Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Hự :> Chương này không có tên nha mấy cô :>>>

_____________________________________________

Một tay đút trong túi quần , Vương Tuấn Khải im lặng , trầm ngâm nhìn cậu.

Biểu tình trên mặt cậu vẫn luôn sinh đông như vậy , hỉ nộ ái ố đều phô bày hết ra ngoài.

Vẻ mặt cau mày , bộ dạng mất hứng , tức giận của cậu chính là lúc này.Tiện tay nhặt thứ gì vừa bị rơi xuống đất ,Vương Tuấn Khải đi đến ngồi cạnh cậu , sô pha đột nhiên chùng xuống , mùi hương quen thuộc truyền đến, không cần nhìn cậu cũng biết là anh.

"Hừ"

Vương Nguyên ôm chiếc gối đáng thương vừa bị hành hạ kia quay mặt sang chỗ khác , không thèm để ý đến anh.Vương Tuấn Khải vòng tay ôm lấy cậu , cậu giận dỗi vùng ra , nhưng cũng hệt như những lần trước , vẫn bị anh ôm chặt trong lòng.

Giật lại chiếc gối trong tay cậu :"Còn tức giận sao ?"

Hơi thở ấm nóng của anh phả vào gáy cậu , lần nào cũng dùng chiêu này , dù biết vậy nhưng lần nào cậu cũng bị trúng kế , vặn vẹo người , cảm giác nhồn nhột khiến cậu nhịn không được bật cười.

Còn chút giận, Vương Nguyên mắng :" Đáng ghét !"

Bên trong lời nói bất giác mang theo một ít hờn dỗi. Vương Tuấn Khải cũng biết cậu đã nguôi giận , anh kéo đầu cậu ngửa ra sau , mặt đối mặt , bắt đầu dạy bảo :" Đang mang thai , không nên giận dỗi , như vậy không tốt cho con ."

Dứt lời , Vương Tuấn Khải đưa tay sờ sờ bụng cậu , so với lúc anh tìm được cậu thì dường như đã có sự thay đổi , cảm giác này ... rõ ràng hơn rất nhiều.

Hai mắt sáng ngời , anh bất giác nở nụ cười :" Em có để ý không ? Con mình đã lớn hơn rồi ... đã lớn đến vậy rồi đó."

Trong thanh âm không giấu nổi vẻ vui mừng cùng hưng phấn ,Vương Nguyên liếc nhìn anh lúc này đã cười đến nỗi hàng long mày cũng cao hứng nhếch lên.

Cậu bĩu môi , rõ ràng rất muốn trút giận lên anh , nhưng lúc này không hiểu vì sao vẫn phải mềm lòng .Bàn tay to ấy nắm lấy tay cậu rồi không ngừng vuốt ve cái bụng của cậu :" Có cảm giác được không ?"

Vương Nguyên cẩn thận sờ , trước kia còn chưa cảm thấy có gì , bây giờ đã to đến vậy rồi sao?

Lúc sau , Vương Tuấn Khải vui vẻ nhìn cậu :" Bụng càng lúc càng lớn , chắc chắn em sẽ rất khó chịu."

Vương Nguyên cảm nhận được câu nói này có hàm ý khác , chớp chớp mắt , im lặng chờ anh tiếp lời.Quả nhiên , ngay sau đó ,Vương Tuấn Khải lại nói :" Trong nhà thứ gì cũng có , nếu không cần thiết , về sau , em đừng đi ra ngoài nữa , nếu muốn đi tản bộ , hoa viên dưới lầu rất rộng rãi , lại có nhiều hoa đẹp , em có thể đi dạo thoải mái , còn nếu buồn thì không phải đã có Chí Hoành rồi sao ?"

.... Đây mới là những gì anh muốn nói !

Vương Nguyên đảo mắt , nói đi nói lại vẫn là không cho cậu đi ra ngoài? Hừ lạnh một tiếng , cậu gạt phắt tay anh ra rồi quay mặt sang chỗ khác.

Vương Tuấn Khải ôm chầm lấy cậu :" Ở nhà không tốt sao ? Muốn cái gì có cái đó , trong thời gian gần đây anh bận rất nhiều việc , chắc sẽ không thể luôn ở cạnh em , mà em ra ngoài lại khiến người ta rất lo lắng , bụng lớn như vậy rồi em còn muốn chen chúc trong xe buýt hay trong siêu thị sao ?"

Vương Nguyên lập tức phản bác :" Em chỉ đi ra ngoài một chút thôi mà , suốt ngày quanh quẩn ở trong nhà mới cản trở sự phát triển của con đó ! Hơn nữa , nếu không thể đi ra ngoài , em sẽ rất rất rất buồn , trong sách nói , mang thai không thể để tâm trạng không thoải mái được !"

Mặt không đỏ tâm không thẹn , cậu hùng hồn nói dối .Vương Tuấn Khải khẽ cười , bàn tay đặt trên bụng cậu từ từ di chuyển :" Em chắc chắn chứ ?"

Vương Nguyên mạnh mẽ gật đầu :" Chắc ."

Vương Tuấn Khải lại cười cười:" Anh còn không biết hóa ra em cũng biết buồn cơ đấy."

Trong đầu chợt hiện lên mẫu đối thoại vui vẻ giữa cậu và Chí Hoành , Vương Nguyên quay mặt sang chỗ khác.Tay Vương Tuấn Khải hơi khựng lại , bên hông cậu hình như có gì đó , anh cúi đầu nhìn thử , sau đó , sắc mặt đột nhiên tối sầm , Vương Nguyên sực nhớ đến món đồ kia , nhất thời cứng đờ người , bắt đầu bày ra vẻ mặt tươi cười lấy lòng , quay đầu về phía anh.

"Hì hì , đại thúc , em đói bụng , chúng ta xuống dưới ăn cơm đi"

Vương Nguyên nhìn sắc mặt của anh liền biết tình hình rất không ổn , chỉ có thể giả bộ ngờ ngệch.Vương Tuấn Khải không dễ dàng bị cậu đánh lừa như vậy , tay bắt đầu do thám , muốn lấy vật đó ra khỏi túi cậu.

Vương Nguyên chộp lấy tay anh , vừa cười ngây ngô vừa lắc lắc đầu :" Không mà.... không có gì , đại thúc , em đói lắm rồi , đi ăn cơm đi mà , xuống lầu ăn thôi , hì hì hì."

Vương Tuấn Khải dừng động tác lại , Vương Nguyên nhẹ nhõm thở ra một hơi , sức lực của cánh tay đang đặt trên lưng cậu cũng giảm bớt , Vương Tuấn Khải nhanh như chớp lấy ra đồ vật được cậu giấu.

Đại thúc , anh không thể bớt âm hiểm một chút sao ?Vương Nguyên đau khổ cúi thấp đầu , chờ bị Vương Tuấn Khải răn dạy.Anh thản nhiên nhìn món đồ vừa thu hoạch được , nhếch miệng cười , nụ cười này càng khiến cho Vương Nguyên cảm thấy kinh hãi.

"Nguyên Tử , vì sao luôn không biết nghe lời như vậy ?"

Trong lời nói mang theo tiếng thở dài , ngữ khí vô cùng bình thản.

Vương Nguyên cắn cắn môi dưới :" Dựa vào đâu lại nói em luôn không nghe lời ?Cùng lắm lần này em nghe lời anh , chỉ quanh quẩn ở nơi này thôi ,không đi đâu hết ."

Đây đã là sự nhường bộ lớn nhất của cậu rồi.Vương Tuấn Khải cong khóe môi, gương mặt anh tuấn ngày càng tiến lại gần. Đôi mắt anh đen láy , sâu thẳm tựa như một cái hố đen không đáy , vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu :" Nghe lời ? Anh dặn em chờ anh trở về sẽ cưới em , em có đợi ?"

Vương Nguyên tự giấc ngậm miệng lại. Ý cười trên mặt Vương Tuấn Khải càng sâu hơn :" Anh kêu em chỉ ở trong nhà , không cần đi ra ngoài , em đã nghe ?"

Vương Nguyên cúi đầu. Ngón tay thon dài chậm rãi nâng cằm cậu lên. Vương Tuấn Khải đặt trán mình tựa lên trán cậu , nháy mắt mấy cái , ý cười mãnh liệt phun trào :" Còn nữa , anh bảo em không được sử dụng thứ này , em có nghe không ?"

Tránh không được , Vương Nguyên chỉ có thể an phận nhìn thẳng vào đôi mắt đen đầy mị hoặc kia.

"Lời anh nói , em luôn không tin"

Ý cười ngưng đọng , anh nhẹ giọng nói ."Nguyên Tử, anh có nên hiểu rằng ... ngay từ ban đầu , em đã không tin tưởng anh ?Cho nên lời anh nói từ trước đến giờ , em mới chưa từng nghe theo ?"

Há miệng thở dốc , Vương Nguyên dường như có lời muốn nói , Vương Tuấn Khải tà mị nheo nheo mắt , nhìn chằm chằm cậu , giống như chờ lời nói tiếp theo của cậu.

Giật giật khóe môi , Vương Nguyên một chữ cũng không thể thốt ra.Vương Tuấn Khải cười yếu ớt , vài lọn tóc lòa xòa trước trán, khoảnh khắc ấy thoáng hiện lên vẻ ảm đạm,Vương Nguyên là người có đầu óc đơn giản , tất nhiên sẽ không nhìn thấy điều này.

Lúc anh cười rộ lên , hơi thở nóng rực phả vào hai má Vương Nguyên , cậu cảm thấy bên má mình bắt đầu nóng lên và ửng đỏ , mà điều chết người chính là.... Vì cái gì dạo này chỉ cần đại thúc động đến cậu một chút , cậu sẽ phát sinh loại cảm giác này?

Nghĩ như vậy , Vương Nguyên rùng mình một cái , như thế nào cậu lại có cảm giác đó được , thật là... thật là đáng sợ ! Vương Tuấn Khải không hài lòng bộ dáng thất thần của cậu liền điểm nhẹ lên trán cậu , Vương Nguyên lập tức hoàn hồn. "Nguyên Tử."

Không biết từ lúc nào ngón tay của anh đã đặt lên má cậu , lưu luyến không rời , "Có phải trong lòng em , căn bản không có anh , cho nên mới không tin anh ?"

Sau khi ngón tay kia được thu lại liền lưu trên má cậu không ít cảm giác tê dại , Vương Tuấn Khải chọc chọc vào bên ngực trái cậu [ Yun : Tiểu Khải không biết vô sỉ à .-.]

Thanh âm anh có chút thâm trầm , Vương Nguyên im lặng chớp chớp mắt. Cho đến bây giờ , cô cũng không biết thật ra mình nghĩ như thế nào... đến tột cùng , cảm giác đối với một người nhu thế nào mới xác định bản thân đã yêu kẻ đó? Tư vị như thế nào , mới gọi là yêu?

Những điều này , Vương Nguyên đều không rõ , cho nên ngay cả cậu còn không biết tâm tư chính mình.Đợi không được đáp án của cậu , Vương Tuấn Khải cười cười, tựa người vào sô pha ,cảm giác áp bách đột nhiên biến mất , nhưng mà , Vương Nguyên lại không cảm thấy thoải mái như cậu nghĩ , ngược lại....Vương Tuấn Khải tùy tay ném vật đó xuống mặt đất , trên sàn có trải một tầng thảm nhung , cho nên cũng không phát ra tiếng vang .

"Nguyên Tử, về sau không nên dùng thứ này , nhưng mà , là ai đưa cho em vậy ?"

Vương Tuấn Khải cau mày , có chút không vui hỏi.

"Là Chí Hoành?" Cậu không nói anh cũng có thể đoán được , "Người có lá gan lớn như vậy , ngoài cậu ta còn ai nữa ?"

Vương Nguyên cười cười lấy lòng :" Đại thúc , là em cảm thấy nhàm chán , cho nên mới kêu Chí Hoành lấy cho em"

Vương Tuấn Khải véo mặt cậu :" Đã sớm nói , em đang mang thai phải cẩn thận với phóng xạ , phóng xạ trong di động không hề nhỏ .... em mang theo nó bao lâu rồi ?"

Vương Nguyên vươn một ngón tay , đáng thương nói :" Một giờ , nhiều nhất chỉ một giờ !"

Vương Tuấn Khải gật đầu :" Trong vòng một tuần , Chí Hoành sẽ không đến thăm em nữa."

Vẻ mặt Vương Nguyên cứng đờ , phút chốc cắn răng nhìn về phía Vương Tuấn Khải. Vương Tuấn Khải phong khinh vân đậm , Vương Nguyên nghẹn ngào nhịn xuống. Bởi vì trên mặt người nào đó có viết : nếu còn dám xin xỏ , tăng lên thành hai tuần !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro