Chương 23 : Một cước đá văng cánh cửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Nguyên có thói quen ngủ trưa , vừa đến giữa trưa , cậu liền buồn ngủ mắt mở không lên , bắt đầu mơ mơ màng màng đi lên lầu , Vương Nguyên vò mớ tóc lộn xộn trên đầu , bực dọc tìm kiếm đôi dép lê.

Vài phút sau , dưới chân vẫn một mảng trống trơn , cậu nặng nhọc mở mắt , dưới đất , một đôi dép hoàn toàn xa lạ ?!

Không có nhìn lầm chứ ?

Cậu dụi dụi mắt ——— Không chỉ có đôi dép , còn có một nam nhân đang gối đầu lên tay nằm cười tà mị.......

Vương Nguyên trong đầu lập tức hiện lên bốn chữ : Âm . Hồn . Không . Tiêu .Tán

Đại thúc......... Thật đúng là âm hồn không tiêu tán a..........

" Đại thúc , chú cũng muốn ngủ trưa ? Được , chú cứ tự nhiên , tôi ngủ trên sô pha dưới lầu cũng được ."

Cò lầm hay không ! Nhìn bộ dáng đại thúc như vậy , nhất định là không phải chuyện tốt lành !

Vương Nguyên hận không thể bôi một chút dầu vào lòng bàn chân để có thể chạy thật nhanh , chính là , cậu còn chưa kịp hoàn tất quá trình xoay người bỏ chạy thì đã bị một bàn tay to ôm chặt lấy.

Chiều cao của Vương Tuấn Khải vốn dĩ chiếm ưu thế hơn so với cậu , ôm chặt như vậy , Vương Nguyên cảm giác cả khuôn mặt mình đều dính chặt vào trong lòng anh , cậu giãy dụa :" Ngộp ......"

Bàn tay to của anh vòng qua eo của cậu , cằm tì trên đỉnh đầu cậu .

Vương Nguyên ôm đầu trợn mắt .

Vương Tuấn Khải thuận tay véo nhẹ trên chóp mũi cậu , bàn tay không an phận vuốt ve sống lưng Vương Nguyên :" Nguyên ...."

Vương Nguyên đã rất muốn leo thẳng lên giường ngủ một giấc cho nên cũng không thèm để ý đến hành động xấu xa của Vương Tuấn Khải :" Tôi muốn ngủ....."

Vương Tuấn Khải khóe miệng giương lên :" Rất buồn ngủ à ?"

Vương Nguyên mạnh mẽ gật đầu , đôi mắt có chút khép hờ.

Hàng lông mi dài che khuất con ngươi đen sẫm , cái mũi nhỏ bực dọc chun lại, đôi môi mọng ướt hơi hé ra ..... Vương Tuấn Khải mâu quang tối sầm , cậu hoàn toàn không ý thức được , bộ dạng lười biếng này lại hấp dẫn mọi lực chú ý của nam nhân trước mặt ....... Hành động rất không sáng suốt .......

Nhớ đến đêm hôm qua " Ra trận chưa chiến thắng thì người đã bại trận trước " Vương Tuấn Khải mím môi cười , dù thế nào đi nữa , có phải anh cũng nên tiếp tục chuyện tình hôm qua ?

" Hề hề, được rồi , đại thúc đừng cản trở tôi nữa..."

" Tránh ra đi , tôi muốn ngủ mà......"

"Được ...." Thanh âm ám mụi vang lên , " Đi ngủ ....."

" Tôi nói buồn ngủ rồi ! Cút ngay !"

.....

Chí Hoành cùng Vilian đứng ngoài cửa , gãi đầu nhìn nhau.

Cậu chính là lo lắng Vương Nguyên bị đầy bụng cho nên bảo Vilian mua thuốc tiêu hóa đem đến .

Gương mặt trắng nõn của Vilian đỏ lựng :" Khụ khụ , cái kia.... chúng ta đi xuống dưới đi ."

Chí Hoành giựt lấy hộp thuốc tiêu hóa trong tay anh , sau đó ..... một cước đá văng cánh cửa .

Cậu đang ..... mang giày a.......

Còn có , trọng điểm là ............. cậu đã quấy rầy chuyện tốt của Vương tổng , anh ta nhất định đem cả hai người ra băm vằm thành trăm mảnh !

Trong phòng một mảng tối mịt , Vương Tuấn Khải tựa lưng vào khung cửa sổ , mảnh thủy tinh phía trước cửa sổ phản chiếu đến gương mặt anh.

Ngũ quan thanh tú , đôi mày kiếm có chút nhíu lại , trong tay anh , mẩu thuốc lá đã cháy gần hết, từ kẽ tay xuất hiện những vệt khói mờ ảo.

Chiếc áo sơ mi tùy ý gỡ bỏ vài khuy , anh phiền não tiếp tục giựt phăng vài khuy áo , trên mặt đất giá lạnh , tiếng khuy áo tự do rơi xuống.

Trầm tư một chút , anh dụi tàn thuốc rồi cầm vội chiếc áo khoác đi thẳng ra ngoài.

*****

Vương Nguyên bị Chí Hoành đá cho vài cước ngay cả cơn buồn ngủ cũng biến mất không còn dấu vết , cậu ôm chiếc gối , ngồi xếp bằng trên giường cùng Chí Hoành nói chuyện.

" Này , lúc nãy , cậu cùng đại thúc đã nói gì vậy ? " Vương Nguyên tò mò hỏi , khi nãy Chí Hoành thật oai phong a , một cước liền đá văng cánh cửa , cứu cậu ngay lúc dầu sôi lửa bỏng.

Đã vậy , Chí Hoành còn lẫm liệt quăng lại một câu :" Vương Tuấn Khải , nếu là đàn ông thì đi theo tôi !"

Sau đó nghênh ngang đi trước , Vương Tuấn Khải chỉnh lại cổ áo rồi cũng tiêu sái đi ra ngoài.

Cậu còn tưởng rằng , nha đầu kia nhất định sẽ bị Vương Tuấn Khải chỉnh đến chết đi sống lại , ai ngờ , cậu ấy là toàn thắng trở về !

Đúng là ngoài dự doán , nhưng cũng thật tốt a...... Nếu cậu có thể học được chiêu thức kia của Chí Hoành , thì có phải hay không về sau cậu cũng có thể vênh mặt ,hất hầm tùy ý sai bảo đại thúc ?

Nói như vậy có nghĩa là thực sự cậu còn có đường để xoay chuyển tình thế !

Đến lúc ấy , cậu nói một tiếng muốn đi ra ngoài thì còn có ai dám ngăn cản cậu ?

Chí Hoành liếc mắt nhìn cậu một cái , không dấu khỏi vẻ hoài nghi :"Vương Nguyên , chuyện này , tớ có thể làm được , nhưng cậu không hẳn là được đâu ."

"....." Nói một câu dễ nghe thì cậu chết à ..........

" Tớ chỉ hỏi anh ta , đến tột cùng có muốn kết hôn cùng cậu không ."

" Phốc——-" Vương Nguyên phun một ngụm nước , còn không buồn lấy khăn lau miệng đã vội hỏi Chí Hoành :" Cậu nói cái gì ? Cậu hỏi đại thúc là có muốn kết hôn với tớ ?"

Chí Hoành gật đầu :" Các người đều đã...... Anh ta không kết hôn với cậu , muốn chết à ?! " Chí Hoành giơ nắm đấm.

Vương Nguyên mệt mỏi đặt tay sau gáy :" Trời ạ , Chí Hoành , cậu điên thật rồi , đại thúc........ như thế nào có thể kết hôn với tớ ...."
Đại thúc lúc nào bên cạnh cũng có cả một hậu cung mỹ nữ...........

Chỉlà một Vương Nguyên như cậu thì có là gì ?

Ngay cả chính cậu cũng không nhận ra , trong lời nói của cậu lại mang chút chua xót.

" Anh ta đã đồng ý ." Chí Hoành buông tay xuống , hùng hồn tuyên bố .

Vương Nguyên nhảy dựng lại , hai mắt trừng lớn : " Đại thúc đã đồng ý rồi ?!!"

Chí Hoành gật gật đầu , anh ta dám không đồng ý sao ? Nếu như vậy .......... Cậu cùng Vương Nguyên sẽ thay phiên nhau tra tấn anh ta !

Cùng lúc ấy , Vương Tuấn Khải quay số điện thoại :" Vilian , nói với cậu ta , tôi đã tha thứ hết cho cậu ta , nhưng mà....... Tôi muốn cho Vương một danh phận, đó chính là làm người của Vương Thị thị, cậu ta sẽ tự biết nên làm thế nào."

" Vương tổng , cái giá phải trả cho việc này.......Có thể hay không .....?"

" Vilian cứ theo lời tôi nói mà làm đi ."

Vương Tuấn Khải đã quyết định , vĩnh viễn cũng không thể để cho người khác nghi ngờ Vương Nguyên .

Cho dù là Chí Hoành không nói, anh cũng sẽ cưới cậu , chính là ở thời điểm kia , anh đã cố tình một sự sắp đặt khác.

Vương Nguyên cuối cùng cũng đã được " thả " về trường , đó chính là kết quả của việc suốt buổi chiều trên bàn cơm cậu trừng mắt nhìn Vương Tuấn Khải , cho đến khi anh đồng ý , cậu có cảm giác đôi mắt của mình trừng đến sắp rơi ra ngoài , đau chết đi được !

Chí Hoành cùng Vương Nguyên chật vật kéo hành lý lên lầu , đống hành lý vừa nặng vừa to hệt như tảng đá khổng lồ , Chí Hoành thở dài :"Vương Nguyên , cậu định quay về phòng hay là chuyển đi nơi khác ?"

Vương Nguyên cũng đã thấm mệt , trên làn da trắng nõn lấm tấm mồ hôi , hành lý so với cậu còn muốn cao hơn rất nhiều , suýt nữa đã đè chết cậu , Vương Nguyên cắn chặt răng kiên trì .

Chí Hoành miệng không ngừng than vãn , mắt trợn ngược lên nhưng đồng thời vẫn một tay giúp Vương Nguyên .

" Có soái ca khuân vác miễn phí cho , cậu lại không cần , thế nhưng lại tự mình đem hành lý lên lầu ? Vương Nguyên , não cậu đúng thực đã bị thối rữa !!"

Vương Nguyên còn chưa kịp mở miệng đáp trả , Chí Hoành lại gào to :" Vương Nguyên , tớ cảm thấy được chính mình đã đánh giá quá cao cậu , căn bản cậu không hề có não !"

Người khuân vác miễn phí mà Chí Hoành đề cập đến chính là Vilian cùng Charen mỗi người phụ trách hộ tống cậu đến trường học, tất nhiên , Vương Tuấn Khải cũng sẽ đến.

Chính bởi vì cậu một mực từ chối , cho nên chiếc xe Roll -Royce Silver Charm chỉ dừng trước cửa trường, Vương Nguyên và Chí Hoành tự mình đi vào trường.

Dù sao đây đa số cũng là sinh viên của khoa diễn xuất, bọn họ cũng đều rất hiểu biết , hơn nữa , đề cập đến vấn đề bị giam lại trườngsau khi rời kí túc xá ra ngoài chơi , đối với quy định này có một chút gì đó nhạycảm , Vương Nguyên không nghĩ về sau chính mình vừa ra khỏi phòng liền có ngườiở sau chỉ trỏ.
Hai người dọn dẹp chu đáo lại toàn bộ đồ đạc , Vương Nguyên rót cho Chí Hoành mộtcốc nước :" Đây ."

Chí Hoành uống một ngụm nước lớn, vừa tiện tay đánh vào người đang cằn nhằn nói cậu hệt như cả đời mới được uống nước.

Cửa sổ căn phòng này vừa lúc hướng ra bên ngoài trường học , Chí Hoành đi đến vén rèm cửa.

Chiếc Roll-Royce đắt tiền như vậy, cho dù đặt giữa hàng trăm viên kim cương sáng lấp lánh thì vẫn không thể làm giảm đi sự chú ý của mọi người đối với nó , cho nên , Chí Hoành lập tức trông thấy chiếc xe kia , sau khi nhìn thật kỹ , cậu liền thấy người đang ngồi trong xe.

"Vương Nguyên , cậu đến xem đi , anh ta còn chưa đi ."

" Ai a?"

Vương Nguyên tiện tay cào cào tóc , sau đó đi đến trước cửa sổ——————–

Silver Charm ?!

Đại thúc......... Còn chưa đi sao ?

Vương Nguyên đứng nhìn một chút , đã qua một giờ , đại thúc .... ở dưới kia ngồi ngây người trong một giờ ?

Trong lòng xuất hiện một cỗ cảm giác không thể nói bằng lời , cậu đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt nóng rực xuyên qua tầng tầng lớp lớp không khí đem cậu khóa trụ , theo bản năng , cậu nhìn thử , lại bắt gặp ánh mắt người ấy.

Một tia ánh sáng chói mắt nhoáng lên , cửa xe bị mở ra , Vương Nguyên nhìn thấy được , từ trong xe , một người đàn ông bước ra ........ Đại thúc.

"Vương Nguyên , người này , tuy rằng có chút lớn tuổi , nhưng anh ta đối xử với cậu thực tốt ."

Vương Nguyên tầm mắt dường như đã bị người kia hấp dẫn , hoàn toàn không hề ý thức được câu trả lời của mình :" Tớ biết .........."

Bên trong gương hiện lên hình ảnh một cậu trai , tóc nấm lộn xộn , hai mắt đờ đẫn , nếu là cậu trai khác thì hai mắt sáng như sao kim , quyến rũ tột cùng , còn đây , thực tế chính là đôi mắt của con cá chết chính hiệu , khuôn mặt ảm đạm không hề có một chút sắc thái.

Chí Hoành dùng hai tay chộp lấy mặt Vương Nguyên đưa đến trước gương, kêu cậu nhìn cho thật kĩ.

Vương Nguyên giơ tay , cậu trai xấu xí bên trong gương cũng giơ tay , Vương Nguyên sờ mặt , cậu trai kia cũng vươn tay sờ sờ mặt.

Cậu trai này , là mình ?!

Vương Nguyên sợ đến mức " a " một tiếng chói tai , Chí Hoành nhanh tay bịt miệng cậu lại mới không làm kinh động bạn học xung quanh.

" Vương Nguyên , ăn mặc lôi thôi như vậy , cậu còn dám bước ra khỏi nhà ?"

Vương Nguyên phản ứng chậm một nhịp , rồi lại " a " một tiếng , sau đó quay sang hỏi Chí Hoành :" Đây là tớ à ?"

Cậu chỉ vào cậu trai xấu xí trong gương , ngây ngô hỏi.

Chí Hoành thở dài , sau đó lập tức đứng lên , giơ giơ nắm đấm , oán hận nói :" Cmn , Vương Tuấn Khải thực không phải là người !"

Không nói đến ba chữ " Vương Tuấn Khải " thì tốt , vừa nói , thần sắc Vương Nguyên lập tức liền đi xuống trầm trọng.

Ánh mặt cực kì ảm đảm , cơ thể cũng như không còn xương .

Chí Hoành lúc này mới ý thức được mình đã nói sai , chính là............ đã không còn kịp để cứu vãn nữa rồi.

VươngNguyên miễn cưỡng nặn ra nụ cười:" Không có việc gì đâu , Chí Hoành , tớrất đói a , chúng ta đi ăn cái gì đi ."

Hai người đi đến quán ăn mà họ thường đến, Vương Nguyên phát hiện , bình thường cậu rất thích ăn ở đây , nhưng hiện tại ngay cả một chút cũng đều không muốn.

Cậu gần đây đều như vậy , không ăn , không uống , cũng chẳng còn chút hứng thú nào với đồ ăn .

Trước kia , cậu rất thích ăn món nào đi chăng nữa thì hiện tại có bày toàn bộ đến trước mặt cậu , cậu cũng không hề động lòng.

"Vương Nguyên ." Chí Hoành khuyên cậu . " Chịu ăn một chút đi mà , đợi cho ăn thật no , tớ cùng cậu đi tìm Vương Tuấn Khải , chúng ta hợp sức giết chết anh ta !"

Chiếc thìa trên tay Vương Nguyên " lạch cạch " rơi xuống nền đất.

Lúc này , cậu mới bừng tỉnh ngộ , nguyên nhân , chính là do Vương Tuấn Khải một tháng nay biến mất không chút tung tích.

Giống như ngày trước, anh bỗng nhiên xuất hiện , rồi cũng bỗng nhiên biến mất ,giống như hoàn toàn rời khỏi cuộc đời của cậu.

Cậu lại được là Vương Nguyên của trước kia , như vậy không tốt sao ?

Vì cái gì một điểm thoải mái cậu cũng không cảm thấy được ?

Ngày đó , anh rõ ràng còn gọi Vilian cùng Charen đến tiễn cậu vào đến trường học.

Đứng bên cửa sổ trong phòng , cậu còn nhìn thấy anh , anh đứng dưới lầu ngây ngốc đến hai giờ mới chịu rời đi.

Khi xưa, Anh Ly , cũng chính là như vậy bặt âm vô tín

Tấm kính thủy tinh phản chiếu đến gương mặt của Vương Nguyên , cậu cười châm chọc rồi lại chuyển sang bi thương .

Vương Tuấn Khải , lúc này anh biến mất , có phải hay không giống Anh Ly , lại vì một người khác ?

Những tòa kiến trúc nằm trong khu người giàu có đều là tấc đất tấc vàng, những phần trang trí bày biện không chỉ nói lên sự thưởng thức của chủ nhân mà còn thể hiện ra sự giàu sang của gia đình đó.

Cả khu vực này chiếm diện tích khá rộng , ước chừng cũng chỉ hơn mười hộ dân thôi , nơi này , đối với xã hội thượng lưu mà nói là đây mục tiêu phấn đấu cả đời của họ , nhưng lại nói đến những người không có đủ khả năng về kinh tế thì đó cũng chỉ là một giấc mơ hão huyền.

Âm thanh phanh xe vang lên chói tai , trước cổng nhà , những người hầu đã trông thấy chiếc xe kia từ xa, mọi người phấn khởi la to :" Đại thiếu gia đã trở về , đại thiếu gia đã trở về —————-"

" Cạch " một tiếng , tòa nhà bắt đầu trở nên náo nhiệt hẳn .

Vương Tuấn Khải từ trên xe bước xuống , toàn thân là bộ âu phục màu xám lịch lãm , càng làm tăng vẻ soái ca cùng trầm lặng của anh , vẫn như thường lệ , đi sau anh chính là hai trợ thủ đắc lực – Vilian cùng Charen.

Vương Tuấn Khải tiêu sái bước vào , anh cởi áo khoác ngoài đưa cho người hầu , từ trên lầu , một người phụ nữ ăn vận sang trọng chậm rãi bước xuống , bà ấy nhìn anh mỉm cười :" Khải nhi , con đã trở về ?"

Vương Tuấn Khải gật đầu :" Dì Lí ."

" Lão gia đang ở trên lầu , con mau lên đi . " Dì Lưu chỉ vào trên lầu nói , sau đó , đột nhiên nghĩ đến việc gì đó , vỗ đầu một chút , nói ." Đúng rồi , Ôn tiểu thư cũng đến , cô ấy vừa mới đi ra ngoài , trong bữa cơm chiều nay hẳn là các con sẽ gặp nhau ."

Trên mặt Vương Tuấn Khải có chút đanh lại , nhưng vẫn gật đầu , rồi nhấc chân đi lên lầu hai.

Căn phòng ở lầu hai chính là phòng của Vương, Vương Tuấn Khải vẻ mặt cung kính gõ cửa .

Cũng chỉ có lúc này , nam nhân băng lãnh làm mưa , làm gió trên thương trường mới để lộ ra vẻ mặt mười phần nhu thuận thế này.

Ở trước mặt Vương lão gia , hẳn sẽ không có người nào dám làm càn.

Lúc sau , bên trong truyền đến thanh âm hiền hòa :" Khải nhi ? Mau vào đi !"

Vương Tuấn Khải đẩy cửa bước vào , bên trong , một ông cụ tóc bạc phơ , tinh thần sảng khóa ,chỉ là..... Ông đang ngồi trên xe lăn.

Ông nhìn Vương Tuấn Khải ,hai mắt sáng ngời , Vương Tuấn Khải kích động đi đến cầm tay ông :" Ông nội ."

Ông cụ này đúng chính là lão gia tử.

" Khải nhi , cuối cùng con cũng chịu trở về ?" Vương lão gia tử vừa nhìn thấy đứa cháu bảo bối của mình thì mặt mày trở nên hớn hở.

Vương Tuấn Khải gật đầu , anh nắm lấy tay vịn xe lăn :"Ông nội , cháu và ông ra ngoài nói chuyện chút đi."

" Được , được !"

Viliancầm điện thoại , do dự không dám đi vào trong , thời gian Vương tổng báo hiếu rấtít , vì thế cậu vẫn là không nên làm phiền , cậu lại không thể tưởng tượng được, chính là quyết định không nghe máy này về sau sẽ gây ra rất nhiều chuyện sónggió .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro