Chương 33 : Đã bị nhìn thấu! Xấu hổ chết đi được!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người có thể làm như vậy trong nhà này ngoại trừ đại thúc ra thì còn ai dám chứ?

Che miệng ngáp dài một cái Vương Nguyên xoay lại cuộn tròn người áp mặt vào ngực Vương Tuấn Khải đồng thời cả hai bàn tay cũng vùi vào ngực anh, cậu nhích người tìm một tư thế thoải mái rồi toan ngủ tiếp.

Vương Tuấn Khải nghiêng người ngồi lên ghế cẩn thận kéo chăn đắp kín người cậu đôi mắt hẹp dài có chút lay động, ánh mắt nóng rực như lửa dường như hận không thể gắt gao ôm chặt cậu.

Vương Tuấn Khải cảm giác có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, cậu liền mở to mắt chờ đợi tên đầu sỏ kia mở miệng.Đáy mắt rực lửa bởi vì tức giận mà ngay cả mặt cũng đỏ bừng, cậu giống như một con thú nhỏ đang giương nanh múa vuốt muốn cắn anh một miếng.

Dù cậu có ầm ĩ như thế nào cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.Đây là kinh nghiệm gần đây Vương Nguyên đã tích lũy được cho nên cậu không chút sợ hãi nói "Thúc làm cho em ngủ không được này làm sao bây giờ!"

Vương Tuấn Khải cười nhẹ dường như ngũ quan cũng theo ý cười đó mà trở nên tuấn tú hơn anh cúi thấp đầu "Ồ vậy anh và em cùng làm một việc đi"Vương Nguyên chấn động.

Anh khẽ cắn vào vành tai của cậu.Như vừa nghĩ ra cái gì đó, Vương Nguyên đột nhiên khua tay về phía Vương Tuấn Khải "Thành thật khai báo đi thúc cùng Vương Nặc Hiên nói cái gì hôm nay cậu ấy cứ nhìn em rồi cười cười còn ngoan ngoãn gọi em một tiếng chị dâu nữa"

Vương Tuấn Khải nhanh nhẹn tránh được sự tập kích của cậu bàn tay to vung lên tóm lấy tay cậu, nhìn thấy bộ dáng giãy dụa đó anh chợt mỉm cười "Hừm, không có nói cái gì chắc là A Hiên cảm thấy em rất khá thực sự thích hợp làm chị dâu của nó"

Vương Nguyên đỏ mặt cúi thấp đầu. Vương Tuấn Khải ôm cậu vào lòng mặt khác trong đầu lại hồi tưởng đến một việc.Chính là lúc mà Vương Nặc Hiên còn đang trong phòng tắm."A Hiên" Vương Tuấn Khải đứng bên ngoài gõ gõ cửa gọi lớn.

Bên trong truyền đến tiếng nước róc rách vẫn không có tiếng trả lời. Vương Tuấn Khải chau mày nhìn thoáng qua dưới lầu "Mau bước ra đây cho anh!"Nghe tiếng Vương Tuấn Khải, Vương Nặc Hiên không cam tâm vơ lấy chiếc khăn lau khô người mình sau đó tùy tiện cầm lấy một chiếc khăn to quấn lấy hạ bộ rồi bước ra ngoài

"Anh hai"

Trong khi chờ Vương Nặc Hiên đi ra, Vương Tuấn Khải đã yên vị trên sô pha trong phòng chỉ mở một chiếc đèn trước mặt anh là hai ly rượu vang đỏ phát ra ánh sáng mờ ảo, Vương Tuấn Khải giấu kín thần sắc đứng lên.

Đôi mắt anh lúc này đặc biệt sáng và cũng thực nghiêm túc."Uống hết ly rượu này về sau không được lặp lại chuyện ngày hôm nay" Anh đẩy ly rượu đến trước mặt Vương Nặc Hiên.

Cho dù Vương Tuấn Khải không nói, Vương Nặc Hiên cũng sẽ không để bụng chuyện này. Nhưng hiện tại, anh lại không biết trong lòng Vương Nặc Hiên suy nghĩ như thế.

Vương Nặc Hiên nhấp môi nở nụ cười cợt nhả, giọng điệu mang chút đùa giỡn "Anh hai nếu em muốn so đo với cậu ấy thì sao?" So đo? cũng không đến mức đó nhưng mà, anh muốn nghe từ chính miệng Vương Tuấn Khải nói ra đáp án rõ ràng nhất.

Sau đó với thần sắc trịnh trọng, Vương Tuấn Khải tuyên bố "A Hiên, cậu ấy là người đàn ông của anh, anh không hy vọng bất kỳ kẻ nào làm khó cậu ấy"

Có lẽ, đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với Vương Nặc Hiên bằng ngữ khí nhẹ đến vậy. Lúc đó vẻ mặt cũng rất nghiêm túc.

Đầu người nào đó không yên phận mà cọ cọ vào ngực anh đưa Vương Tuấn Khải từ trong suy nghĩ trở về thực tại.Anh tì cằm lên vai Vương Nguyên liếc sang bên cạnh nhìn cậu "Ngủ đã chưa?"

Trong đôi đồng tử đó thấp thoáng bóng dáng của cậu, Vương Nguyên cảm thấy đầu tóc mình rối bời liền ấm ức vươn tay vò đầu Vương Tuấn Khải.

Anh thản nhiên nâng mi tóm lấy tay cậu "Muốn làm gì?"Vương Nguyên trừng mắt liếc anh một cái không phục nói "Tại sao chỉ có mỗi tóc em rối, em cũng muốn tóc đại thúc phải rối theo cơ!"

Vương Tuấn Khải bật cười khanh khách.So với lúc trước bây giờ cậu còn thích cố tình gây sự với anh hơn.Sau khi quậy phá xong, cậu cẩn thận dò xét nét mặt anh rồi làm ra vẻ nguy hiểm "Đại thúc không hiểu sao em lại cảm thấy hình như thúc đang mắng thầm em trong bụng phải không nhỉ?"

Vương Tuấn Khải mâu quang ngưng động lập tức phản bác "Không có"

Vương Nguyên không hề có ý buông tha "Ánh mắt của thúc nói cho em biết thúc đang mắng em!"

Aizz khi nào cậu ấy lại trở nên nhạy cảm như vậy chứ?Vương Tuấn Khải cũng lười tranh cãi với cậu dựa theo tình hình hiện tại cho dù anh nói như thế nào cô cũng không tin. Nếu không thể dùng lời nói khóe môi giương lên trong đầu Vương Tuấn Khải chậm rãi xuất hiện một kế sách tuyệt diệu áp dụng nó quả rất tốt!

Lúc Vương Nguyên còn đang bận lải nhải tay Vương Tuấn Khải đã đặt ra sau gáy cậu đầu cũng dần cúi thấp xuống. Trong nháy mắt, Vương Nguyên như hít vào luồn khí lạnh cơ thể khẽ run lên một cảm giác khác thường bỗng chạy qua.

Cũng không biết có phải chính mình đã đa tâm quá hay không, Vương Nguyên cảm thấy động tác này của anh khiến cậu liên tưởng đến cái đêm ấy.

Là lúc ở Mị Sắc nguyên nhân cậu mang thai.Rõ ràng không muốn nhớ đến nhưng lại không tài nào khống chế được suy nghĩ của mình, cuối cùng một mảng màu hồng dần lan rộng đến tận mang tai Vương Nguyên.

Vương Tuấn Khải là ai chỉ cần cậu run lên một cái, anh cũng đã biết cậu có điều khác thường.Khoảng thời gian rời xa cậu, anh luôn nhớ cậu rất nhớ, rất nhớ rồi cuối cùng khi anh vừa trở về liền nghe tin cậu đã mang thai.

Đêm hôm đó, anh chỉ đơn giản ôm cậu ngủ thôi ngoài ra cũng không dám động tay động chân anh sợ làm tổn thương đến đứa nhỏ trong bụng. Cục cưng vẫn chưa đầy 4 tháng còn yếu ớt vô cùng.Vừa rồi sau khi hôn nhau chính xác là vì anh muốn chặn miệng cậu mặt khác cũng chính là vì anh muốn gãi chỗ ngứa bấy lâu trong lòng cho nên tốt xấu thế nào cũng muốn đói ăn bánh vẽ[1] một chút ai biết được lúc cậu vừa run lên, Vương Tuấn Khải cũng nhịn không được mà cười rộ lên, cậu ấy hình như đã có cảm giác.

[1] Tự an ủi bằng ảo tưởng.

Vì thế hành động xấu xa bất ngờ của người đàn ông đó vừa dứt cúi đầu khóe môi cũng thôi giương lên, anh nhìn cậu như đang thưởng thức rồi lại giống như chờ đợi cậu để lộ ra những biểu hiện xấu hổ.

Vương Nguyên là đứa nhỏ luôn luôn thích dọa chết thần kinh người ta điều này anh cũng đã được lĩnh ngộ cho nên ngay sau đó người hầu từ trên xuống dưới của Vương gia đều nghe được tiếng thét chói tai của Thiếu Phu Nhân hình như truyền đến từ lầu hai tiếp đến là tiếng bước chân lảo đạo không trật tự cuối cùng tiếng đóng sầm cửa vang lên tưởng chừng như cả tầng lầu cũng muốn run lên theo.

Đám người hầu tò mò liền lén lút đi thăm dò đôi chút rốt cuộc cũng chỉ có thể nhìn thấy trên mặt Thiếu Gia nhà mình mang theo ý cười hiếm có một tay ôm lấy mũi đứng chôn chân trước cửa phòng tiếng đóng cửa lớn đó hình như là từ cánh cửa này phát ra.

Hoang mang đưa mắt nhìn nhau, họ đều thấy được sự kinh hãi trong mắt đối phương. Sẽ không phải là Thiếu Gia bị Thiếu Phu nhân đuổi ra khỏi phòng?

Nhưng mà không phải từ trước đến nay chỉ có một đám phụ nữ phải ngước thật cao dùng ánh mắt vô cùng tha thiết để nhìn chủ tử của bọn họ sau đó bị anh ta không chút lưu tình mà vung bàn tay to ném ra ngoài hay sao? Thật đúng là thời thế không ngừng thay đổi!

Vương Tuấn Khải tưởng tưởng đến bộ dạng tức giận thở phì phì của cậu liền không nhịn được cảm thấy buồn cười anh cũng không thèm để tâm đến ánh mắt của nhóm người hầu.

Trong phòng hai má Vương Nguyên đỏ bừng, cậu che mặt hận không thể tìm một cái hố mà chui xuống đáng tiếc gạch của căn phòng này đều là hàng tốt cho nên muốn tìm cũng không thấy.

Mất mặt đến chết thôi!Cả khuôn mặt càng lúc lại càng nóng ran lên không phải đại thúc cũng chỉ là cắn cắn vài cái vào vành tai cậu sao? Như thế nào làm cho cậu xuất hiện loại cảm giác này? Hơn nữa còn bị người ta liếc mắt một cái đã nhìn ra đây chính là điểm đáng hổ thẹn nhất!

Vương Nguyên bắt đầu chuyển sang hành hạ vách tường giống như đây là việc làm vô cùng thú vị. Một tiếng cười khẽ kìm không được từ cổ họng phát ra trên màn ảnh hiện ra người đang ôm tấm thảm ba trăm sáu mươi độ không bị ảnh hưởng chút nào.

Vương Tuấn Khải đan hai bàn tay vào nhau ngả về phía sau gối đầu lên tay.Bên trong ngôi biệt thự này mỗi phòng đều được lắp đặt thiết bị camera vốn là để đề phòng, lại không nghĩ rằng hôm nay cuối cùng nó cũng phát huy công dụng.

Nguyên Tử thẹn thùng oanh oanh liệt liệt một cước đạp anh ra khỏi phòng. Hồi tưởng đến trước lúc bị đuổi ra nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của cậu, ánh mắt xấu hổ trốn tránh của cậu trong lòngVương Tuấn Khải giống như đang bị một con mèo con cào có chút ngứa ngáy cùng thiếu kiên nhẫn cho nên mới nghĩ đến điểm này.

Dưới sự theo dõi của hệ thóng camera bộ dáng vô cùng sống động của cậu xuất hiện trên màn hình. Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm vào màn hình trên môi luôn xuất hiện nụ cười thỉnh thoảng anh lại thấy cậu mấp máy môi hình như đang lầu bầu nói cái gì đó. Hừm nhất định không phải là lời lẽ tốt đẹp gì hơn nữa nói không chừng là đang nguyền rủa anh.

Vương Tuấn Khải vươn tay chỉnh âm lượng thanh âm của cậu lớn dần nghe rõ mồn một "A, đại thúc đáng chết, đại thúc hư hỏng xấu xa! Đều bị nhìn thấu cả rồi thật tức chết mà!"

Vào lúc dùng điểm tâm, Vương Nguyên nhìn dáo dác quanh bàn ăn không tìm thấy bóng dáng quen thuộc của Vương Tuấn Khải như thường lệ ngồi xem báo hay đút cậu ăn nhưng lại xuất hiện một người.

Vương Nặc Hiên bày ra dáng vẻ cợt nhả cười tủm tỉm.Tuy rằng hai người là anh em cùng cha mẹ khuôn mặt kia cũng có đến năm sáu phần giống nhau nhưng xét về khí chất lại kém rất xa hoặc có thể nói là anh em họ hoàn toàn thuộc vào hai thái cực khác nhau.

Vương Tuấn Khải chín chắn, ổn trọng, dày dặn kinh nghiệm đó chính là nhờ vào sự từng trải nhiều năm mà hình thành nên khí chất. Hơn nữa tuy vẻ ngoài luôn ung dung bình tĩnh nhưng bên trong lại đang ngầm bày mưu nghĩ kế nắm toàn bộ cục diện trong lòng bàn tay không bao giờ để lộ cảm xúc.

Còn Vương Nặc Hiên, Vương Nguyên đối với cậu ta từ đầu đến cuối chính là nghĩ đến hai chữ: phóng đãng. So sánh với Vương Tuấn Khải nói toạc ra là hoàn toàn tương phản.

Bất quá cũng không liên quan đến chuyện của cậu, Vương Nguyên dời tầm mắt nhìn về phía người hầu hỏi "Đại thúc đâu?"Người phóng đãng nào đó bị Vương Nguyên hoàn toàn xem nhẹ không cam tâm làm người ngoài cuộc liền tranh trả lời "Sáng nay, anh hai nhận được một cuộc điện thoại quan trọng cho nên đã đến công ty xem xét tình hình có thể một lát nữa sẽ trở về"

Dứt lời lại trừng mắt nhìn cô người hầu kia "Cô đi xuống đi!"

Vương Nguyên "Vâng" một tiếng "Tôi như thế nào lại không biết?"

Vương Nặc Hiên đang xới cơm động tác khựng lại đôi chút rồi tươi cười nhìn về phía Vương Nguyên "Khi đó chị đang làm gì? Không phải chị dùng móng vuốt cào loạn lung tung trên mặt anh ấy rồi đuổi anh ấy ra khỏi phòng sao?"

Sực nhớ đến người nào đó bị cậu một cước đạp ra khỏi phòng, Vương Nguyên lập tức nghẹn họng không đáp lại.

Vương Nặc Hiên cười "Không nói gì sao? Trúng tim đen! Chị nói xem, tôi suy nghĩ như thế nào cũng không thể hiểu nổi đến tột cùng chị có điểm nào tốt lại có thể khiến cho anh hai vì chị mà làm nhiều việc như vậy?"

Tầm mắt cố ý quét từ trên xuống dưới trên người Vương Nguyên, sau đó lại lầm bầm lầu bầu "Tôi xem chị cũng không cảm thấy mình có điểm nào tốt tuy rằng ngày đầu tiên gặp mặt trông chị cũng xinh xinh nhưng mà sau khi thay trang phục kia ra thật đúng là chẳng ra làm sao. Quả nhiên là người đẹp vì lụa!"

Vương Nguyên bình tĩnh xoa xoa miệng nhưng tay cầm đôi đũa lại hơi run lên. Vương Nặc Hiên không biết điều tiếp tục nói "Nhìn kỹ khuôn mặt mắt to, mũi có chút thẳng, môi cũng nhỏ nhắn, thoạt nhìn chỗ nào cũng xinh đẹp" Cậu cười xấu xa "Nhưng mà nhìn tổng quát thật khiến người ta thất vọng!" [Yun : Vương Nguyên nhà ta luôn xinh đẹp nhé. Đm!:>]

Thất vọng...Vương Nguyên để khăn giấy xuống vẫn như cũ không đáp lại.Thanh âm huyên náo lần thứ hai vang lên "Cho nên xét về khuôn mặt tôi cũng không cảm thấy có bao nhiêu xinh đẹp chẳng lẽ là cơ thể?"Cau mày Vương Nặc Hiên nhướn người nhìn cậu đôi mắt liếc ngang vùng cổ của Vương Nguyên

Vương Nguyên cúi đầu cả người run rẩy.Vương Nặc Hiên hồ nghi "Chị có phải... " Đồng tử đột nhiên phóng đại, Vương Nặc Hiên khoa trương làm bộ dáng kinh hãi như vừa phát hiện ra bí mật động trời hai chân liên tục lùi về phía sau "Động kinh?!"

Đôi đũa phát ra âm thanh kẽo kẹt, kẽo kẹt đến lạnh người.Nhịn không nổi... Vương Nguyên nhấc chân đạp một chiếc ghế về phía Vương Nặc Hiên "Cậu mới là động kinh, cả nhà các người đều bị động kinh!"

Giận quá mất khôn quên mất hậu quả của việc mắng loạn. Vương Nặc Hiên rõ ràng sửng sốt một chút sau đó lông mi khẽ run lên. Vương Nguyên dùng hai tay bịt miệng lại cũng đã quá muộn.Cả nhà đều bị động kinh... Cả nhà, Vương Nặc Hiên lẫn Vương Tuấn Khải?? [Yun : Há há :vvv Đáng đời ]

Vương Nặc Hiên như nhìn thấu ý nghĩ của cậu cười tủm tìm đưa tay chỉ vào mình "Tôi nếu nhớ không lầm, chị dâu - hôm qua tôi đã gọi chị như vậy phải không?"

Cậu ấy có thể giả vờ như cậu cái gì cũng chưa nói qua cái gì cũng chưa nghe thấy?Phí Nặc Hiên nhìn thấy bộ dáng của cậu nhịn không được bật cười "Tôi đã nghĩ ra vì sao trong vô số tiểu thụ mỹ nhân anh hai chỉ yêu chị"

Thần sắc nghiêm túc không giống như đang đùa.

Hai mắt Vương Nguyên chợt sáng ngời đến gần cậu "Có phải so với những người kia tôi xinh đẹp hơn?"Ý cười trên môi VươngtNặc Hiên ngưng động không thèm đáp lại.

Đôi mắt u ám nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười chờ mong, Vương Nguyên tiếp tục hỏi "Vậy có phải vì tính tình tôi hơn những người đó?"Khóe miệng Vương Nặc Hiên có chút co giật vẫn im lặng.

Vương Nguyên bày ra vẻ mặt tội nghiệp kéo kéo Vương Nặc Hiên, cậu nhìn thấy tình hình không ổn vội vàng nói "Ý tôi không phải như vậy..."Vắt nát óc cuối cùng Vương Nặc Hiên miễn cưỡng nói :"À, là vẻ đẹp bên trong của cậu! Đúng là như vậy! Vẻ đẹp bên trong của cậu rất mạnh! Áp đảo các cô gái, cậu trai kia tuyệt đối hơn họ!"

"Vẻ đẹp bên trong?"

Vương Nguyên nheo nheo mắt "Có thể hay không đổi một từ?"

Vương Nặc Hiên giật giật khóe mắt đổi một từ? Chị nghĩ rằng với độ phẳng như học sinh tiểu học của chị muốn tôi tìm từ khác để hình dung dễ lắm sao? VươngNặc Hiên chột dạ cười, Vương Nguyên lại sấn lại gần "Đổi từ đi"

"Chị dâu, cách hình dung này được làm rồi! Rất thích hợp với chị!"

Vương nguyên tủm tỉm gật đầu , Vương Nặc Hiên cũng gật gật theo.

"Không phải cậu cảm thấy khuôn mặt tôi không đủ xinh đẹp điện nước cũng không đủ cho nên muốn dùng một từ 'vẻ đẹp bên trong' để lừa tôi?"

Theo quán tính, Vương Nặc Hiên không đầu óc tiếp tục gật gật đầu thừa nhận. Vương Nguyên nheo mắt khóe mặt dài như lá liễu cực kỳ giống như hồ ly giảo hoạt đang tính kế người. Vương Nặc Hiên không khỏi rùng mình một cái.Trong nháy mắt gương mặt tươi cười của cậu liền thay đổi 360 độ bày ra bộ dáng ủy khuất hai tay ôm bụng chạy đến phía sau Vương Tuấn Khải.

"Đại thúc rõ ràng thúc cũng thấy rồi phải không?" Thanh âm lên án của cậu vang lên "Lúc thúc không ở đây cậu ta khi dễ em!"

Phí Nặc Hiên

"...."

Cậu thật oan uổng, thật oan, thật oan
_______________________
- 3232 từ hự đau tim tao quá :vvv

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro