương lão gia tử :" Ông nội , đừng kích động , Hiên chỉ là ăn nói không biết suy nghĩ thôi , nó không có ý chọc giận ông đâu mà ."

Dì Lí ở một bên nói giúp , hai người hết lời khuyên can mãi mới khiến Vương lão gia tử bớt giận.

------------------------------------------------------------------

Phòng ngủ của Vương Tuấn Khải vừa lúc nằm cạnh phòng Vương lão gia tử , vừa vào cửa , anh cởi áo khoác tiện tay treo vào giá.

Tấm rèm màu lam bị gió thổi bay , chập chờn rồi lại chập chờn hệt như những đợt sóng biển xô bờ.

Thay quần áo ngủ , Vương Tuấn Khải liền mở máy tính , Vilian cùng Charen lúc này đã đi khỏi Vương gia , chuyện công ty còn cần bọn họ giám sát , cho nên anh đã kêu họ rời khỏi .

Máy tính khởi động , gương mặt Vilian hiện lên màn hình.

" Vương tổng." Vilian đem bản hợp đồng giơ trước máy tính cho Vương Tuấn Khải xem ," Khu vực Đông Á này , gần như đã bước vào giai đoạn kết thúc , cho đến bây giờ , cũng không phải là vật cản trở chúng ta."

Vương Tuấn Khải vuốt cằm , mười ngón tay đan vào nhau , khuỷa tay chống lên bàn.

" Tuy rằng , tạm thời không là mối e ngại , nhưng vẫn là phải cẩn thận một chút ."

Vilian gật đầu , đột nhiên , nhớ đến cuộc gọi vài ngày trước , Vilian vội vàng lấy điện thoại ra :" Vương tổng , mấy ngày hôm trước , Vương thiếu gia ...."

"Anh hai !" Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của Vương Nặc Hiên , Vương Tuấn Khải nhướn mày :" Đến liền đây."

Đã gọi điện thoại đến..... Miệng còn chưa kịp nói ra những từ đó , Vilian không còn cách nào để nói ra.

Vương Tuấn Khải gập máy tính lại , Vương Nặc Hiên liền đẩy cửa vào.

" Anh !"

Anh nhìn Vương Nặc Hiên :" Ở trước mặt ông nội , ít đùa giỡn một chút đi ."

Lời nói mang hàm ý trách cứ , dù sao Vương lão gia tử thân thể cũng không còn khỏe mạnh , Vương Tuấn Khải đúng là lo lắng nếu ông còn tiếp tục tức giận như vậy , sớm hay muộn cũng phải nhập viện.

Vương Nặc Hiên thèm không để ý đến lời nói của anh :" Em vốn thích như vậy , không phải anh không biết mà !"

Dứt lời , cậu cùng Vương Tuấn Khải ngồi xuống sô pha , đột nhiên , nhớ đến lúc mình vừa bước vào , hình như lúc ấy Vương Tuấn Khải đang ôm máy tính , cậu hỏi :" Anh hai , lúc nãy anh đang họp à ?"

Nếu thật là như vậy , đừng nói , cậu vừa làm phiền anh ấy?

Vương Tuấn Khải liếc nhìn cậu ta một cái , nói :" Không có gì quan trọng ."

Vương Nặc Hiên thở phào nhẹ nhõm.

Nghĩ đến mục đích đến đây , Vương Nặc Hiên hỏi :" Anh hai ơi , anh nói thật đi , có phải , anh thật sự thích Ôn Nhược Phi ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro