Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên chọc chọc hai đầu ngón tay vào nhau, vẻ mặt đầy mất mác.

Cậu biết Vương Tuấn Khải sẽ không đành lòng nhìn bộ dạng đáng thương này của mình , cho nên mới cố ý làm vậy cho anh thấy. Vương Tuấn Khải không phản ứng , vờ như không nhìn thấy động tác của cậu. Một tay chống cằm , anh nhắm mắt , ngả người ra sô pha.

Vương Nguyên vẫn đang cúi đầu nên không thấy phản ứng của anh, cho nên càng ra sức mếu máo, cậu không tin đại thúc sẽ không trúng chiêu.

Nhưng mà..... tại sao cả nửa ngày cũng không thấy Vương Tuấn Khải nói tiếng nào vậy? Chẳng lẽ , trước kia dùng cách này quá nhiều lần nên đã mất tác dụng?
Ồ, Vương Nguyên khẽ gật đầu , chắc chắn là cần phải đổi vẻ mặt khác! Vì thế , ngay lập tức , Vương Nguyên chớp chớp mắt ,gương mặt đầy ủy khuất sắp khóc.
Các cơ trên mặt sắp cứng đơ nhưng vẫn không thấy Vương Tuấn Khảimở miệng nói lời nào. Vương Nguyên buồn bực , chẳng lẽ ngay cả cách này cũng không ổn?
Nhíu mày , Vương Nguyên ngước đầu nhìn lên xem vì sao mà cả nửa ngày cũng không hề thấy động tĩnh nào thì liền bắt gặp người đàn ông nào đó thản nhiên nhắm mắt ngủ say từ lúc nào..

Trong bụng Vương Nguyên lặng lẽ hộc ba lít máu!

Uổng công cậu cố sức biểu diễn nãy giờ , cuối cùng người ta ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm!

Vương Tuấn Khải tuy rằng vẫn nhắm mắt , nhưng vẫn cẩn thận nghe ngóng động tĩnh xung quanh , người trên sô pha cứ nhích tới nhích lui , rất nhanh thì đã nhích tới gần anh một chút.

Hơi nhíu mày ,có chút thả lỏng.

Vương Nguyên vươn tay , kéo kéo tay áo anh , Vương Tuấn Khải không hề phản ứng
Thất bại ...

Kéo kéo mãi cũng đều không có kết quả , Vương Nguyên nổi giận,trực tiếp đánh một phát vào người Vương Tuấn Khải , hệt như đang đối xử với Chí hoành , đáng tiếc , cậu lại quên khống chế lực và góc độ đánh

Nếu người trước mắt là Chí Hoành, cho dù tăng thêm một chút lực đạo cũng chẳng vấn đề gì , nhưng hiện thực , đây không phải Chí Hoành, mà chính là Vương Tuấn Khải

Vì thế , âm thanh vang dội kia vừa dứt , Vương Nguyên nhìn vào bàn tay vừa đập mạnh vào bả vai Vương Tuấn Khải, hận không thể đem nó chặt đi

Người có thân phận lớn như Vương Tuấn Khải, hẳn là chưa từng có người nào đánh hắn
Trở thành người đầu tiên đánh anh , vận khí của Vương Nguyên phải chăng là quá tốt rồi

Ban nãy khi bàn tay chạm vào người anh , Vương Nguyên liền nhắm chặt hai mắt ------ chờ Vương Tuấn Khải đánh trả

Nhưng mà chờ hoài vẫn không thấy chuyện gì xảy ra , Vương Nguyên đánh bạo mở mắt , Vương Tuấn Khải vẫn duy trì tư thế cũ, không có gì thay đổi

Vương Tuấn Khải thở chầm chậm ,kỳ thật chỉ muốn biết , cậu còn chiêu gì chưa sử dụng
Anh muốn đoán suy nghĩ của cậu một chút

Tùy ý đánh anh một cái , kế tiếp sẽ tiếp tục giả vờ đáng thương sao ? Hay trực tiếp co giò bỏ chạy ? Không thể không căng thẳng , sức lực dồn về tứ chi , chính là vì nếu Vương Nguyên có bỏ chạy ra ngoài , anh vẫn nắm chắc mười phần có thể tóm cậu lại

Đáng tiếc , chờ hoài vẫn không thấy cậu bé bỏ chạy
Khóe miệng không nhịn được co giật , hơn nữa không thể thấy những hành động của cậu lúc bấy giờ , Vương Tuấn Khải càng ngày càng thấy tò mò

Kiên nhẫn đợi thêm chút nữa , vẫn không thấy tiếng động nào , Vương Tuấn Khải không khỏi cảm thấy thất vọng

Đang định mở mắt , ngay sau đó,có người chạm vào anh , cảm giác giống hệt những con người trước kia, nhưng người đem lại cảm giác đó lại là người khác. Một cảm giác nhẹ nhàng , Vương Tuấn Khải như trên cảm thấy dường trán mình có gì đó

Man mát xen chút mềm mại , giống như trán anh vừa động phải những viên thạch trái cây ngọt ngào
Chỉ trong chút thời gian ngắn ngủi , Vương Tuấn Khải cũng đoán được đó là gì , hàng mi dài khẽ run lên , Vương Tuấn Khải lập tức dừng động tác

Âm thanh ngượng ngùng lấy lòng của Vương Nguyên vang lên :" Đại thúc....

Hai chữ , không nhiều hơn , thanh âm nũng nịu ,ngọt như đường của Vương Nguyên làm tan chảy tâm trí của Vương Tuấn Khải , anh bất đắc dĩ nghĩ , có lẽ chuỗi ngày sau này của anh nhất định sẽ bị cậu hành hạ

Vương Tuấn Khải mở mắt ,liền bắt gặp đôi mắt xinh đẹp của cậu

Bởi vì vừa chủ động làm chuyện kia nên trên gương mặt của Vương Nguyên lúc này được phủ một lớp mây hồng nhàn nhạt , thấy Vương Tuấn Khải tỉnh dậy , con ngươi đầy bình tĩnh nhìn mình , cậu hoảng hốt che mặt lại , hận không thể tìm chỗ vùi mặt mình vào trong đó.

Vương Tuấn Khải làm sao có thể để cậu thực hiện được ý đồ, cánh tay dài duỗi ra bắt lấy Vương Nguyên : "Muốn trốn ?"

" Không có !" Vương Nguyên theo bản năng liền lên tiếng phản bác

Phí Nặc Nam cười khẽ, chỉ chỉ lên trán mình :" Vừa rồi là ý gì đây ?

Vương Nguyên đỏ mặt , Vương Tuấn Khải càng không buông tha , nhìn bộ dạng của cậu , ý cười trên môi anh càng nồng đậm

Cậu mân mê đôi môi đỏ mọng của mình ,không chịu thua đáp :" Đại thúc đáng chết , rõ ràng anh biết mà !

Anh tỉnh dậy đúng lúc như vậy , nên chắc chắn hiểu , còn cố tình hỏi cậu

Vương Tuấn Khải trẻ con chớp chớp mắt , vẻ mặt thật thà: "Anh không biết ."

Không biết....hai tay ôm lấy mặt Vương Tuấn Khải: "Nói dối ! Đại thúc , anh biết vừa rồi em hôn anh !"

Không cẩn thận... đã nói ra tất cả

Khóe môi Vương Tuấn Khải nhếch cao , nói cũng đã nói hết rồi , Vương Nguyên ảo não nhíu mày Vương Tuấn Khải phun ra hai chữ : "Giải thích."

Vương Nguyên ngẩng đầu : "Giải thích cái gì ?"

Vương Tuấn Khải lại chỉ chỉ lên trán mình!!

Muốn giải thích cái này!

Vương Nguyên " à " một tiếng , nói : "Chính là hôn anh một chút thôi, là hôn đó, hiểu không? Là em lấy môi em chạm trán anh đó ."

Vương Tuấn Khải im lặng , khóe mắt co rút , đây chỉ là những gì Vương Nguyên nhìn thấy , thực ra , trên trán Vương Tuấn Khải , hắc tuyến đã giăng đầy

Chẳng lẽ cô giải thích không đúng

Không phải sự thật là như vậy sao

Vương Nguyên nghi hoặc , Vương Tuấn Khảithở dài :" Anh kêu em giải thích thứ đồ kia kìa."

Quả nhiên tay Vương Tuấn Khải chỉ về phía thứ đồ nằm trên mặt đất

Vương Nguyên nghẹn họng , vậy vừa rồi anh ta chỉ trỏ trên trán mình làm gì vậy.........

"Em.... thật sự cảm thấy rất buồn chán, chỉ có một mình..."

Vương Nguyên cúi đầu, hai đầu ngón tay bắt đầu chọc chọc vào nhau

Vương Tuấn Khải hơi cao giọng : "Tiếp tục."

"Em trồng một ít quả."

Hai đầu ngón tay lại chọc chọc vào nhau , thanh âm mỗi lúc một nhỏ. Khóe mắt Phí Nặc Nam giật giật : "Còn ..?"

"Cái đó..." Vương Nguyên ngẩng đầu , đáng thương nhìn anh, "Có thể hay không cho em xem một lần nữa ? Chỉ cần liếc mắt một cái thôi cũng được rồi !"

Hai đầu mày Vương Tuấn Khải bắt đầu chau lại , có thể nhìn ra anh đang rất không vui
"Em chỉ thu hoạch một chút thôi !"

Vương Nguyên giơ tay cam đoan , cậu thật sự rất muốn thu hoạch loạt quả vừa trồng ban nãy, chắc giờ cũng đến lúc chín rồi , nếu không mau thu hoạch....đến lúc cậu được online máy tính,nông trại của cơ còn được bao nhiêu quả

Vương Tuấn Khải nhìn cậu , cảm thấy ngạc nhiên đối với câu trả lời của cậu
" Không được." Dứt khoát nói hai từ

"Về sau di động cũng sẽ không còn cơ hội xuất hiện trước mặt em đâu."

Vương Tuấn Khải tiếp tục nói , Vương Nguyên càng thêm buồn bực

Không có di động , cậu còn có thể thu hoạch sao

Không thu hoạch ,cậu có thể lên level sao

Hiển nhiên , Vương Tuấn Khải không thể nào hiểu nỗi khổ của cậu, cho nên cứ để mặc Vương Nguyên đáng thương nhìn mình , anh  cũng không thay đổi ý

"Em có thể không chơi di động." Khẽ cắn môi ,Vương Nguyên phản đối , "Nhưng bây giờ nhất định phải thu hoạch quả ! Đại thúc , anh thu hoạch giùm em đi !"

Vương Tuấn Khải nheo nheo mi , tựa như muốn nói gì đó , nhưng cuối cùng chỉ giật giật khóe miệng , vẻ mặt không nói nên lời

Vương Tuấn Khải sực nhớ đến Chí Hoành từng mắng cậu không biết sử dụng tài nguyên của bản thân , tròng mắt liền chuyển động , lập tức ôm bụng : "Ôi, tại sao tôi lại khổ thế này...."

Vương Nguyên không sợ chết bịt tai , cao giọng kêu la. Vương Nguyên tiếp tục ôm chặt bụng : "Bây giờ muốn cái gì cũng đều không được , có phải về sau ngay cả liếc mắt nhìn tôi một cái anh cũng không thèm hay không ? Đừng nói đến việc được quan tâm , còn không chừng bị đuổi ra khỏi nhà...."

Vương Tuấn Khải vỗ vỗ trán!!

Vương Nguyên một phen tức giận: "Tương lai tôi sẽ biến thành một thiếu phụ luống tuổi có chồng.... Cũng sẽ không có ai thèm yêu nữa...." [Yun : Ôi!! Há há đau bụng quá, Bảo bảo em diên sâu quá :3 ]

Chớp chớp mắt ..... vẫn không hề có tí nước mắt nào!

Cuối cùng , Vương Tuấn Khải giận dữ tóm lấy cổ Vương Nguyên , khiến cậu không thể không ngậm miệng

Đợi đến khi cậu không còn mở miệng than vãn , Vương Tuấn Khải mới buông tay , đầu mày nhíu chặt lại , bóp trán : "Ai dạy em chiêu này vậy ?"

Vương Nguyên cười hắc hắc : "Đại thúc , đây có tính là biết sử dụng tài nguyên ?"

Sắc mặt Vương Tuấn Khải tối sầm , anh cũng có được tính là tự làm tự chịu không ?
-----------------------
- Cầu vote cầu cmt của mấy cô đấy :< Buồn quá :<<<<<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro