Chương 40 : Gọi "ông xã" nghe xem nào!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên ngây ngô cười hắc hắc :" Em chỉ muốn xác nhận xem người đứng trước mặt em có phải là đại thúc hay không."

Vương Tuấn Khải buông bàn tay đang giữ chặt tay cậu xuống , tùy ý để cậu giằng xé khuôn mặt mình.

" Bây giờ đã tin ?" Vương Tuấn Khải hỏi.

Cậu trai nhỏ nào đó định thừa cơ hành hạ gương mặt hắn cho bỏ ghét , lúc này cũng không biết đã nghĩ ngợi đi đâu rồi.

Dùng ngón tay ấn ấn , ừm , co dãn không tồi , cảm giác lại càng không tồi , hơn nữa , khuôn mặt này trông rất tuấn tú nha.

Mắt ra mắt , mũi ra mũi, hoàn toàn nhìn không ra vết tích của thời gian , người đàn ông lớn hơn cậu một con giáp ư ?. . . . . một chút cũng không giống!

Ánh mắt Vương Tuấn Khải tối sầm lại , Vương Nguyên hoàn toàn không phát hiện ra , vẫn vô tư tiếp tục sờ mó gương mặt hoàn mỹ của anh , rất co dãn , một chút cũng không có vẻ già nua , dưới đôi mày kiếm vừa dầy vừa đậm kia là đôi mắt thâm trầm , đen láy , à mà hình như trong đó còn ẩn chứa một ngọn lửa như muốn thiêu đốt vạn vật thì phải.

Ánh mắt... ngọn lửa.... thiêu đốt...

Vương nguyên bừng tỉnh , chăm chú nhìn sâu vào con ngươi đen của anh ,cảm giác không hề xa lạ trỗi dậy, hơn nữa , làn da dưới ngón tay của cậu .... hình như ngày càng nóng bỏng.

Không biết từ khi nào , hô hấp của anh đã trở nên nặng nề , phả vào tay Vương Nguyên khiến cậu sợ đến mức mặt biến sắc , nhanh chóng rụt tay lại.

Chỉ là ,Vương Tuấn Khải vẫn nhanh hơn Vương Nguyên một bước , anh tóm được tay cậu.

Con ngươi đen sâu thẳm ẩn chứa ý cười , giống như đang trêu chọc , lại giống như đang vui mừng.

Vương Nguyên không được tự nhiên quay mặt sang chỗ khác , mỗi lần Vương Tuấn Khải nhìn cậu như vậy , cậu luôn cảm thấy mình có gì đó là lạ , nhất là những lúc đại thúc ở khoảng cách quá gần cậu , cả người cô dường như đều bắt đầu thấy khô nóng , nhưng vấn đề là anh ta cái gì cũng chưa làm a !

Nhưng vẫn làm cho cậu cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

Vương Nguyên khó chịu vặn vẹo cơ thể , lùi về sau vài bước.

Vương Tuấn Khải cười khẽ, bước đến ôm chầm lấy Vương Nguyên , giống như cố ý trêu đùa cậu , hắn nhẹ nhàng đặt môi mình lên sườn mặt cô.

Vương Nguyên biến sắc, cơ thể nhịn không được run lên.

Khóe môi Vương Tuấn Khải cong lên , bộ dáng cười rộ lên của anh vô cùng giống một con hồ ly.

" Nguyên tử , sao lại run đến vậy , rất lạnh sao ?"

Anh lại ôm lấy cậu lần nữa , cậu trai nhỏ trong lòng run càng thêm dữ dội.

Vương Tuấn Khải cũng cười to hơn , Vương Nguyên tay chân luống cuồng vùng ra , mặt đỏ như quả táo chín , cậu không biết mình hôm nay bị làm sao nữa, dường như ... thật nhạy cảm a.

Nhìn vẻ mặt ngây thơ đầy bối rối của cậu , Vương Tuấn Khải điểm điểm lên trán cậu :" Cẩm nang mang thai.... em không xem kỹ ư ?"

Vương Nguyên theo bản năng gật gật đầu , sau đó mới sực tỉnh , nhớ lại câu hỏi của Vương Tuấn Khải , lấy lại vẻ quang minh chính đại :" Ai nói vậy ? Từ đầu đến cuối một trang em cũng không bỏ sót đó !"

Vương Tuấn Khải cầm cuốn sách trên bàn lên , giơ đến trước mặt cậu :" Không bỏ sót trang nào , em chắc chắn chứ ?"

Vương Nguyên kiên định gật gật đầu :" Đương nhiên !"

Tuy ngoài mặt là vậy nhưng trong lòng vẫn có chút chột dạ , quyển sách kia ít nhất cũng vài trăm trang ... ai xem nổi hết?!

Vương Tuấn Khải cúi đầu bắt đầu giở sách , cuối cùng dừng lại ở một chỗ :" Trên này nói trong thời kỳ mang thai , người mang thai .... đặc biệt... nhạy cảm."

Vương Nguyên đần ngốc.

Người đàn ông kia cầm cuốn sách mỉm cười :" Vốn còn có chút nghi ngờ , nhưng bây giờ xem ra trên này nói không sai."

Anh ta không thể vô sỉ thêm nữa !

Đáy lòng Vương Nguyên bắt đầu rít gào , có người đàn ông đứng đắn nào cầm một quyển sách sau đó còn trưng ra vẻ mặt tươi cười nói cho bạn loại vấn đề này không chứ ?

Hành động kế tiếp củaVương Tuấn Khải hoàn toàn chứng minh cho Vương Nguyên thấy , trên đời này chỉ có kẻ vô sỉ hơn , không có kẻ vô sỉ nhất .

" Trên đây còn nói , qua vài tháng nữa , em sẽ càng thêm...." Hai chữ cuối cùng hắn vẫn không nói ra nhưng khóe miệng lẳng lặng co giật liên hồi.

Biểu hiện này so với nói ra còn khiến người ta xấu hổ hơn đó !

Vương Nguyên đỏ bừng mặt , cắn cắn môi dưới , rồi không hiểu sao bỗng cười phá lên , nhìn về phía Vương Tuấn Khải:" Đại thúc , anh xác định những điều sách viết đều là thật ?"

Vương Tuấn Khải đối với việc cậu đột nhiên thay đổi thái độ có chút mờ mịt ,  nghĩ đến những lần Vương Nguyên âm tình bất định như vậy trước kia , Vương Tuấn Khải bất giác có dự cảm xấu .

Chính là , ngay sau đó , Vương Nguyên lại không như những lần trước , không cho anh ăn cái gối nào , cũng không đạp anh ra khỏi cửa , lại càng không hung hăng giẫm một cái vào chân anh.

Mà trên mặt cậu mang theo ý cười nồng đậm , chậm rãi , tiêu sái đi đến trước mặt anh.

Dù sao cũng không ra khỏi nhà , hơn nữa mùa hè nóng bức này còn chưa chịu rời đi , cho nên Vương Nguyên lúc nào cũng mặc quần áo ngủ , chiếc áo mỏng manh càng khiến cho anh nhìn rõ hơn hai đầu nhũ tiêm nóng bóng của cậu.

" Đại thúc......."

Đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên , động tác giống như những khi cậu tức giận , nhưng lúc này đôi mắt có chút mơ mơ màng màng.

Vương Nguyên dán chặt vào lòng Vương Tuấn Khải,thanh âm mềm mại nũng nịu vang lên một lần lại một lần.

Lúc cằm gối vào vai anh , Vương Nguyên vốn còn đang mơ màng , trong nháy mắt đã trở nên trấn tĩnh , cười giảo hoạt , đáy mắt ánh lên mùi vị của âm mưu.

Hô hấp Vương Tuấn Khải ban đầu đã nặng nề , nay lại càng nóng rực hơn , Vương Nguyên lén liếc mắt nhìn sang anh , thầm cười hả hê.

Cho anh chết , đồ đại thúc xấu xa ! Xem xem về sau còn dám trêu chọc tôi nữa không !

Đúng như suy tính , Vương Tuấn Khải ôm lấy cậu , sau lưng là chiếc giường rộng rãi êm ái , trước mặt là mâu quang thâm thúy củaVương Tuấn Khải.

" Đại thúc......."

Cậu rướn người lên , ghé vào bên tai anh , tiếng nói thì thầm như dải lụa mềm nhẹ nhàng lướt qua tim anh.

Viền mắt hơi hồng lên ,Vương Tuấn Khải chăm chú nhìn hai cánh hoa đỏ mọng của cậu , cậu là đang quyến rũ hắn ?

Tốt lắm !

Kết quả cuối cùng này khiến hắn muốn đoán cũng đoán không được.

Cho đến khi cậu trai nhỏ kia kiêu ngạo đẩy anh ra , Vương Tuấn Khải vẫn duy trì tư thế ... cứng đờ.

Ngoái đầu nhìn về phía Vương Tuấn Khải , người nào đó không nhịn được cười xấu xa : " Đại thúc , trong sách có nói qua những thứ khác không, hửm ?"

Đảo mắt nhìn tới nhìn lui , Vương Nguyên vô tội mỉm cười ngọt ngào.

Vương Tuấn Khải vẫn trầm mặc , Vương Nguyên tiếp tục dùng ánh mắt rà soát anh từ trên xuống dưới :" Hóa ra đại thúc đã lớn tuổi trí nhớ không tốt nên ít nói như vậy !"

Lớn tuổi...

Lại là những lời này.

Vương Tuấn Khải đứng phắt dậy , nheo nheo mắt :" Nguyên Tử , em nói ai lớn tuổi ?"

Vương Nguyên hơi hồi hộp một chút , không ngờ đã phạm phải điều cấm kị của đại thúc , hình như anh đặc biệt ghét bị người khác chê mình lớn tuổi...

Chột dạ lùi về phía sau vài bước, Vương Nguyên cười hắc hắc :" Vừa nãy..... em nói sai rồi ! Đúng vậy , không cẩn thận nói sai rồi !"

Vương Tuấn Khải lại lần nữa nheo nheo mắt :" Anh già hay không già ?"

"....." Vương Nguyên đảo mắt cặp mắt trắng dã , mặt dày lấy lòng Vương Tuấn Khải :" Không già , không già , một chút cũng không già !Đại thúc , anh là trẻ nhất , ai cũng không trẻ bằng anh !"

Xem ra tối nay tốt nhất đừng đi ra ngoài , thật sợ bị sét đánh đó nha.

Vương Tuấn Khải buồn cười :" Nếu không già... sao em còn gọi anh làđại thúc ?"

Hơi thở của đại thúc ngày một tỏa ra mạnh mẽ , sự tồn tại của đại thúc cũng vô cùng mạnh mẽ , cho nên Vương Nguyên rất không có phí khách chọn con đường một lui hai tránh.

" Cái đó.... Vậy em phải gọi anh bằng gìđây ?"

Vương Tuấn Khải rốt cuộc cũng dừng lại , thân hình cao to soi bóng xuống nền đất , đầu hơi ngước lên , ánh mắt bức người ngang ngược dán vào Vương Nguyên.

Đôi môi mở ra , Vương Tuấn Khải gằn từng tiếng :"Ông. Xã!"

Gì ?

Vương Nguyên trừng mắt , sửng sốt , nghiêm túc hoài nghi chính mình nghe lầm.

Ngoáy ngoáy lổ tai , Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải :" Hả ?"

Vương Tuấn Khải bế xốc cậu lên :" Kêu một tiếng ông xã nghe chút xem nào."

Vương Nguyên đảo cặp mắt trắng dã :" Thiết !"

Vương Tuấn Khải nguy hiểm nheo mắt :" Không gọi , hửm ?"

Vương Nguyên theo bản năng rụt cổ lại , nhưng vừa lúc nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng , tay đỡ thắt lưng , ưỡn ngực về phía trước :" Muốn em gọi một tiếng ông xã ? Được , vậy trước tiên làm đứa nhỏ trong bụng gọi anh một tiếng cha đi !"

" Đại thúc , anh nằm mơ còn hơi sớm đó !"

Vương Nguyên phản bác tới cùng , bây giờ hình dáng cục cưng còn chưa hoàn thiện , như thế nào gọi hắn một tiếng cha ?

Đợi đến khi chào đời , cũng không biết bao lâu nữa mới có thể biết nói.

" Đại thúc, thả em xuống !"

Vương Tuấn Khải vung tay vỗ mạnh vào mông cậu:" Anh rất già sao ? Dám gọi anh làđại thúc ! Hôm nay anh sẽ dạy cho em biết tiếng ông xã gọi như thế nào !"

Vương Nguyên chỉ thấy một cảm giác ớn lạnh dọc sống lưng , đại thúc muốn làm gì  ?

Cậu không biết sợ , hai chân giãy giụa liều mạng đá Vương Tuấn Khải , oa oa hét to , bàn tay to của Vương Tuấn Khải giữ chặt hai chân vô :" Nguyên Tử , ông xã dùng để gọi , không phải dùng để đánh ."

VƯơng Nguyên há miệng thật to , cắn vào vai anh một cái :" Để đánh , dùng để đánh ! Đại thúc , anh chỉ biết bắt nạt người khác !"

Vương Tuấn Khải một cước đá văng cánh cửa trong phòng , cúi đầu cười tà :" Nguyên Tử , từ hôm nay trở đi , hai chữ đại thúc này , anh mong sẽ không xuất hiện từ miệng em nữa ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro