Chương 22 : Là tôi sai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh bế xốc người cậu rồi vác lên vai mình đi thẳng vào nhà , đúng vậy ..... chính là bị anh vác đi .....

" Đại thúc ! Còn không mau buông tôi xuống !"

Vương Nguyên suốt đường kêu la đòi Vương Tuấn Khải thả cậu xuống , trời ạ , bị Vương Tuấn Khải vác như vậy đi vào trong ........ Thật sự quá mất mặt rồi !

Hơn nữa , cậu cảm thấy có chút không được ổn , đầu óc thực choáng váng !

Đáng tiếc , người cậu đang đối mặt không phải là một nam nhân bình thường mà chính là Vương Tuấn Khải biến thái , tên xấu xa này thực sự đã bị cậu tháo bỏ lớp vỏ ngụy trang .

Anh vác cậu đi lên đến tận lầu hai ,bọn họ đi đến đâu , những người hầu đều cung kính cúi đầu chào , mắt nhìn mũi , mũi nhìn tim , vờ như chính mình cái gì cũng đều không có nhìn thấy.

Vương Nguyên xấu hổ che mặt tiếp tục kêu rên , nhưng Vương Tuấn Khải ngay cả một phản ứng cũng đều không có , cậu tức giận hướng đến bờ vai anh mà cắn một cái thật mạnh !

Xem chú có chịu buông tôi ra không !

Vương Nguyên từ trước giờ đều luôn nghĩ quai hàm của mình thật tốt nhưng khi trải nghiệm thử mới biết , ban nãy , cậu có cảm giác như mình vừa cắn phải một cái cọc gỗ ......Vương Tuấn Khải dừng lại một chút , hai chân đang giãy dụa như vừa bị cơn gió độc thổi qua ....

Vương Nguyên có chút sợ hãi.

Trên vai anh xuất hiện một mảng ướt át ...... Chính là nước bọt của cậu.....

Vương Nguyên rùng mình im miệng , Vương Tuấn Khải đóng cửa lại :" Không cắn nữa à ?"

Vương Nguyên trợn mắt , nếu tôi cắn mà chú không có tư tưởng sẽ trả thù tôi , vậy chú yên tâm , tôi nhất định sẽ cắn cho đến khi gẫy hết sạch răng !

Vương Nguyên chỉ dám suy nghĩ , lời nói không thể thoát ra khỏi miệng , đột nhiên , trời đất quay cuồng , cậu bị ép sát vào tường , sau lưng truyền đến một trận đau nhức , ngũ quan nhăn lại cùng một chỗ , Vương Tuấn Khải chồm lên người cậu .

Cậu không dám quên cái lần trước ..... Đại thúc cũng chính là tư thế này ......

Liếc thấy bộ dáng cậu sợ hãi như vậy , Vương Tuấn Khải hỏi :" Đã biết mình sai chưa ?"

Vương Nguyên giơ hai tay chống đỡ sự va chạm của hai cơ thể , vừa sợ anh phát hiện chỗ nước bọt trên vai liền thẹn quá hóa giận.

" Ách , biết , đã biết ."

Vương Nguyên cười giã lã , tuy rằng nhìn qua thì biết ngay cơ bản cậu chẳng hiểu chính mình đang biết cái gì .

Vương Tuấn Khải trừng mắt :" Còn không nói ."

Nói cái gì ?

Vương Nguyên chớp mắt , sau đó vắt sạch óc :" Cái kia ... Là tôi không nên , không phải , cho là vậy đi ....."

Vương Tuấn Khải sắc mặt tối sầm lại .

Cậu nói gì sai sao?

Vương Nguyên ngay lập tức liền sửa lại :" Không đúng , không đúng , ý tôi là .... Tôi không nên cắn chú ....."

Vương Tuấn Khải mặt đen lại một nửa , Vương Nguyên nổi giận , cậu mới chính là người bị hại a! Hiện tại , cậu đều đem hết tất cả nhận sai về mình , đại thúc rốt cục còn muốn như thế nào nữa ?!

Cũng không biết khí lực từ đâu ra , Vương Nguyên lập tức đẩy mạnh anh ra rồi bực dọc đứng lên trừng mắt nhìn cái người hẹp hòi kia :" Là tôi sai , tôi sai rồi , khi nãy tôi không nên tấn công chú sau đó còn gì gì đó ." Cậu phóng ánh mắt hung hăng về phía Vương Tuấn Khải ." Đấy , vừa lòng chưa ?"

Vương Tuấn Khải sắc mặt đen toàn bộ .

Không còn trông cậy được nữa rồi !

----------------------------------------------------------

Cuối cùng , toàn bộ nộ khí đều tiêu tan hết .

"Ọt ... ọt " Chính là âm thanh từ bụng Vương Nguyên truyền ra .

Vương Tuấn Khải vừa đứng dậy , cậu hận không thể tự tay bóp chết chính mình , âm thanh kia , có phải hay không đại thúc đều đã nghe được ?

Cậu úp mặt vào gối , sau đó điên cuồng lăn lộn trên giường .

Vương Tuấn Khải ló mặt ra từ phía sau cánh cửa : " Còn không mau xuống ăn cơm ! "

Vương Nguyên ngoan ngoãn " nga " một tiếng , rồi nhanh chóng cào cào tóc , cũng không dám ngước mặt nhìn Vương Tuấn Khải lấy một cái .

Đại thúc .... nhất định là đang cười trộm ?

Vừa bước xuống lầu , người hầu đã dọn xong tất cả món ăn , Vương Nguyên suốt cả buổi chiều đều không có một thứ gì bỏ vào bụng ,lại còn phải đi theo cái tên lỗ mãng kia để tìm đường ..... Khoan đã , nếu cậu nói người kia là kẻ lỗ mãng , vậy cậu là cái gì ?

Cắn một miếng thịt , Vương Nguyên quyết định quên đi sự kiện mất mặt kia !

Sau khi ăn uống no say , cũng chính là thời điểm giờ tra khảo đã đến . =]]

Vương Tuấn Khải ngồi trước mặt cậu , hai tay bắt chéo nhau , đầu hơi cúi xuống , hàng lông mi dài có chút che khuất mâu quang của anh , không thể nhìn ra tâm trạng đang cao hứng hay vẫn là mất hứng .

Bất quá ..... Hẳn là mất hứng rồi .

Vương Nguyên ngồi nghiêm chỉnh thái độ giống hệt một học sinh trung học đang đối mặt với thầy giám thị , một khắc cũng không dám thả lỏng .

" Vì cái gì phải trèo qua cửa sổ ."

Vương Tuấn Khải hỏi .

Vương Nguyên sắc mặt méo mó , sau đó nói :" Đại thúc , thật sự muốn tôi nói ?"

Vương Tuấn Khải trừng mắt :" Nói ! "

Vương Nguyên " nga " một tiếng , rồi chỉ vào bọn người đứng bên ngoài như thần giữ cửa kia :" Bọn họ canh giữ trước cửa phòng , tôi chắc chắn không đánh lại họ , cửa chính đi không được , sau đó tôi nhìn quanh phòng xem có hay không lối đi khác , kết quả , tôi nhắm trúng cái cửa sổ .....Và ... chỉ có cách nhảy ra từ đó mà thôi ..... "

Thanh âm của Vương Nguyên mỗi lúc một nhỏ lại , bởi vì Vương Tuấn Khải đột nhiên đến gần cậu , gương mặt cương nghị kia gần ngay trước mắt cậu , sắc mặt hình như đang rất muốn một phát cắn chết cậu .
Vương Nguyên ôm đầu : " Đánh tôi ở đâu cũng được nhưng tuyệt đối không được đánh vào mặt ! "

Vương Tuấn Khải khóe mắt giật giật , không nói gì .

*****

Chí Hoành vừa đến nơi liền gặp Vilian , Vương tổng có phân phó rằng bất luận kể nào cũng không được quấy rầy Vương thiếu gia .

Chỉ tiếc , sự thật chứng minh , là Vilian đã đánh giá sai mục đích của Chí Hoành khi đến đây .

" Ai ? Ai nói cho anh tôi đến đây để tìm Vương Nguyên ? " Chí Hoành kinh ngạc .

Vilian lo lắng :" Vậy cậu đến đây để ......"

" Không có gì " Chí Hoành điềm đạm trả lời , " Tôi chỉ là muốn biết mấy hôm trước tiểu tử chết tiệt kia trốn ở xó nào mà không ai có thể liên lạc được , có phải hay không Vương tổng nhà các anh đã đem Vương Nguyên đi giấu ? "

........... Hỏi thẳng như vậy ........

Vilian im lặng , Chí Hoành mắng : " Lâu như vậy đều không hề có tin tức của Vương Nguyên ?! Vương Tuấn Khải đúng là không còn trông cậy vào được !"

Vilian kích động ngã xuống đất hộc máu không gượng dậy nổi .

Giữa một rừng hoa , vô tình để mắt đến cậu !

Đối với tội lỗi của cậu, Vương Tuấn Khải bám riết không tha , bằng mọi giá ép cậu phải đưa ra một đáp án.

Nếu cậu không cho anh một lời giải thích thỏa đáng , anh thề không bỏ qua cho cậu.

Vương Nguyên buồn bực xoắn xoắn lọn tóc , giải thích ? Đại thúc muốn cậu giải thích như thế nào nữa chứ ?

Lý do cậu nhảy từ lầu hai xuống , chẳng phài đã nói rõ rồi sao ?

Ngay cả đứa ngốc cũng biết , ở cửa chính , có một đám người như vậy ,làm sao có thể đi ra ngoài được ? Muồn rời đi thì nhảy từ đó xuống không phải là biện pháp tốt nhất sao ?

Chẳng lẽ , Vương Tuấn Khải muốn cậu hùng hồn xông ra từ cửa chính , để bọn người kia báo lại cho anh ? Như vậy , ý định bỏ trốn của cậu còn thực hiện được hay sao ?

Vương Nguyên không ngừng than vãn , Chí Hoành hận không thể trực tiếp đem cậu ngâm vào bồn rủa đầy xà phòng rồi đem toàn bộ cái đầu óc bã đậu kia đi tẩy thật sạch !

Chí Hoành khuấy khuấy chiếc thìa , hương vị cà phê nồng đậm lan tỏa quanh các cậu , thần sắc ngưng đọng , cậu nói : " Vương Nguyên , tớ thừa nhận, tuy rằng ,đầu óc cậu có một chút kì lạ , nhưng tớ không thể không thừa nhận rằng ..... " Vương Nguyên ngay lập tức bị bộ dáng nghiêm túc của Chí Hoành hù dọa , không khỏi liếc mắt về phía cậu ấy , "Vương Tuấn Khải ..... Anh ta thật sự rất yêu cậu ."

" Cạch " , chiếc thìa trên tay Vương Nguyên tự do rơi xuống nền đất .

Ngay cả cằm của cậu cũng muốn rớt theo .

Sờ sờ trán Chí Hoành , cậu kinh ngạc :" Cũng không có phát sốt đến thần kinh a , như thế nào cậu lại bắt đầu nói sảng ?"

" Đi chết đi !"

Chí Hoành đập mạnh vào tay Vương Nguyên , đảo mắt :" Cho dù sau này cậu có già nua , ngốc nghếch như thế nào đi nữa , thì chị đây đầu óc vẫn rất minh mẫn . "

VươngNguyên xoa tay , trừng mắt :" Sao lại mạnh tay như vậy chú ! Đã vậy , cậudựa vào đâu cứ một mực nghĩ rằng đại thúc kia yêu tớ ?"

Cậu còn nhớ , có lần cậu lên mạng , vô tình nhìn thấy những tờ báo liệt kệ đầy đủ những mối tình trước đây của Vương Tuấn Khải , toàn bộ đều là những mỹ nữ .....

Vương Nguyên nói :" Chí Hoành , cậu không biết đâu , cả ngày , chung quanh đại thúc không lúc nào lại không có giai nhân bên mình , lúc thì là đại mỹ nữ , khi thì là những cậu siêu mẫu chân dài , nếu không thì cũng là cành vàng lá ngọc của những tập đoàn tài chính gì gì đó .... Cậu thấy tớ có chỗ nào hơn bọn họ chứ ?"

Chí Hoành vuốt cằm suy nghĩ một chút , thần sắc lộ vẻ khó xử .

Vương Nguyên từ đáy lòng ai oán đồng thới có chút buồn bực .

" Cho nên , đại thúc càng không thể nào giữa một rừng hoa lại liếc mắt trúng ngay tớ !"

Vương Nguyên thả lỏng người , hoặc có thể , mắt của đại thúc thực có tật .

Đương nhiên , những lời này cậu không dám nói ra , dù sao đây cũng là nhà của người ta, biết điều một chút mới là người thông minh .

" Có lẽ......" Chí Hoành chậm rãi nói , " Là khẩu vị Vương Tuấn Khải đặc biệt kì lạ ? Trong một rừng đầy hoa hồng như vậy , chỉ có mỗi cậu là một phiến lá nhỏ , anh ta lập tức để mắt đến cậu ?"

"....." Kỳ thật , Chí Hoành à , cậu có thể câm miệng được rồi .

" Hoặc là ...... Bởi vì cậu .... thiên chân vô tà ?"

" Sự thật là cậu có ý nói não tớ tàn phế ? " Vương Nguyên oán niệm nhìn Chí Hoành , người kia xấu hổ cười .

----------------------------------------------

Buổi tối , Vương Nguyên đứng trước cửa phòng ngủ , xoa xoa cái trán.

Cậu mặc trên người bộ áo ngủ màu hồng nhạt , hoa văn nhã nhặn càng làm tăng thêm vài phần đáng yêu , chân mang đôi dép lê nhung hình con thỏ , trong lòng còn ôm khư khư chiếc gối , cậu đứng bất động nhìn vào trong , hai chân không hề có ý nhấc lên——-

Trong phòng , một nam nhân áo ngủ xám nằm nửa người trên giường , anh lật xem tạp chí , thần sắc ung dung , thản nhiên.

Anh còn đang điềm nhiên ôm con gấu bông của cậu ...

" Đại thúc , nơi này là phòng tôi ." Vương Nguyên nhấn mạnh.

Vương Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn cậu , vẻ mặt vô tội :" Nơi này , chỗ nào cũng đều là của anh, ngay cả căn phòng này cũng là của anh mà ."

......... Được rồi , đúng thật là như vậy .

Vương Nguyên trỏ tay vào giường , căn phòng này duy nhất chỉ có một chiếc giường :" Đại thúc , chú ngủ ở đây rồi , thì tôi phải ngủ chỗ nào ?"

Vương Tuấn Khải gấp tờ báo lại , mái tóc đen còn đẫm nước , từng giọt , từng giọt không ngừng rơi xuống gương mặt anh , giờ đây , gương mặt nghiêm nghị kia so với bình thường có chút dịu dàng đi chút ít , cho nên Vương Nguyên cũng dám cùng tranh luận vấn đề giường ngủ với anh .
" Cùng nhau ngủ ."

Lời nói thốt ra thực nhẹ nhàng , trên mặt không khỏi giấu một chút ý cười.

Bỗng dưng , Vương Nguyên nhìn thấy , trước mắt cậu là một con sói đang cười xấu xa , lừa gạt trẻ em .

Vị đại thúc kia vô tư không hề biết chính mình trong lòng Vương Nguyên đã thật sự trở thành một con sói già nham hiểm , anh buông tạp chí xuống , vì động tác bất ngờ , chiếc áo ngủ trượt xuống một chút , để lộ làn da màu mật ong khỏe khoắn.

Hai phiến xương quai xanh tinh tế tạo nên nét gợi ảm , vòm ngực cường tráng lúc ẩn , lúc hiện sau chiếc áo ngủ hời hợt kia , một giọt nước khẽ trượt dài từ trên cơ thể của anh ...... rồi đi tiếp xuống nơi bí hiểm kia.........

Mâu quang thấp thoáng ý cười ôn nhu , anh nhìn Vương Nguyên , thanh âm khàn khàn khêu gợi :" Lại đây ...."

Vương Nguyên si ngốc , bất tri bất giác nhấc chân đi về phía có tiếng gọi ........ Đến khi cậu ý thức được thì không biết tự lúc nào đã bước đến trước mặt Vương Tuấn Khải.

Anh vươn bàn tay , nhẹ nhàng vỗ đầu cậu , động tác âu yếm :" Thực ngoan ."

" ...." Vì cái gì lại giống chủ khen con chó nhỏ đến vậy ?

Những ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve cái cổ trắng ngần của cậu :" Đêm nay ..... chúng ta ..... cùng nhau ngủ đi....."

Thanh âm nồng đậm vang lên , như muốn dụ hoặc lòng người.....

Cùng nhau ngủ...... Vương Nguyên giật mình , chấn chỉnh lại đầu óc , đẩy Vương Tuấn Khải ra , cậu mạnh mẽ lắc đầu : " Không muốn , không muốn , có chết cũng không muốn !!!"

Còn nhớ , cái đêm kia , cậu cùng đại thúc ngủ......... cảm giác thực chết còn hạnh phúc hơn ....... Quả thực rất đau....

Nhìn ra được sự sợ hãi của cậu , Vương Tuấn Khải không hề nổi giận , anh cười nhạc , thản nhiên nói .

" Nhưng mà........... anh thực rất muốn ngủ cùng em a !"

Vô tình trúng đạn ?!

Kết quả cuối cùng ........ Âm mưu của đại thúc vẫn là không thực hiện được !

Vì thế , vào một buổi sáng ban mai , chim chóc hót vang trong vườn , những tia nắng mặt trời tỏa sáng xuống trần gian ....bla bla bla, Vương Tuấn Khải vẻ mặt tối sầm từ lầu hai bước xuống .

Trên bàn cơm , Vương Nguyên đang cùng Chí Hoành , cái người hôm qua đến gõ cửa nhà anh không đúng lúc , các cậu đang ăn như hổ đói , hai tay điên cuồng cấm lấy chén cơm , nhưng hai mắt lại tập trung nhìn vào đối phương , người này trừng người kia , bộ dáng có vẻ đang rất kích động.

Dù là ban ngày , nhưng lúc anh xuống thì ngay cả một người hầu cũng chẳng thấy bóng dáng đâu cả.

Mày kiếm nhíu lại ,vừa lúc đó , Vilian từ bên ngoài bước vào , có chút không hài lòng hỏi :" Hai cậu ấy đang làm cái gì vậy ?"

Vilian suy nghĩ một chút , sau đó khẳng định đáp :" Nhìn hành động thì có vẻ là đang so đấu ."

Vương Tuấn Khải nhìn về phía hai con người đang hoàn toàn xem nhẹ mọi người xung quanh mà phồng má cầm lấy chén cơm , anh chợt bừng tỉnh ngộ :" So tài ai ăn được nhiều nhất ?"

Vilian xấu hổ cười cười sau đó gật đầu .

Không thể không nói , tiểu tử mà Vương tổng coi trọng.......... Thật đúng là có chút đặc biệt a ......

Vương Nguyên cùng Chí Hoành , hai người đã từng có giao hẹn bất thành văn , chính là một khi tâm trạng cả hai không tốt liền cùng nhau ăn , xem ai ăn nhanh hơn , ăn nhiều hơn .

Đến khi các cậu ngừng so đấu thì trên bàn cơm đã không còn gì có thể bỏ bụng được nữa rồi .

Vương Nguyên cùng Chí Hoành hai người đấm đấm vai cho nhau , đem thắt lưng duỗi thằng , sau đó tiêu sái đi về phía sô pha.

Vương Tuấn Khải nhìn bộ dáng của cậu , có chút lo lắng , đi đến đỡ cậu :" Cẩn thận một chút !" Vẫn là nhịn không được trách mắng cậu .

Vương Nguyên đỏ mặt , nhỏ giọng nói thầm :" Tôi cũng muốn cẩn thận..... nhưng thật sự ăn rất no....."

Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ không biết phải nói gì , anh đỡ cậu ngồi xuống , bàn tay to dịu dàng xoa xoa cái bụng căng tròn của cậu :" Nghe người ta nói , làm như vậy có thể giúp tiêu hóa tốt hơn ."

Vương Nguyên " nga " một tiếng , cũng là không có từ chối .

Lại nhìn bên kia , Chí Hoành không có ai chăm sóc , nói như thế nào cũng chính cậu bày đầu việc này , đến giờ thấy Vương Tuấn Khải chiếu cố mình như vậy , cậu có điểm tự trách mình .........

" Này , đại thúc ." Vương Nguyên chọc chọc vào người anh , :" Chú cũng nên làm vậy cho Chí Hoành đi , so với tôi , Chí Hoành có vẻ còn no hơn rất nhiều, nhìn cậu ấy cứ như sắp sinh ấy . "

Lời nói vừa dứt , Chí Hoành lạnh lùng liếc cậu một cái , Vương Nguyên giật mình lập tức ngậm miệng lại.

Chí Hoành oán hận nhìn cái bụng của mình , từ đáy lòng thầm mắng Vương Nguyên thực sự là tên đầu heo.

Vương Tuấn Khải mát xa bụng cho cậu vì yêu cậu a , muốn anh ta xoa cho cậu ? Cho dù Vương Tuấn Khải có đồng ý thì có chết cậu cũng không muốn đâu !

Bất quá.......Nếu làm vậy , bụng thật sự rất thoải mái a........

Sống lưng Vương Nguyên truyền đến một cỗ lạnh , cậu dời tầm mắt , nhất thời giật mình một cái .

Chí Hoành nhếch miệng cười :" Không cần , để Vương Tuấn Khải

chiếu cố cậu đi ." trỏ tay vào Vilian , " Anh , đến giúp tôi mát xa đi ."

Miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, Vilian oán niệm , tại sao lại là người trúng đạn ?! ~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro