Chương 24 : Đánh mất chính mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tút ....Tút ...Một chuỗi âm thanh kéo dài trong vô vọng , Chí Hoành sắc mặt tối sầm , " Rầm" Chiếc bàn trước mặt suýt nữa nứt thành đôi.

" Vương Tuấn Khải chết tiệt , dám tắt máy ?!"

Bên cạnh , Vương Nguyên vừa nghe những lời này sắc mặt lại càng thêm ảm đạm vài phần.

Chí Hoành tự biết mình nói sai , cũng không kịp cứu vãn nên liền nghĩ cách khuyên Vương Nguyên :" Ôi chao , không liên lạc được với Vương Tuấn Khải như vậy cũng tốt thôi , nếu về sau kết hôn rồi anh ta lại khi dễ cậu , cậu liền khóc lóc kể lể rằng hôm này đã đau khổ tìm anh ta khắp nơi nhưng vẫn không thấy !"

Vương Nguyên liếc mắt nhìn , Chí Hoành hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình.

Cậu còn nhớ rõ , đêm ấy ,cả hai mồ hôi nhễ nhại , anh nói anh sẽ kết hôn với cậu.......

Hôm nay , anh lại đột nhiên biến mất , rời khỏi thế giới của cậu...

Anh Ly cũng từng như thế , cậu giống như hóa điên tìm kiếm khắp nơi , trường học , thư viện ,..... những nơi anh thường xuyên đến cậu cũng không bỏ sót , nhưng một chút tin tức cũng đều không có.

Cậu dùng hết tất cả hi vọng còn sót lại , ở trước cửa phòng anh chờ đợi suốt một tuần , tự dối lòng rằng chắc chắn anh sẽ quay về , như ngày xưa , dịu dàng xoa đầu cậu rồi mỉm cười , khẽ nói : " Đi thôi ."

Cậu cẩn thận ngay cả một con ruồi ,bọ cũng không dám bỏ qua , cậu sợ rằng , chỉ cần một phút lơ là , Anh Ly liền rời xa cậu...

Thời gian sau đó , mọi người nói với cậu rằng , Anh Ly đến với cậu cũng chỉ vì một ván cược , cậu ngu ngốc bị lợi dụng mà hoàn toàn không hề biết .

Cậu bị người cậu tin tưởng nhất bỏ rơi....

Ngày ấy , trời đất như sụp đổ trước mắt cậu , cả thế giới dường như không còn gì để cậu lưu luyến.

Một thời gian u mê , cậu đem vết thương này giấu thật sau vào trong góc trái tim , gượng dậy , cậu lại trở thành Vương Nguyên trước kia.

Nhưng lúc này thì sao ?

Vương Tuấn Khải vì cái gì mà lại biến mất ?

Đây lại là một ván cá cược ? Hay có điểm gì khác nhau ?

Vương Nguyên ôm chặt chiếc gối , cậu chợt rùng mình , cả người chỗ nào cũng đều nổi da gà.

Lúc này , cậu mới nhớ đến , Chí Hoành đã đi từ lúc nào , cậu một mình đứng thẫn thờ trong phòng , cửa sổ mở toang , những đợt gió lạnh khẽ lùa vào , trong phòng mọi người đã đi hết , chỉ còn mình cậu hiu quạnh.

Anh Ly đi không một lời từ biệt , cậu cảm giác mình mất toàn bộ thế giới.

Vương Tuấn Khải cũng vậy , không thấy tăm hơi , cậu .... hình như ngay cả chính mình cũng đều đánh mất.

Cậu vùi đầu vào trong chăn , một dòng nước mặn chát mang đầy niềm chua sót khẽ chảy ra từ khóe mắt , cậu khóc đến hốc mắt sưng đỏ.
***

Vương Tuấn Khải cùng Vương lão gia tử hàn huyên một lúc lâu mới đi ra , Vilian vừa trông thấy anh liền báo lại :" Vương tổng , khi nãy , vừa có điện thoại của........"

" Khải " Thanh âm của dì Lí từ bên ngoài vọng vào , " Nhanh lên , Ôn tiểu thư đến rồi."

Vương Tuấn Khải xoay người đi ra ngoài , Vilian còn đang há hốc chợt nghe anh nói :" Có gì chờ lát sau tôi quay lại hẵng nói ."

............. Nhưng mà , đó là Vương Thiếu gia gọi đến đó nha.................

Ôn Nhược Phi nôn nóng đứng bên ngoài , khi Vương Tuấn Khải vừa đi ra , cơ thể cô có chút không tự giác mà cứng đờ , tay chân bắt đầu toát cả mồ hôi lạnh , hô hấp dần trở nên gấp gáp hơn bao giờ hết .

Thân ảnh cao to màu bạc , cả người chỗ nào cũng tản ra một loại hơi thở nam tính mê hoặc lòng người , anh chán nản đi đến phía cô , bước chân có chút nặng nề.

Ôn Nhược Phi không ngăn được nhịp tim của chính mình , không còn nghi ngờ gì nữa , đây mới chính là loại nam nhân mà cô thích !

Trên khuôn mặt hiện ra một nét cười lạnh lùng , quyến rũ , Ôn Nhược Phi lịch sự vươn tay về phía anh :" Chào anh , tôi là Ôn Nhược Phi ."

Vương Tuấn Khải có chút ngoài ý muốn , nhưng cũng bắt lấy tay cô , khẽ gật đầu :" Vương Tuấn Khải."

Hai người như vậy , cũng không được tính là có quen biết.

Nhìn thấy trên gương mặt Vương Tuấn Khải hiện lên một tia kinh ngạc , Ôn Nhược Phi cười thầm.

Ấn tượng đầu tiên , xem ra cô diễn rất khá.

Trước khi đến đây , cậu đã chuẩn bị rất hoàn hảo , đối với loại nam nhân như Vương Tuấn Khải , phải nên nhớ một điều : trong mắt không được có anh ta.

Muốn thu hút được sự chú ý , phải tìm một lối đi khác.

Ví dụ như ..... Lạnh lùng.

Cô được biết , cho đến nay , những nữ nhân khao khát bò lên giường anh cũng không ít , cho nên , cô vẫn là nên đi ngược lại .

Kết quả thật ngoài ý muốn , nhưng cũng là một đột phá không tồi.

Dì Lí nhìn thấy một màn như vậy , nhịn không được mỉm cười , một đôi trai tái gái sắc , họ đúng là sinh ra để dành cho nhau..... Lão gia tử lần này quả là không chọn nhầm người.

Tuy rằng Ôn Nhược Phi cùng Vương Tuấn Khải nói chuyện phiếm rất nhiều , nhưng không ai đề cập đến việc đính hôn của họ.

Vương Tuấn Khải vốn đã chuẩn bị tốt lí do để từ chối , nếu Ôn Nhược Phi biểu hiện ra vẻ mặt vô cùng hài lòng anh , thậm chí còn ngay lập tức vụt ra ý niệm muốn cùng anh kết hôn , anh sẽ cự tuyệt ngay , bởi vì trong lòng anh đã hiện hữu một bóng hình khác.

Nhưng hết lần này đến lần khác , Ôn Nhược Phi hoàn toàn không hề nói đến chuyện ấy , biểu hiện cũng không e ấp hay nhiệt tình quá mức , mọi việc trôi qua thật tự nhiên , làm cho anh thật không biết phải mở miệng như thế nào .

Người ta rõ ràng đối với mày không có tình ý gì hết , mày còn muốn không biết xấu hổ mà nói với cô ấy là... : Này, không nghĩ cùng tôi kết hôn , không nghĩ đến việc yêu
Vả lại , anh đã tính toán chu đáo , nếu Ôn Nhược Phi cũng không thích anh , thì cuộc đính hôn này để cô ấy tự phản đối , anh đỡ phải ra mặt.

----------------------------------------------------------

Từ trong bệnh viện đi ra , gương mặt của Vương Nguyên trắng bệch ,đôi môi tím tái không ngừng run rẩy , trong tay cậu cầm kết quả khám bệnh.

Mang thai 48 ngày.

Cậu....... Đã mang thai 48 ngày ?

Như con ruồi mất đầu không xác định được phương hướng , Vương Nguyên nắm chặt lòng bàn tay , đầu óc hoảng loạn không biết tiếp theo chính mình nên làm như thế nào.

Tờ giấy xét nghiệm hệt như một chiếc bàn ủi nóng , thiêu đốt cả bàn tay cậu.

Gần đây cậu còn đang lo lắng có phải hay không chính mình sinh bệnh , cho nên liền nghĩ đến bệnh viện kiểm tra một chút , có chết cậu cũng không nghĩ rằng, cậu lại...... mang thai ?

Vò nát tờ giấy trong tay , Vương Nguyên ngồi xổm trên đường , sắc mặt tái nhợt , ánh mắt vô hồn.

Cảm giác bất lực xuất hiện nơi đáy lòng.

Dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết cha đứa nhỏ này là ai .

Bây giờ kêu cậu phải làm sao đây ? Đại thúc đang ở nơi nào ?

Đúng rồi , anh đã biến mất môt tháng nay.

Chôn chặt mặt vào hai tay , Vương Nguyên nở nụ cười chua chát , nghẹn ngào , cậu không ngăn được dòng nước mắt lăn dài trên hai gò má.

Anh Ly không cần cậu , người bị vứt bỏ cũng chỉ là một mình cậu mà thôi.

Còn đại thúc biến mất , trừ cậu ra , còn có một sinh mệnh khác, một sinh mệnh chưa từng được nhìn thấy cuộc sống này.

Trên đường phố , người qua kẻ lại , xe cộ tấp nập , chỉ có thể nhìn thấy một cậu trai , bộ dáng cùng cách ăn mặc trẻ con , cứ hễ thấy ai đi ngang qua , cậu như bắt được vàng , nắm chặt lấy tay người ta , sau đó liều mạng hỏi :" Đại thúc đâu ? Có biết đại thúc đang ở đâu không ? A , đại thúc , thúc đang ở đâu ?"

" Đồ điên !"

" Đại thúc ? Cậu bị bệnh sao , tôi là phụ nữ chứ không phải là đàn ông đâu a!"

" Này này , đừng đi qua đó , nơi đó có một cậu trai điên rồi ! Gặp ai cũng đều níu lại hỏi đại thúc ở đâu !".

------------------------------

Chí Hoành đợi cả nửa ngày cũng không có người bắt máy , không tìm được Vương Nguyên , một chút bóng dáng cũng đều không thấy đâu , lúc này , Chí Hoành chợt nghĩ đến những tình huống xấu.

Vương Tuấn Khải biến mất , đối với Vương Nguyên , tuy rằng cậu không có nói gì , ngay cả một chữ cũng không đề cập đến , nhưng Chí Hoành có thể cảm giác được , lúc này đây , Vương Nguyên phải chịu một cú sốc lớn như thế nào , so với lần trước bị Anh Ly bỏ rơi , lần này còn nghiêm trọng hơn rất nhiều lần.

Chí Hoành gần như muốn xới tung cả trường học lên , nhưng vẫn không có một chút tin tức nào của Vương Nguyên.

Bất đắc dĩ , Chí Hoành nghĩ đến một người.Tuy rằng có chút không tình nguyện , nhưng có thêm người giúp cũng không phải là chuyện xấu.

" Anh Ly ?"

Khi vừa nhận được điện thoại , Anh Ly có chút giật mình :" Chí Hoành ?"

Anh còn tưởng rằng , với tính cách của Chí Hoành , cả đời này sẽ không bao giờ chịu nói chuyện với anh nữa , xem anh là không khí.

Chí Hoành sốt ruột , rống giận :" Anh Ly, bây giờ anh có cơ hội để chuộc tội đây , Vương Nguyên đã biến mất !"

Hiếm khi Vương Tuấn Khải trở về, Vương lão gia tử vui mừng gọi mọi người trong Vương gia lại cùng dùng bữa. Đương nhiên, còn có cả Ôn Nhược Phi trong đó nữa, vừa lúc lại ngồi ngay bên cạnh Vương Tuấn Khải.

Ôn Nhược Phi mặc một chiếc váy ngắn đơn giản mà lại không mất vẻ tinh tế. Màu vàng của chiếc váy càng làm nổi bật thêm làn da trắng nõn mịn màng. Mái tóc được búi lên cao, một vài sợi tóc phủ xuống vai, lại thêm ngũ quan thanh tú, làm cho người nhìn không khỏi trầm trồ khen ngợi.

Vươnglão gia tử cười tủm tỉm nhìn hai người cùng xuất hiện.

Nam khôi ngô nữ xinh đẹp, quả thật là vô cùng xứng đôi.

Ngại có Vương lão gia tử ở đây, trên môi Vương Tuấn Khải vẫn giữ nụ cười. Vào lúc đi ngang qua, dưới ánh mắt thúc dục của lão gia tử, anh kéo ghế ra cho Ôn Nhược Phi, cười rất lịch sự với cậu: "Mời!"

Ôn Nhược Phi gật đầu, nụ cười trên môi chẳng mặn chẳng nhạt, làm người khác không thân cận được mà cũng không có bao nhiêu khoảng cách.

Ngồi xuống một cách tao nhã. Trước mặt mọi người, lúc nào Ôn Nhược Phi cũng bày ra mặt hoàn mỹ nhất của mình.

Bây giờ cô đã có thể hoàn toàn xác định, ít nhất Vương Tuấn Khải cũng không ghét cô.

Đối phó với đàn ông, đương nhiên cô có cách của riêng mình.

Vương Tuấn Khải nói chuyện với Vương lão gia tử và vài trưởng bối khác của Vương gia, đôi lúc bị hỏi về vấn đề kết hôn nhưng tất cả đều bị hắn uyển chuyển nói sang việc khác, tránh chủ đề đó đi.

Vương lão gia tử nhìn ra sự trốn tránh của anh với Ôn Nhược Phi, lại thêm vẻ không mặn không nhạt cô, lão còn tưởng giữa hai người đã có chuyện gì đó nên liền cười một cách mập mờ, cũng không đề cập đến nữa.

Vương Tuấn Khải lại nghĩ tới Vương Nguyên.

Việc trở về này hoàn toàn là quyết định lâm thời, cũng chẳng kịp chuẩn bị nhiều nên không nói cho cậu. Không biết bây giờ cậu ấy thế nào rồi?

Không chừng cậu nhóc kia còn đang mắng, hay thậm chí là hành hạ mấy cục đá nhỏ mà nguyền rủa anh ấy chứ.

Vương Tuấn Khải mỉm cười, trong đôi mắt đen chứa đầy nhu tình mật ý.

Nhóc, chờ anh về cưới em.

Nhất định anh sẽ cưới em!

Nụ cười này rơi vào trong mắt Ôn Nhược Phi, làm tim nàng không khỏi đập mạnh.

Nhìn mọi việc bắt đầu chầm chậm tiến hành theo sắp xếp của mình, Vương Tuấn Khải bắt đầu chờ mong ngày về nước tiếp theo của mình.

Mấy tháng không gặp, liệu cậu nhóc của anh có nhớ anh không?

Còn anh thì lại nhớ rất nhiều!

Rất nhanh là có thể được gặp lại...

Lúc Chí Hoành và Anh Ly tìm được Vương Nguyên thì cậu đang trong tình trạng đầu tóc rối bời , thần sắc hoảng sợ , trên mặt còn loang lổ những vệt nước mắt chưa kịp khô , hễ thấy ai đi ngang liền bị cậu níu lại hỏi người ta có biết đại thúc ở đâu không.

Chí Hoành cảm thấy sống mũi cay cay , bởi vì phải đợi đèn xanh cho nên cậu chỉ có thể đứng bên đường nhìn một màn đau lòng như thế .

Nếu không phải nhận ra giọng nói của cậu ,Anh Ly quả thật không dám tưởng tượng , cậu trai trông như kẻ điên kia chính là Vương Nguyên .

Yết hầu thắt lại , Anh Ly hỏi Chí Hoành :" Ngày xưa........ khi anh bỏ đi , Vương Nguyên , cậu ấy.... cũng giống như vậy à ?"

Anh không phải chưa từng nghĩ qua , ngày đó , anh đột nhiên rời đi , Vương Nguyên sẽ như thế nào , cậu ấy sẽ suy nghĩ gì ? Những chuyện anh đã làm , anh không ngờ rằng về sau lại làm chính mình hối hận lẫn nuối tiếc như vậy , khác xa với những suy nghĩ trước kia của anh.

Mặc dù có điểm mâu thuẫn, nhưng Anh Ly cũng không phủ nhận, trong lòng mình quả thật có chút vui mừng.

Bộ dáng kia , có phải hay không đã chứng minh rằng trong lòng cậu vẫn còn có hình bóng anh ? Có phải hay vị trí của anh vẫn chưa từng phai mờ.

Chí Hoành lạnh lùng liếc một cái , ngữ khí ung dung :" Không hề có , Anh Ly , anh không cần phải tự mình đa tình , sự biến mất của anh mà nói , đối với Vương Nguyên chỉ đơn giản là một chướng ngại nho nhỏ mà thôi , nó cũng đã là chuyện của quá khứ rồi , tất cả cũng đều đã bị thời gian làm mờ nhạt."

" Lúc anh bỏ đi , Vương Nguyên tuy rằng có khác bình thường một chút , nhưng cũng không phát điên giống bây giờ."

Cậu quay đầu lại liền bắt gặp vẻ mặt cứng đơ của Anh Ly , trả thù thành công , Chí Hoành có chút cao hứng , tiếp tục gằn từng tiếng :" Cho nên , Anh Ly anh trong lòng Vương Nguyên cũng không hẳn là không thay thế được , và tôi đã đúng , một Vương Tuấn Khải đã tước đi địa vị của anh ."

Bên kia đường , Vương Nguyên còn đang nắm lấy tay áo một người , điên cuồng hỏi đại thúc đâu ? đại thúc đang ở đâu ?

Anh Ly cười khổ ,lộ ra vẻ mặt cậu đơn :" Chí Hoành , anh biết tuy miệng lưỡi em có chút sắc bén , nhưng anh không nghĩ nó lại độc địa đến vậy ."

Chí Hoành cười lạnh :" Anh Ly , tôi chỉ nói thật, chẳng lẽ anh đem những lời thật lòng nhất của tôi cho là độc địa? Hay nghĩ rằng tôi đối với anh là cố ý công kích ?"

Nếu Vương Nguyên đã tìm được một nam nhân tốt thì Anh Ly đã không còn có giá trị gì nữa.

Chí Hoành rất không tốt liền muốn .... qua cầu rút ván .

Vương Nguyên hỏi người này đến ngươi khác nhưng không một ai cho cậu câu trả lời.

Trước mắt đột nhiên tối sầm, đầu óc choáng váng khiến cậu như người say , đứng không vững, cậu ngã xuống đường .

Nhưng không , hình như cậu đã ngã vào lồng ngực ai đó , mùi hương nhè nhẹ.

Bờ môi khô nứt , cậu thều thào , làm cho người đang ôm cậu động tác có chút cứng ngắc.

" Đại thúc....."

Anh Ly cười khổ , ôm lấy Vương Nguyên rồi cũng Chí Hoành rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro