Chương 29 : Tạm nghỉ học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Vương lão gia tử đem tấm ảnh chụp cho Vương Tuấn Khải xem cẩn thận quan sát sắc mặt của anh: "Tiểu Khải,  cậu bé này cháu thấy thế nào?"

Sau đó vội nói tiếp: "Nếu cháu thấy không thích thì ông có thể chọn người khác cho cháu"

Không ngờ sau khi xem xong ,Vương Tuấn Khải gật đầu: "Ông nội chọn người này đi"

Tuy rằng, lúc nãy ông còn đang sợ không chừng Vương Tuấn Khải sẽ không vừa ý nhưng hiện tại nghe anh nói vậy tảng đá trong lòng ông như được trút xuống, ông đứng dậy rồi dặn dò: "Tiểu Khải như vậy đi cháu về nước một chuyến tự mình gặp gỡ cậu ấy trên đường trở về các cháu cũng có thêm nhiều thời gian để tìm hiểu nhau"

Vương lão gia tử vô tình bỏ sót một chi tiết , trong ánh mắt của Vương Tuấn Khải dường như đang giấu diếm điều gì đó chất chứa một tia nóng vội, hứng khởi còn có lóe lên ý cười rất nhỏ.

Cuối cùng, anh đã trở về nhóc con.

Trên máy bay, đôi mày rậm của Vương Tuấn Khải giương cao.

Thành phố T, Vilian vào sân bay đón anh, Vương Tuấn Khải đưa hành lý cho Vilian bước chân sải dài nhanh chóng đi ra cửa ngoài vẻ mặt vui vẻ tột độ: "Đến trường học đón phu nhân của tổng tài các cậu thôi"

Vừa nghĩ đến rất nhanh thôi anh có thể danh chính ngôn thuận kết hôn cùng Vương Nguyên liền nhịn không được cười rộ lên.

Kể từ khi anh đi tính đến nay cũng đã ba, bốn tháng không biết nhóc con của anh có hay không nhớ đến anh?

Charen đã sớm đứng bên ngoài sân bay mở sẵn cửa xe nghênh đón Phí Nặc Nam.

Dòng người từ bên trong bắt đầu ùa ra, Charen chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấy Vương Tuấn Khải chiếc áo gió màu xám phấp phới trong gió, gương mặt tuấn dật mang một chút vẻ mong chờ cùng vội vã, Vương Tuấn Khải vĩnh viễn xuất chúng hơn người làm người ta khó có thể không chú ý đến.

Chiếc xe lao vút trên con đường, đích đến chính là trường học của Vương Nguyên.

Trên xe, Vương Tuấn Khải mở điện thoại nhấn dãy số mà có lẽ anh đã ghi sâu vào tiềm thức.

Tưởng tượng đến lúc Vương Nguyên bất ngờ khi gặp lại anh, bàn tay nhanh chóng nhấn số cuối.

Trước khi trở về Vương gia, anh tạm thời không thể để cho Vương lão gia tử biết Vương Nguyên cùng anh có quen nhau.

Cả hai đều là người thân của anh, anh không nghĩ sẽ làm tổn thương một ai, chỉ có thể chọn cách giấu diếm, bất quá lần này thì được rời ông nội đã liệt Vương Nguyên vào danh sách cháu dâu tương lai của Vương gia chỉ cần anh đồng ý hết thảy chuyện liền biến thành nước chảy thành sông.

Khóe môi cong lên, anh cười sáng lạng, Vương Tuấn Khải áp điện thoại vào bên tai nhưng sau đó lại đóng điện thoại lại.

Quên đi anh trực tiếp đi đến trường đón cậu."Cái gì? Sở Tiểu Kiều đã làm đơn tạm nghỉ học sau đó rời khỏi đây sao?!!"

Ký túc xá của học viện bên trong văn phòng cằm Vilian gần như muốn "hôn" mặt đất.

Phụ đạo viên[1] vuốt mũi, gật đầu, cười nịnh nọt: "Đúng vậy, một tháng trước cậu ấy đã làm thủ tục xin tạm nghỉ học"

[1] Là người làm ở văn phòng trong trường đại học, giải quyết những thủ tục xin nghỉ học, thu phí học...

Trong lòng không khỏi thầm kêu rên một câu, thư ký tổng tài của Vương thị, một nhân vật xuất chúng như vậy lại đến trường học của bọn họ tìm người lại nhớ đến lúc trước Vương Nguyên không biết vì chuyện gì mà xin nghỉ học, còn nữa khi ấy trông sắc mặt của Vương Nguyên tái nhợt chẳng khác gì một cái xác.

Chẳng lẽ ở bên ngoài cô ấy đã chọc đến những người này vô tình chuốc lấy họa vào thân?!"Vậy cô có biết cậu ấy đi đâu không?"

"Cái này... Đây là tự do cá nhân của học sinh trường chúng tôi không có quyền được biết"

Phụ đạo viên nhìn thấy sắc mặt Vilian trong nháy mắt đã biến thành khó coi, lập tức trả lời: "Nhưng mà cậu ấy cùng một sinh viên trường chúng tôi rất thân thiết lúc đến đây làm thủ tục xin nghỉ cậu ấy cũng có đi cùng hay là để tôi giúp ngài hỏi thăm một chút?"

Khi trở lại trên xe, Vilian như người sắp chết vì cái gì người vào đónVương Nguyên lại là cậu mà không phải là Charen?!

Vương Tuấn Khải vẫn như cũ mang vẻ mặt mừng rỡ nếu không phải bởi vì muốn cho Vương Nguyên bất ngờ, anh cũng sẽ không nghĩ đến kêu Vilian đón cô ra ngoài đợi cho lát nữa cô nhìn thấy anh.

Không biết là bộ dạng gì nhỉ?

Nhìn Vilian đang đi đến, Vương Tuấn Khải thoáng nhíu mày một cái: "Cậu nhóc vẫn còn giận cho nên không chịu cùng cậu đi ra sao?".

Ngữ khí thản nhiên mang chút sủng nịch cùng bất đắc dĩ.

Xem ra, anh phải tự mình đi vào rồi.

Anh rời khỏi lâu như vậy cậu ấy thực sự giận đến vậy sao?

Đợi lát nữa phải làm thế nào để dỗ dành cậu ấy đây?

Nói về khả năng nhìn mặt đoán ra hết thảy của Vương Tuấn Khải khi hành tẩu trên thương trường thì vào lúc này vô dụng, anh không hề để ý đến thần sắc của Vilian.

"Vương tổng"

Vương Tuấn Khải vừa bước xuống xe: "Vương phu nhân, cậu ấy tạm nghỉ học và đã dọn đi nơi khác!"

Một làn gió lạnh thấu xương vô tình lướt qua chân người đàn ông đó bắt đầu duy trì một trạng thái cứng đơ.

Tan học, Chí Hoành đến siêu thị mua một túi đồ ăn to vừa định về nhà thì bỗng nhiên một chiếc xe hơi xuất hiện chặn lối đi của cậu, Chí Hoành tức giận định cùng chủ xe nói chuyện một chút ban ngày ban mặt mà dám đậu xe ở ngay giữa lối đi chung cảm thấy Rolls - Royce của mình rất oách nên khi dễ người khác sao?!Chờ chút Rolls - Royce?!

Sau vài phút thất thần,Chí Hoành đi đến nhìn vào bên trong một chút rồi hừ lạnh một tiếng mặt không biến sắc quay trở về xe của mình nhấn chân ga chiếc xe lao vọt về phía trước đụng thật mạnh vào chiếc Rolls - Royce.

"Phanh" một tiếng Chí Hoành hài lòng phủi phủi tay bước xuống xe.

"Không cần nói nhiều lần sau cố gắng đừng đậu xe chắn lối đi của người khác, hừ... cho dù có mã ngoài có dễ nhìn mà nhân cách như vậy thì cũng là thứ rác rưởi"

Kính xe hạ xuống, gương mặt lạnh lùng của người đàn ông xuất hiện,  không mặn không nhạt nói: "Hết tức giận rồi thì lên xe"

Anh muốn biết tin tức của cậu  nhưng nghĩ lại tính tình của Chí Hoành nóng nảy như vậy cho nên trước hết phải cho cậu phát tiết xong thì lúc ấy anh muốn biết gì thì cũng dễ dàng hơn một chút.

Chí Hoành không thèm liếc mắt lấy một cái: "Không rảnh!" Vì vậy, trên đường người ngoài có thể chiêm ngưỡng một màn sau đây.

Một cô gái hai tay bận xách túi lớn túi nhỏ đi trước một chiếc xe đằng sau đã bị biến dạng đi theo sát cô gái một trước, một sau từ đầu đến cuối vẫn duy trì một trạng thái giống nhau.Thế nhưng tốc độ lại là thế mạnh của Roll - Royce, vậy mà hiện tại phải đem so sánh với tốc độ của người đi bộ, Charen cảm thấy trình độ lái xe của mình dường như được tăng thêm vài bậc.

Dọc đường, bao nhiêu ánh mắt tò mò liếc nhìn bọn họ, được rồi cuối cùng Chí Hoành cũng không thể chịu đựng được nữa, cậu ném mấy cái túi xuống đất hai tay chống nạnh quay về phía sau rống giận: "Cái tên họ Vương kia cuối cùng thì anh muốn cái gì?!"

Người này cũng thật quá đáng! Cậu ở phía trước anh ta kè kè phía sau! Nói đuổi theo thì liền đuổi theo sao? Dù gì thì chiếc xe kia cũng là Rolls - Royce, đùa cái gì chứ?!

Vương Tuấn Khải bước xuống xe, quần áo bảnh bao bước chân tao nhã từng chút từng chút giống như dẫm nát lòng người làm cậu không tự chủ được bắt đầu cảm thấy khẩn trương. Trong đầu Chí Hoành bất chợt nhảy ra hai chữ: khó thở!

Vương Tuấn Khải đi đến trước mặt Chí Hoành, vẻ mặt lẳng lặng: "Tôi nghĩ cô biết Vương Nguyên đang ở đâu"

Chí Hoành buông tay cười hề hề đáp: "Không - thể - nói - được!"

"Anh Ly? Nói với Vương Nguyên là hôm nay tôi ở trường gặp một chút chuyện nên phải giải quyết cho xong tạm thời không thể trở về hai người kêu đồ ăn ở bên ngoài đi mấy ngày nay có thể tôi bận ở trong trường còn nữa, nói Vương Nguyên nếu không có việc gì thì đừng ra khỏi nhà vì đang có thai ba, bốn tháng đầu là thời gian quan trọng nhất nói cậu ấy nhất định không được ra khỏi nhà đó nha"

Chí Hoành nhấn mạnh hai chữ "nhất định" sau khi Chí Hoành gác máy, Anh Ly nhướng mày ngữ điệu của Chí Hoành giống như đã xảy ra chuyện gì vậy.

Báo ngày hôm nay đã được giao đến, Vương Nguyên thuận tay cầm lấy bình thường cậu đối với tin tức giải trí rất hứng thú cho nên cậu rút tờ báo rồi đem những thứ còn lại ném cho Anh Ly.

Anh Ly ôm lấy toàn bộ thứ cậu đưa rồi đi vào bếp chuẩn bị một ít trà ô mai, thứ duy nhất cô có thể nuốt vào.

Tờ báo cũng chỉ đơn giản viết về một ít thông tin giải trí, ví dụ như ai cùng ai công khai yêu đương hoặc là ngôi sao nào đó bị phát hiện phẫu thuật thẫm mỹ cũng có thể là ai bởi vì lạm dụng ma túy nên đã bị bắt giữ. Lật sang trang kế, xuất hiện trước mắt cậu là ảnh chụp một đôi nam nữ, trang báo bắt đầu có dấu hiệu rách làm đôi. Vẻ mặt Vương Nguyên  mang chút thản nhiên nhưng ý cười hiện hữu trên mặt khi nãy ngay lập tức đã bị vẻ tăm tối thay thế. Sau đó cô chậm rãi đọc từng chữ của bản tin.

Lúc Anh Ly từ trong bếp bước ra Vương Nguyên đã xem xong tờ báo, anh hỏi: "Em có muốn đi ra ngoài tản bộ một chút?"

Vương Nguyên lắc đầu, anh cảm thấy cô có chút kì lạ cô đang quay mặt về phía cửa sổ hàng lông mi dài có chút run rẩy không biết có phải hay không anh nhìn lầm hốc mắt cô hình như đang chất chứa lệ sầu.

Bất chợt, Vương Nguyên quay sang nhìn anh mỉm cười: "Chúng ta ra ngoài đi"

Xem ra anh đã nghĩ nhiều quá rồi, Anh Ly cẩn thận dìu cô xuống hoa viên dưới lầu.Bên trong thùng rác ló ra tờ báo bị vò nát.

Ảnh chụp người đàn ông tuấn mỹ ban nãy bị xé đến biến dạng.Phía dưới ảnh chụp là một hàng chữ nhỏ: Rắc rối của tổng tài đương nhiệm tập đoàn quốc tế Vương Tuấn Khải.

Không khí bên trong hoa viên thật không tồi những tia nắng nhạt như sưởi ấm vạn vật. Vương Nguyên cùng Anh Ly đi cạnh nhau, từ ban nãy đến giờ anh không hề cười một lần nào cứ thế cẩn thận đỡ lấy thắt lưng của cậu rồi chăm chút quan sát dưới mặt đất sợ cậu không chú ý sẽ té ngã người xung quanh nhìn Vương Nguyên với ánh mắt hâm mộ có một người chồng yêu thương mình như thế quả thật rất rất rất hạnh phúc!

Đi được một đoạn, Anh Ly lo lắng cậu ăn không tiêu vì thế chỉ vào chiếc bàn đá phía trước: "Chúng ta ra đó ngồi nghỉ một chút đi"

Anh giúp Vương Nguyên ngồi xuống lấy ra một cái bình thủy chậm rãi rót cho cô một cốc nước ô mai anh chăm sóc cậu chu đáo từng chút một.

Anh Ly trong ấn tượng của cậu là người bạn trai anh tuấn, xuất sắc vậy mà giờ đây vừa bước ra khỏi cửa thì liền xem cái bình thủy như người bạn đồng hành mà mang theo bên người hoàn toàn phá hủy hình tượng đại thần của anh.

Tay cầm lấy chiếc cốc có chút căng thẳng, đột nhiên cậu muốn xem lại tờ báo ban nãy. Đây rốt cuộc là loại tình huống gì chứ? Một người hễ mở miệng ra liền khăng khăng muốn kết hôn với cậu vậy mà chỉ trong tích tắc lại chạy sang nước ngoài cưới người khác.

Mà người hiện đang bên cạnh chăm sóc cậu, yêu thương cậu trước đây cũng đã từng vứt bỏ cậu. Cuộc sống này thật trêu người.Anh Ly lúc này đang nhìn lên bầu trời nhìn cái nắng gay gắt của những ngày hè, anh cũng không mấy chú ý đến vẻ mặt của cậu: "Em thấy nóng không? Hay chúng ta đi về nhé đợi chiều mặt trời lặn chúng ta lại ra đây hóng mát"

Vương Nguyên xua tay rồi không hiểu đang nghĩ gì mà hỏi một câu: "Anh Ly, anh có thích con nít không?"

Con nít? Anh Ly suy nghĩ chậm nửa nhịp sau đó dường như đã hiều ý tứ của Vương Nguyên nhãn thần sáng lên vẻ mặt hưng phấn tột cùng anh gật đầu lia lịa cảm giác kích động đan xen cùng vui mừng làm cho anh ngay cả lời nói cũng bắt đầu trở nên lộn xộn."Thích, thích! Vương Nguyên anh thích em không phải không phải ý anh nói là anh thích đứa nhỏ!".

Anh ngây ngốc cười có lẽ ngay cả khi nói xong chính bản thân anh cũng không hiểu được lời vừa nói. Anh Ly, anh từng lợi dụng em vậy thì bây giờ chúng ta coi như huề nhau.Vương Nguyên nhẹ nhõm thả hồn theo gió, sau đó lau đi những giọt lệ trên khóe mắt cậu giả vờ như mình vừa bị bụi bay vào mắt: "Anh Ly, em không muốn để bảo bối phải mang cái tiếng con hoang".

Cắn răng: "Em muốn để mọi người biết tin này!" Cậu đã quyết định liều rồi.Anh Ly bật cười ánh mắt mừng rỡ không thôi: "Được, được, được!"Buổi tối, Vương Nguyên nằm trên giường. Cậu thấy mình điên thật rồi.

Vương Tuấn Khải qua nước ngoài kết hôn không hề nói với cậu một tiếng rõ ràng chỉ xem cậu là đối tượng tình một đêm càng nghĩ càng bực bội. Cho dù đại thúc biết cậu kết hôn thì sao chứ? Vương Nguyên cười khổ, cậu từ lúc nào đã mắc bẫy của Vương Tuấn Khải đến nỗi bây giờ không thể thoát khỏi?

"Cục cưng à, chúng ta làm như vậy đối với chú Anh Ly mà nói có phải hay không rất tàn nhẫn?". Vương Nguyên cảm thấy có lỗi, cậu suýt nữa tông cửa xông ra nói hết thảy mọi chuyện cho Anh Ly.

Cuối cùng vẫn là quay về trong phòng nhớ lại bộ dạng cao hứng của anh, cậu như lại nhìn thấy mình lúc trước. Hồi đó, chỉ vì một câu nói của anh, có thể cả ngày cậu sẽ vui vẻ không thôi nhưng cũng có khi ngược lại chẳng phải cậu vẫn là người thiệt thòi hơn sao?Nghĩ đến thật nhiều chuyện cậu thấy có chút nhức đầu.

Vương Nguyên nhếch môi sau đó chạy xuống lầu gọi điện thoại cho Chí Hoành. Từ khi mang thai, Chí Hoành và Anh Ly không cho cậu tiếp xúc với di động, máy tính hay TV, tóm lại là những đồ vật có bức xạ đều phải được cách ly khỏi cậu vì vậy bây giờ ngay cả di động cô cũng chẳng có.

"Tiểu Hoành" Vương Nguyên nghe đầu dây bên kia nhấc máy, liền nói ngay: "Tớ lên xe hoa đây"

"Xoảng" Âm thanh từ đầu dây bên kia truyền đến hình như là vừa vỡ vật gì đó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro