Chương 21 : Lướt qua!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một chiếc taxi chạy dọc theo con đường núi , tài xế sắc mặt có chút trắng bệch.

Bởi vì vị khách ngồi trên xe là một cậu trai trong tay nắm chặt khẩu súng lục , nhìn qua có vẻ chỉ là một nam sinh , sắc mặt nhợt nhạt , đôi môi tái lại.

Hình như cậu đi ra từ tòa nhà phía trên đỉnh núi kia , không phải cậu ấy đứng chặn trước xe thì anh cũng chẳng nổi thiện tâm mà cho cậu lên xe , hiện tại cũng sẽ không bị cậu cưỡng ép như vậy !

Vương Nguyên khẽ cắn môi dưới , đem nòng súng lạnh buốt chỉa thẳng vào thắt lưng tài xế :" Đi nhanh lên !"

Vừa rồi , khi cậu vừa ngủ dậy , liền từng chút từng chút nhớ lại chuyện tối hôm qua cậu cùng Vương Tuấn Khải....

Khiếp sợ cùng kinh ngạc đan xen trong tâm trí cậu , còn có một chút cảm giác không rõ hiện hữu, cậu không biết thế nào để đối mặt với Vương Tuấn Khải , cậu muốn ngay lập tức rời đi , khi vừa đẩy cửa thì đã thấy hai người đàn ông cao to , khuôn mặt sắc lạnh đứng canh giữ ở cửa tự lúc nào.

Bọn họ nói , bọn họ là vệ sĩ của cậu.

Vệ sĩ ??

Vương Nguyên bĩu môi , nghiêm mặt đóng sầm cửa lại.

Những người đó , không cho cậu rời đi , nếu tiếp tục nháo nữa thì không chừng họ lại kêu đại thúc đến xử lý cậu , mà bây giờ ..... cậu còn mặt mũi nào gặp mặt đại thúc a !!

Đắn đo suy nghĩ hồi lâu , cậu quyết định tự mình .... chuồn êm !

May mắn , ông trời phù hộ cậu , căn phòng kia lớn đến vậy , ngay cả cửa sổ cũng thực lớn a!

Tiếp đất thành công , Vương Nguyên hôn trọn mặt đất , cậu oán hận đứng dậy vỗ vỗ cái mông , nếu không phải bởi vì đại thúc.....Quá mức cường hãn ..... cậu cũng không thành ra bộ dạng này ?!

Đại thúc chết tiệt !

Vương Nguyên không dám ở lại lâu ,nếu cậu còn không nhanh chóng cuốn gói rời khỏi đây , thì không lâu tin tức sẽ đến tai đại thúc , cậu nhất định phải nhanh đi trước !

Đang nghĩ ngợi , Vương Nguyên hung tợn trừng mắt nhìn tài xế :" Chạy nhanh lên !"

Tài xế bị cậu dọa đến hồn bay phách tán , Vương Nguyên mím môi nhịn cười đến mức mặt đỏ như trái cà chua.

Súng lục .... Đại thúc cũng thực giàu trí tưởng tượng ....

Trước mắt có một chiếc xe đi ngược chiều với cậu , Vương Nguyên vừa nhìn qua liền sửng sốt cúi đầu thực thấp xuống hàng ghế .

Nếu cậu nhớ không lầm , chiếc xe kia chính là Rolls-Royce Silver Charm , vả lại , còn hướng đến nơi này mà đi thì chỉ có một người ... Đại thúc .... Nhanh thật !

Khi nghe Nhất Lân thông báo , anh nghĩ có lẽ đã quá xem nhẹ cậu rồi !

Ban nãy , trên đường có một chiếc taxi chạy lướt ngang qua xe anh , anh lại tiếp tục sơ xuất ....

Đôi mày kiếm nhíu lại , hai tay nắm chặt ...... Vương Nguyên !

Vương Tuấn Khải vừa đi đến nơi , tất cả người hầu cùng thủ hạ của anh toàn bộ đều tôn kính cúi gập người , Nhất Lân thực không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Vương Tuấn Khải lúc bấy giờ.
" Người đâu ?" Vương Tuấn Khải nhìn Nhất Lân.

Nhất Lân dè dặt chỉ vào nơi những mảnh kính vỡ ở khung cửa sổ :" Vương thiếu gia có lẽ đã đi khỏi đây bằng đường này ....."

Ai có thể ngờ được , một cậu trai bộ dạng nhìn qua như một đứa trẻ chưa trưởng thành lại dám nhảy từ tầng hai xuống ?!

Vương Tuấn Khải chậm rãi rời tầm mắt đi khỏi nơi đổ nát ấy , sắc mặt một mảng âm trầm , quả thật anh đã quá sơ suất , như thế nào lại quên cái ngày vật nhỏ đã dùng một động tác nhẹ nhàng đem anh quật ngã xuống nền đất .....

" Thông báo cho tất cả , phải tìm cho bằng được người !"

Vương Tuấn Khải vừa quát to ra lệnh , tức thì tất cả các trạm kiểm soát của thành phố T cũng nhận được mệnh lệnh , đối tượng muốn tìm là một nam sinh tóc nấm , một khi có được tin tức ngay lập tức phải báo cáo lại , hơn nữa , không được đụng vào cậu trai ấy dù chỉ là một sợi tóc.

Vương Tuấn Khải nhíu mày , sắc mặt đen lại , cậu .... như thế nào lại trốn anh....

Vilian sau khi xử lý xong mọi chuyện ở công ty liền theo đến đây , bởi vì trên đường đến cậu nhận được một cuộc điện thoại , sắc mặt bỗng trở nên trầm trọng.

" Vương tổng " Cậu khẽ gọi Vương Tuấn Khải : " Khi nãy ... nơi đó gọi điện báo rằng....."

Vương Tuấn Khải nhăn mặt , thật đúng là không xảy ra chuyện thì thôi , một khi đã xảy ra chuyện thì chỗ nào cũng cảm thấy không vừa lòng !

" Truyền xuống , tiếp tục đi tìm người , Vilian , gọi điện kêu Linh trở về , có cậu ta ở đây , tôi cảm thấy yên tâm hơn ."

Vilian gật đầu :" Vương tổng , tôi đi ngay ."

Thành phố T , bên trong một con hẻm nhỏ , Vương Nguyên để ý thấy , tài xế xe cứ tìm ngõ cụt mà chảy thẳng vào giống như có quỷ đang đuổi theo anh ta , cậu im lặng , chỉ là mượn một cây súng của người khác cũng có thể một phen lừa anh ta thành ra bộ dạng luống cuống như thế này , thật là... !

Rất nhanh sau đó , khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu liền nhăn lại như một cái giẻ lau rách .

Ai có thể nói cho cậu biết , không phải khi nãy trước khi đi cậu rõ ràng có cầm theo ví tiền à , vì cái gì hiện tại trên người một xu cũng không có , còn nữa , đây là cái nơi quỷ quái nào thế , không hề có một bóng người nào ?!

Trong tay cậu cái gì cũng không có , nói cách khác , cậu hoàn toàn không biết phải đi đâu mới có thể trở về ? Ngay cả một ngụm nước cũng chẳng có mà uống !!

Vương Nguyên đứng như trời trồng giữa cơn gió lạnh như trêu ngươi..... .=]]

Cậu đi lang thang trong con hẻm , Vương Nguyên đoán chừng muốn ra khỏi đây không phải là dễ dàng , sớm biết con hẻm này vừa nhỏ , đã vậy càng đi càng như bị lạc vào mê cung , thì cậu không dại gì mà đi vào , đi suốt cả nửa giờ đồng hồ , ngay cả một căn nhà cũng chẳng có , Vương Nguyên thật sự sắp phải ngửa cổ lên rống giận ông trời !

Tại sao lại đùa giỡn cậu như vậy a !!!

Hay ông ta thấy cậu còn chưa đủ rắc rối ?
Bực dọc nắm kéo tóc rối tung lộn xộn , Vương Nguyên vẻ mặt khổ sở , kêu rên giữa đường :" Trời ạ , làm ơn chỉ cho tôi đường ra đi —–

Không biết có hay không thượng đế nghe được lời cậu liền hiển linh ,Vương Nguyên chợt nghe thấy bên tai truyền đến tiếng bước chân dồn dập , hai mắt cậu sáng lên , có người , có người a!!!!

Cậu vội vàng chạy theo nơi phát ra tiếng động—–

" A ———————————"

Nguyên lai là khi cậu vừa chạy vào trong thì từ bên trong ngõ từ đâu nhảy ra một người , kết quả hai người đâm mạnh vào nhau...

Vương Nguyên nhăn mặt rên một tiếng , sau đó xoa xoa cái bàn tọa vừa bị tổn thương nghiêm trọng của mình rồi không kịp nắm lấy cổ áo người kia mà chửi rủa thì đã bị một bàn tay to bịt kín miệng , hắn ta kéo cậu đứng sát vào tường , tận lực đè thấp hô hấp rồi nghiêng đầu vào hướng bên kia như đang cố nghe ngóng cái gì đó .

Vương Nguyên nghe thấy lại một loạt tiếng chân vang lên , ít nhất là 4 ,5 người , sau đó , tiếng chân xa dần và mất hẳn , xem ra bọn họ đã đi rồi .

Người kia thở phào nhẹ nhõm , sau đó buông Vương Nguyên ra , cậu liếc mắt , sau đó liền lên tiếng mắng :" Đi đường không có mắt à ? Ngay cả một người lớn như vậy nhìn cũng không thấy sao ? Có bị mù không ?!"

Đứng trước mặt cậu là một nam nhân , áo sơ mi trắng tinh ngay cả một hạt bụi nhỏ cũng không có , trên mặt hiện lên nét tươi cười thiện ý , đôi đồng tử đen híp lại , ánh mắt thuần khiết giống như những đứa trẻ trong trường mầm non ..... Ách , thanh âm của cậu ngày một bé đi , cuối cùng khoát tay bảo :" Thôi , quên đi !"

Đối mặt với một tên tiểu tử như vậy , cậu đúng là muốn mắng cũng chẳng còn khí thế .

Nên nói như thế nào đây ?

Ách .... Một đứa trẻ bụ bẫm ?

Vương Nguyên đứng trầm tư một lúc , nam nhân kia đã đi đến chỗ cậu ,nắm lấy một góc áo của cậu kéo nhè nhẹ , sau đó chớp chớp đôi mắt ngân ngấn nước , bộ dáng đáng thương như một đứa trẻ bị bỏ rơi , cái miệng nhỏ nhắn chu lên .

Vương Nguyên cả người run lên , đột nhiên cậu nhớ đến một đoạn trong cuốn tiểu thuyết mà cậu đã từng đọc , nữ chính cũng đang đi trên đường , đột nhiên từ đâu nhảy ra một tiểu tử, cũng chính là vẻ mặt này ,cũng chính là dáng vẻ nắm vạt áo nữ chính rồi kéo kéo như vậy, sau đó đứa trẻ nức nở nói .... Umma.....

Vương Nguyên đỉnh đầu truyền đến một trận run rẩy , có phải hay không tiểu tử thối này cũng nghĩ cậu là mẹ cậu ta ?

Đôi mắt hình viên đạn , dáng vẻ hung tợn như của một đứa trẻ lớn hơn chút đang bắt nạt đứa trẻ yếu đuối , Vương Nguyên giật lại vạt áo , trừng mắt nói :" Tôi không có đứa con nào lớn như cậu đâu !"

Sau khi tuyên bố , cậu bày ra vẻ mặt oai phong lẫm liệt !

Bất quá ..... Hình như nam nhân kia , sau khi nghe cậu nói , động tác cứng đơ , sắc mặt từng chút từng chút đen lại .

~* Gió thổi vi vu *

~Cậu ta kia đè thấp thanh âm nói :" Trước khi ra đường , cậu quên uống thuốc sao ?"

Vương Nguyên dùng tay gõ gõ vào đầu cậu ta :" Đồ thần kinh ! Cậu mới đúng là người chưa uống thuốc !"

Cậu là tên thần kinh !

Vì thế , hai con người căn bản đều không biết rõ đối phương liền hợp tác cùng nhau tìm đường thoát khỏi nơi này .

Vương Nguyên nhìn thấy tứ phía chỗ nào cũng là lối rẽ , cậu có chút cảm giác chóng mặt , kỳ thật , cậu không nghĩ cậu trở mặt nhanh chóng , nhưng mà ... dù thế nào cậu cũng còn muốn ra khỏi nơi này a, không thể không mặt dày một chút ?! =]]

Vương Nguyên một tay đấm đấm vào hai bắp chân đã mõi rời , một tay liên tục đập vào lưng nam nhân đang say sưa dẫn đường phía trước :" Chúng ta khi nào mới có thể ra ngoài đây ? Tại sao cái ngõ này lại không có một bóng người vậy ?"

Vừa dứt lời , nam nhân kia có chút khựng lại , trên chiếc áo sơ mi trắng tinh xuất hiện những vết tay đen đen lộn xộn của Vương Nguyên .

Ách....

Vương Nguyên cảm thấy cơ thể truyền lại một cảm giác lạnh lẽo , cậu rút tay về .

May mắn , hình như cậu ta không hề phát hiện những dấu vết đen đúa kia đang nghiễm nhiên nằm trên chiếc áo.

Vương Nguyên thầm thở phào nhẹ nhõm , cậu vừa ngước lên liền bắt gặp ánh mắt đen ngây thơ chớp chớp nhìn mình , cậu bình tĩnh nói :" Làm sao tôi biết khi nào chúng ta có thể ra ngoài ?"

Vương Nguyên nhào lên túm lấy áo cậu ta rồi rít gào như bị thần kinh :" Cậu không biết ? Không phải cậu bảo là sẽ dẫn đường sao ? Còn dám nói không biết ?!"

Người kia trước sao như một , ánh mắt tròn xoe ngây thơ nhìn Vương Nguyên :" Ủa , thì ra nãy giờ là tôi dẫn đường à ?"

Vương Nguyên nhìn vẻ mặt vô tội của tiểu tử kia, cả người chỗ nào cũng nổi da gà .

Không phải chứ ......

" Cậu cũng không biết đây là đâu ?!"

Người kia gật đầu lia lịa.

Vương Nguyên điên cuồng cào bức tường bên cạnh , hận không thể một tay bóp chết cậu ta....

Hai tiếng a..... Cậu đã lang thang trong đây suốt hai tiếng a!!!!!!!!!!!

Vương Nguyên vỗ trán , rốt cuộc cũng có thể hiểu được , vì cái gì cậu cùng Chí Hoành lại thân đến vậy , biểu tình trên mặt luôn luôn rất phong phú .

Hữu khí vô lực :" Cậu thật sự là cái đồ bại não !"

Người kia cơ hồ hình như không hiểu Vương Nguyên đang nói đến vấn đề gì , cậu vươn tay định vỗ vai an ủi cậu một chút , nhưng nhìn bộ dạng Vương Nguyên dơ bẩn đến vậy , cậu vội vàng thu tay về , không biết từ chỗ nào lấy ra một cây tre nhỏ .

Chọt chọt vào người Vương Nguyên :" Cậu cũng không biết cách nào để đi khỏi đây à ?"

Vương Nguyên trợn ngược mắt :" Nếu tôi mà biết chỗ nào có thể ra khỏi nơi này thì tiểu tử thối cậu nghĩ rằng tôi sẽ cong mông mà đi theo cậu suốt 2 tiếng đồng hồ sao ?"

Da mặt người kia có chút co giật :" ........ Cậu có thể hay không ...... Nói chuyện đừng thô tục như vậy nữa ?"

Thô tục ........ Vương Nguyên vẻ mặt như nhìn thấy người ngoài hành tinh :" Mông ?"
Người kia vẻ mặt khó coi , tái nhợt

Làm cho Vương Nguyên có cảm giác lời cậu vừa nói khi này không chỉ đơn giàn là từ " mông " ............

Cậu vỗ mặt tên tiểu tử kia rồi quát :" Còn không mau tìm đường ra !"

*****

" Vương tổng , đã có tin tức của Vương thiếu gia , khi nãy , có chiếc xe taxi nói rằng , có một cậu gái dùng súng uy hiếp anh ta , căn cứ theo lời miêu tả của người kia , thì chính xác là Vương thiếu gia ...."

Vilian truyền đạt lại những tin tức vừa nhận được cho Vương Tuấn Khải.

Từ xa xa kia , nam nhân đang đứng quay lưng lại trong phút chốc liền xoay người đến :" Đã tìm được rồi à ?"

Mau , về với anh .

Hoàng hôn vừa buông xuống , chân của Vương Nguyên cũng không thể nào nhấc khỏi mặt đất nữa rồi, ông trời ạ , rốt cục có thể nói cho cậu biết đây là cái ngõ ngách chết tiệt nào không........

Chiếc áo sơ mi của tên tiểu tử kia vì dính nhiều mồ hôi nên trông thực bẩn , cậu cũng không ngừng phô trương vẻ mặt khó chịu cùng chán ghét ra bên ngoài .

Vương Nguyên hào khí vỗ vỗ vào vai cậu ta, tốt xấu gì đều là bạn đồng hành cùng nhau từ ban sáng đến bây giờ.

" Này này , tôi tên là Vương Nguyên ,còn cậu tên gì ?"

Người kia còn chưa kịp mở miệng nói , thậm chí ngay cả phóng ánh mắt chán ghét vì cái tay Vương Nguyên đang đặt lên vai mình , cậu ta cũng không kịp làm .

Sống lưng cậu truyền đến một trận lạnh buốt , chung quanh người cơ hồ chỗ nào cũng toát ra mồ hôi lạnh , không biết từ đâu , một toán người mặc vest đen đứng xếp hàng ngay ngắn hai bên bọn họ .

" Phanh " một tiếng , âm thanh bén nhọn dứt khoát vang lên , cả người cậu phút chốc trở nên cứng đơ.

Bởi vì————-

Một chiếc xe dừng lại trước mặt bọn họ , bảng số quen thuộc như vậy , kiểu dáng sang trọng như vậy....

Nguyên lai chính là Rolls – Royce a~Hơn nữa , cậu tự hỏi người đang muốn lục tung ngõ ngách để tìm cho kỳ được cậu ? Ai ? Là ai ? Chỉ có thể là một người ————————–=)))

Tất cả lặng yên không một tiếng động , bên tai chỉ nghe được tiếng gió thổi nhè nhẹ , nhè nhẹ , cửa xe chậm rãi mở ra.

Không biết cố phải do tự cậu tưởng tượng hay không ,Vương Nguyên cảm thấy , từ đâu ánh hào quang tỏa ra từ chiếc xe ấy , sau khi xác nhận lại nam nhân đang ngồi trong xe kia , cậu không khỏi nuốt nuốt một ngụm nước bọt .

Ánh mắt hung ác như sói phóng thẳng đến gương mặt cậu .....

Vương Nguyên chột dạ lùi về phía sau vài bước .

Bên trong , truyền đến tiếng cười khẽ , thanh âm trầm thấp thân thuộc , nhưng mà lại gợi cho người ta một cảm giác lạnh lẽo như từ cõi âm vọng về , Vương Tuấn Khải thản nhiên nói :" Như thế nào , bây giờ mới biết sợ sao ?"

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi , toàn bộ tóc gáy của cậu đều dựng ngược lên !

Vương Tuấn Khải chậm rãi bước từng bước xuống xe , đôi giày da bóng loáng đến nỗi có thể dùng làm gương soi.

Đông tác tao nhã , anh mỉm cười , con ngươi đen trở nên dịu dàng lại , làm cho Vương Nguyên cảm thấy khó hiểu .

Vương Tuấn Khải vươn tay đến trước mặt cậu , đôi đồng tử ánh lên tia sủng nịch :" Về với anh ."

Vương Nguyên hắc tuyến đầy mặt , đại thúc , chú có biết rằng , hiện tại chú rất giống những tên xấu xa có ý định lừa bán các tiểu oa nhi không ?

Vương Tuấn Khải vô tư cười , thanh âm nhẹ tựa lông hồng :" Mau , đến đây ."

Vương Nguyên da đầu run lên , bước chân lùi về phía sau mỗi lúc một nhanh hơn.

Lại còn dám có ý định lẩn trốn anh một lần nữa sao ?

Vương Tuấn Khải sờ cằm , kiên nhẫn mở miệng :" Có nghe anh nói gì không ?"

Sự thật chứng minh , cậu vẫn không thể thoát khỏi sự đe dọa của Vương Tuấn Khải , vì thế .... Vương Nguyên oán hận , không cam lòng bước đến trước mặt anh.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau những vết bẩn trên mặt cậu , Vương Tuấn Khải cười dài : " Xem này , sao lại bẩn như mèo thế này ."

Trong mắt lại cuồn cuộn dâng lên một loại tình cảm làm cảm động lòng người.

VươngNguyên run lên một chút , đột nhiên cảm thấy quyết định ban nãy của cậu ....hình như là tìm đến con đường chết ......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro