Chương 39 : Sống chung nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên xoa xoa bụng :" Sách nói , người mang thai không nên để tâm trạng thất thường, nhất là không thể tức giận , không thể nghĩ...."

Vương Tuấn Khải đen mặt.

Ngay khi Vương Nguyên nghĩ đến mọi biện pháp đều thất bại , cho dù mềm hay cứng đều không thể khiến Vương Tuấn Khải bỏ qua , thì người bên cạnh lại khẽ thở dài :" Làm như thế nào?"

Vương Nguyên có chút nghẹn ngào :" A?"

Vương Tuấn Khải cầm chiếc di động lên , giữ khoảng cách xa Vương Nguyên, lớn tiếng hỏi : "Anh nói , cái này chơi như thế nào ?"

..... Anh ấy đáp ứng rồi ?!

Vương Nguyên mặt mày hớn hở , nhất thời nhảy dựng lên , lập tức bị người đàn ông nào đó dùng ánh mắt đe dọa quét qua , cậu nhanh như cắt ngồi ngay ngắn lại trên sô pha , không dám nhúc nhích.

--------------------------------------------------------------

"Hả ? Vương Nguyên đã thu hoạch hết ?" Dưới lầu , Chí Hoành đang hí hửng định sang nông trại bạn bè ăn trộm chút quả , ai biết vừa online thấy cảnh " vườn không nhà trống " kia, cậu liền há hốc mồm.

Vilian đang vùi đầu trong máy tính chợt chồm sang, kinh ngạc nói :" Cậu ấy có thể lên mạng sao ? Không thể nào đâu ."

Chí Hoành vừa nhai mía răng rắc vừa liếc mắt nhìn hắn một cái :" Sao anh biết không thể ? Một tiếng trước tôi vừa vào xem, lúc đó đống quả này còn chưa chín , bây giờ 1 chút cũng không còn , không phải cậu ta thì là ai vào đây ? Chẳng lẽ anh cho là có người trộm sạch à ?"

Vilian đem laptop đến trước mặt cậu : "Này , bây giờ cậu nghĩ sao ?"

Chí Hoành nhìn vào trình duyệt trên màn hình , là một màu trắng xóa , cậu không tin liền thử lại một chút.

"Là..... Không có internet sao ?!"

"Theo như tôi biết" Vilian nhìn một lượt căn phòng , nói tiếp : "Đống dây internet đều bị Vương tổng cắt sạch, lại không biết mật khẩu wifi , cậu cảm thấy dùng cách nào có thể lên mạng ?"

Chí Hoành phun ngụm mía :" ....Vương Tuấn Khải thật sự rất..." Biến thái !

Đương nhiên, đang ở nhà Vương Tuấn Khải , hơn nữa ngồi trước mặt còn là cấp dưới của hắn ,Chí Hoành chỉ có thể thầm chửi một câu .

"Vậy loạt quả kia như thể nào đã không còn ?" Chí Hoành gõ gõ đầu ,"Ngay cả tôi cũng không nhớ được tài khoản mật khẩu của cậu ta , vậy ai lại có thể ?"

Vilian trở lại ngồi trên sô pha , bàn tay linh hoạt gõ phím , thanh âm thanh thúy vang lên , Chí Hoành cầm khúc mía đến gần : " Cũng không thể lên mạng , anh còn gõ gõ cái gì ?"

"Tôi dùng phần mềm offline , không cần internet." Vilian hờ hững trả lời.

Chí Hoành buồn bực chui vào một góc gặm mía.

Ngữ khí cùng vẻ mặt kia ..... cậu không phải là đang bị khinh thường đâu phải không?!

Đang ngồi vẽ vòng tròn trong góc ,Chí Hoành chợt nhìn thấy Vương Tuấn Khảitừ trên lầu đi xuống , bộ đồ ở nhà được mặc trên người hắn toát lên một phong thái không thể nói nên lời, vẻ chín chắn ấy khiến người ta không nhịn được mà tim đập thình thịch , nhưng dù có thuộc hàng cực phẩm như thế nào thì cũng là hoa đã có chủ.

Vilian đứng lên , nhìn về phía Vương Tuấn Khải :"Vương tổng."

Vương Tuấn Khải gật đầu , tầm mắt lướt qua Vilian , dừng lại trên người Chí Hoành :" Này, thứ này là cậu đưa cho cậu ấy à ?"

Chí Hoành nhìn nhìn , cho đến khi thấy rõ vật trong tay Vương Tuấn Khải, khúc mía rơi xuống đất , Vilian nhíu mày , vẻ mặt đầy chán ghét.

Bị phát hiện...Chí Hoành giật mình , vô cùng khó hiểu , nếu nói di động của Vương Nguyên bị Vương Tuấn Khải tịch thu , vậy ..... là ai thu hoạch cho cậu ta?

Nhìn nhìnVương Tuấn Khải, Chí Hoành lắc đầu phủ nhận suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu mình , loại người như hắn ta sao lại biết chơi trò chơi dành cho thiếu nhi này ?Hoặc là , Vương Nguyên đáng thương đã bị hack ?

"Phóng xạ đối người mang thai là không tốt." Thanh âm Vương Tuấn Khải vang lên , cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu ."Về sau tôi không hy vọng mấy thứ này xuất hiện trước mặt cậu ấy."

Vương Tuấn Khải đặt điện thoại xuống , rồi lại xoay người đi thẳng lên lầu , để lại Chí Hoành đang rùng mình đứng như trời trồng cùng vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Vilian.

"Dám lấy di động mình đưa cho phu nhân , đầu óc của cậu không phải tầm thường !"

Vilian nói xong , cầm di động đưa đến trả cho Chí Hoành.

Ngón tay vô tình ấn phải nút nguồn , màn hình lập tức sáng lên , Chí Hoành " A " lên một tiếng , Vilian bị cậu thu hút sự chú ý.

"Đây là..." Chí Hoành nhìn chằm chằm màn hình di động cả nửa ngày, kinh ngạc :"Nông trại ?"

Vilian nhíu mày :" Cái gì ?"

Não bộ Chí Hoành chợt phát sáng , lại nhìn lên bóng dáng nhàn hạ của Vương Tuấn Khải đang từng bước đi lên lầu.

Hai tay che miệng,  Chí Hoành kêu lên :" Này Vương Tuấn Khải , là anh thu hoạch hết sao ?

Bước lên bậc cuối cùng của dãy cầu thang , Vương Tuấn Khảitheo bản năng trả lời:" Ờ ."

Chí Hoành cười chế nhạo ,Vương Tuấn Khải lúc này mới ý thức được chính mình lỡ lời , khóe miệng co giật rời đi , Chí Hoành lúc này mới cười to lên.

Vilian mờ mịt nhìn hai người bọn họ ,Vương tổng , hắn.... cư nhiên lại bày ra bộ dạng hốt hoảng bỏ đi ?

Chí Hoành nhìn thấy Vương Tuấn Khải như vậy , cười ngất nói :" Tôi biết người thu hoạch nông trại của Vương Nguyên là ai ."

" Ai ?"

Chí Hoành hất cằm : "Vương Tuấn Khải"

Cho nên , lúc cậu hỏi hắn như vậy , theo bản năng hắn trả lời , sau đó .... chạy trối chết.

--------------------------------------------------------------

Anh Ly nằm viện đúng một tuần , ngày anh ta ra viện , Chí Hoành kéo Vilian cùng đến.

Phân công thực hợp lý , bởi vì Anh Ly thân thể còn yếu , nên hắn không cần đụng tay vào thứ gì , mà Chí Hoành lại là phụ nữ , vì vậy trách nhiệm với đống hành lý này đương nhiên thuộc về Vilian.

Người đàn ông nào đó vừa khuân hành lý vừa vô cùng buồn bực.

Chí Hoành lườm  hắn một cái :" Nếu không phải vì không phải tôi muốn giúp anh lấy lại phí phẫu thuật và phí nằm viện , anh nghĩ tôi ăn no đủ rồi rảnh rỗi đến đây à ? Không nhìn thấy lòng tốt của người ta !"

Vilian lắc lắc cánh tay đau nhức:" Cậu có chắc mục đích cậu đến đây là để lấy tiền giúp tôi mà không phải sợ tôi đòi tiền cậu ?"

Ách....

Chí Hoành ngại ngùng cúi đầu.

Anh Ly lui về sau vài bước :" Hai người có thể đừng đứng đây tranh cãi nữa được không ?"

Vẻ mặt hắn ta có chút không được tốt lắm, nằm viện một tuần , thỉnh thoảng Chí Hoành và Vilian có đến vài lần , nhưng người mà hắn trông mong nhất vẫn chưa thấy đâu.

Lúc trước , hắn thấy Vương Tuấn Khải vô cùng cưng chiều Vương Nguyên , mà cậu.... hẳn là cũng đã yêu Vương Tuấn Khải rồi.

Cho nên , gả cho hắn , bất quá cũng vì dỗi tên kia.

Anh Ly cười trào phúng.

Chí Hoành thấy hắn như vậy , trong lòng liền không thoải mái :" Này , Anh Ly , chuyện kia..... Tôi không nói cho Vương Nguyên biết tin anh phải nằm viện mổ."

Anh Ly khựng lại , Chí Hoành cười ha hả không ngừng :" Tôi thấy mấy ngày nay Vương Nguyên rất bận , hơn nữa ăn không ngon lại liên tục nôn mửa, cho nên mới không nói cho cậu ấy biết ."

Sắc mặt Anh Ly tốt lên được đôi chút ,Chí Hoành lại bỏ thêm một câu : " Dù sao cũng chẳng phải chuyện sinh tử lớn lao gì ,không quan trọng lắm ."

Anh Ly xoay người đi thẳng .

Chí Hoành chọc chọc Vilian :" Vì sao tôi thấy dáng vẻ hắn ta có chút thê lương vậy ?"

Vilian lau mồ hôi :" Cách cậu an ủi người khác ,thật mới lạ !"

Hắn không bị cậu đả kích tức đến chết cũng thật may !

Bởi vì chuyện di động kia nên Vương Tuấn Khải không cho phép Chí Hoành trong vòng một tuần được gặp Vương Nguyên, cậu chỉ có thể tạm thời tìm chỗ khác ở , trường học đã nghỉ , mà phòng cậu thuê bên ngoài trước kia cũng đem trả rồi , nhà ..... Cô không nghĩ mình sẽ về nhà ,cuối cùng không còn nơi nào để đi.

Mà ở khách sạn, Vương Nguyên lại lo lắng , cuối cùng ,Vương Tuấn Khải đành quyết định , chỉ Vilian , nói :"Cho cậu ta ở nhà cậu một tuần đi."

Khụ khụ....

Chí Hoành và Vilian cùng nghẹn.

Vương Nguyên lay lay ống tay áo người nào đó :" Làm vậy... có được không ?"

Vương Tuấn Khải cẩn thận không cho cậu xuống lầu , đôi mắt hẹp dài nhìn nhìn Villian.

Villian cười méo mó , gật đầu :" Được , tất nhiên là được !"

Vương Nguyên nhìn về phía Chí Hoành :" Không hiểu sao tớ cảm thấy .... không được lắm ?"

Thật vất vả mới có chỗ ăn nhờ ở đậu , tuy rằng không vừa ý lắm, nhưng chỉ cần qua được một tuần là ổn rồi.

Chí Hoành gật đầu :" Vương Nguyên , cậu yên tâm đi ,có người đàn ông của cậu , hắn không dám khi dễ ta !"

Vương Nguyên chảy mồ hôi :" Chí Hoành , là tớ sợ cậu khi dễ hắn ."

Trở về phòng, Vương Nguyên thoải mái nằm ra giường , Vương Tuấn Khải cầm văn kiện đi đến sô pha ngồi xem.

Lăn qua lăn lại vài vòng trên giường , Vương Nguyên lên tiếng :" Em nghe Chí Hoành nói , hình như thời gian vừa rồi Anh Ly không về nhà , mà nằm viện ."

Vương Tuấn Khải vẫn như cũ , vùi đầu vào đống văn kiện , thản nhiên " ừ " một tiếng.

Vương Nguyên không bỏ qua :" Em còn nghe nói , hắn vừa xuất viện ."

Vương Tuấn Khải ngẩng đầu :" Cho nên ?"

" Cho nên , em nghĩ mình nên đến thăm hắn một chút !" Vương Nguyên nói xong , lại sợ Vương Tuấn Khải nổi lòng ghen , vội vàng chữa cháy :" Em chỉ là cảm thấy lúc hắn nằm viện , không đến thăm cũng không hợp tình lắm , dù sao bây giờ chúng em cũng là bạn bè , em nghĩ nên đến xem hắn chút ."

Sau đó lại bắt đầu vắt óc nghĩ một cái cớ , để thuyết phục Vương Tuấn Khải.

Không ngờ , sau khi nghe Vương Nguyên nói vậy ,Vương Tuấn Khải lại không nói gì , gật đầu đồng ý.

.... Gật đầu ?!

Vương Nguyên dụi dụi mắt , hắn thật sự đồng ý !

Vương Tuấn Khải nhìn hành động của cậu , bật cười :" Khi nào đi ?"

Vương Nguyên ngồi dậy , lôi Vương Tuấn Khải đứng dậy theo , cuối cùng sờ sờ mặt anh.

Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng kéo tay cậu xuống :" Muốn làm gì ?"
__________________
- Kể chuyện đêm khuyu nào mấy thím =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro