Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên đuổi theo Vương Tuấn Khải , lúc thang máy sắp đóng lại thì chui vào, cậu đứng trước mặt anh, nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của anh, mị hoặc cười cười, cậu biết bộ dạng bị giày vò này của mình kết hợp với thần sắc mê người như vậy.Cậu đến gần anh, vươn tay ra, nhìn thấy sắc mặt thể hiện sự chán ghét rõ ràng của của anh lại thu lại, "Anh đi nhanh như vậy, là trở về thay quần?" Ánh mắt cậu vừa lớn mật vừa thẳng thắn nhìn thoáng qua vị trí giữa h@i chân anh, "À, còn có quần l0"t."

Vương Tuấn Khải híp mắt tựa vào tường, cười như không cười nhìn cậu , giống như cậu là người hát hí khúc, anh vô cùng hứng thú nhìn cậu hát kịch.

Thang máy lên tầng, anh đi ra ngoài, Vương Nguyên lập tức đuổi theo, khi anh vào phòng, cậu ôm chặt lấy lưng anh, thân thể anh rõ ràng cứng ngắc: "Vương Tuấn Khải , tôi bẩn hay không, thử mới biết."

Vương Tuấn Khải lấy tay cậu ra, chậm rãi xoay người, "cậu sao? Dựa vào cái gì?"

Tay anh nắm cằm cậu , nhìn cậu từ trên cao xuống, ánh mắt khinh miệt không chút che giấu. Vương Nguyên nhìn thẳng vào ánh mắt anh, dùng sức chọc vào tay anh, sức lực của cậu cũng không lớn, vài giây sau anh lại chủ động buông ra, cậu không quản đau đớn trên cằm mà nhìn thẳng vào anh, sau đó đặt hai tay lên cổ anh, "Chỉ dựa vào anh cần một người bên cạnh , anh là một người đàn ông bình thường. Vị Tần tiểu thư ban nãy, cô ta không phải là người phụ nữ của anh, tuy cô ta rất ái mộ anh, nhưng lại không có được anh, bất kể là thân thể hay là trái tim của anh. Anh không chạm vào cô ta, là bởi vì cô ta không đủ xinh đẹp khiến anh không có d*c vọng, hay là anh vẫn luôn nhớ mãi không quên người cũ của mình?"

Cậu cố ý l!ếm l!ếm môi, giọng nói thấp xuống, giống như nỉ non, "Đừng phủ nhận, vừa rồi anh đạt được kh0ái cảm, thậm chí là cao trào, có phải chỉ có đối mặt với khuôn mặt giống như mối tình đầu của anh, anh mới có thể có cảm giác không? Hửm?"

Cậu thu tay lại, muốn sờ quần anh, tựa hồ muốn tìm ra dấu vết, để cho anh không có khả năng phản bác.

Anh chậm rãi lộ ra một nụ cười, giống như ác ma rình mò tất cả trong bóng tối, lộ ra nụ cười ác ý tà ác, "Cậu cảm thấy người như tôi sẽ đem điểm yếu của mình lưu lại cho người khác? Những gì người khác biết, chỉ là những gì tôi muốn cho họ biết." Anh vỗ vỗ mặt cậu , "Xem ra cậu không thông minh như cậu nghĩ đâu!"

Vương Nguyên nghiêm túc nhìn anh, "Anh đang cười nhạo chỉ số thông minh của Chu Tiến Ân?"

"Hử!" Đột nhiên anh lộ ra một nụ cười, sắc mặt trong nháy mắt có thay đổi, cái gì cũng không cần nhiều lời,cậu có tư cách gì phản bác lời nói của anh, có tư cách gì để anh giải thích, chẳng lẽ là dựa vào gương mặt này?

Anh nắm lấy cơ thể cậu , kéo cậu về phía nhà vệ sinh, tốc độ của anh quá nhanh, cậu đành loạng choạng đuổi theo. Anh nửa kéo nửa lôi cậu vào phòng tắm, dùng sức đẩy một cái, cậu liền ngã xuống đất, giày màu đỏ bởi vì động tác của cậu lộn xộn rơi trên mặt đất, màu đỏ rực rỡ trước mắt kia có một loại vẻ đẹp diêm dúa lẳng lơ. Vương Tuấn Khải tháo vòi hoa sen xuống, mở nước ra, trực tiếp xối lên người cậu , nước lạnh như băng khiến cậu run rẩy, cậu hất những sợi tóc dính lên mặt, trong mắt tất cả đều là nước, cậu không thấy rõ anh, chỉ mơ hồ nhìn thấy anh từ đứng chậm rãi ngồi xổm xuống.

Anh ném vòi hoa sen, nhưng động lực của nước khiến nước bắn lung tung, toàn bộ phòng tắm đều là nước. Anh kéo tóc cậu lên, ép cậu nhìn chính mình, tay kia cầm vòi hoa sen, bắt đầu hướng về phía mặt cậu , cảm giác lạnh lẽo kia khiến thần kinh cậu căng thẳng.

"Không phải cậu muốn thể hiện giá trị bản thân sao? Cậu muốn thay đổi cuộc sống của cậu với gương mặt này?" Anh lạnh lùng cười, "Vậy để tôi nói cho cậu biết, nếu cậu muốn bắt chước cậu ấy, vậy thì bắt chước giống một chút, cậu ấy sẽ không trang điểm buồn nôn như vậy, cũng sẽ không nói những lời ghê tởm và làm hành vi đê tiện như vậy. Tuy cậu ấy đã là người mấy năm trước, tôi cũng quên khá nhiều rồi, có điều nếu có người muốn dùng danh nghĩa của cậu ấy đến bên cạnh tôi, tôi cũng có thể miễn cưỡng tự mình phối hợp một chút, dù sao ngẫu nhiên nhớ lại thời gian thiếu niên đơn thuần lại ngốc nghếch kia, cảm giác cũng không tồi."

Vương Tuấn Khải ném vòi hoa sen, đứng lên, đi ra khỏi phòng tắm, lúc đứng ở cửa, ma xui quỷ khiến, anh quay đầu lại nhìn cậu một cái, không thấy rõ biểu tình của cậu , anh cũng không có ấn tượng gì, ấn tượng duy nhất là đôi giày kia, màu đỏ thắm, giống như lấp lánh trong nước.

Vương Tuấn Khải đi ra ngoài, xuyên qua mấy cánh cửa là một hồ bơi trong nhà quy mô không lớn, bên hồ bơi có một phòng tắm, anh đi vào, mở nước nóng, cởi qu@n áo, ngâm mình trong bồn tắm lớn.

Anh nhắm mắt lại, nước nóng chậm rãi bao phủ thân thể anh, mà anh chỉ cảm thấy máu trong cơ thể đều sôi trào.

Lần đầu tiên anh nhìn thấy Mạnh Tiêu Tiêu là ở trong một hiệu sách, trong hiệu sách kia có rất nhiều sách, nhưng phần lớn đều rất cũ, ông chủ hiệu sách là một ông già thích hút thuốc lá, không thích nói chuyện phiếm, cho dù ở đó đọc sách cả ngày, anh cũng sẽ không lộ ra vẻ mặt phiền chán, thậm chí khi tâm tình anh không tệ sẽ đem tới một cái ghế nhỏ. Vương Tuấn Khải thích hiệu sách kia, có một loại cảm giác nổi tiếng, mà ông chủ kia cũng rất thú vị, nếu gặp người đến mua tư liệu đã qua sử dụng, ông ấy sẽ chủ động ra giá rẻ tiền một chút, nói một câu khuyến khích người khác học tập chăm chỉ, nếu gặp học sinh trung học đến thuê mua tiểu thuyết sẽ thở dài, sau đó ưu sầu khuyên đối phương ít đọc những quyển sách này, ảnh hưởng đến việc học tập.

Mỗi lần Vương Tuấn Khải nghe ông chủ kia khuyên người khác đọc tiểu thuyết ít đi ảnh hưởng đến việc học tập, đều thầm khịa trong lòng, đã như vậy, vì sao còn thuê bán tiểu thuyết? Không thể không nói con người là một sinh vật rất mâu thuẫn.

Anh rất thích hiệu sách kia, nơi đó làm cho anh cảm thấy an tâm, sờ những quyển sách người khác lật qua, anh tựa hồ bằng cách này cảm nhận được anh thật sự sống trên thế giới này. Anh không có bạn bè, một người cũng không có, anh cũng không dám chủ động tới gần người khác, có thể nói chuyện vĩnh viễn đều là mấy người đó, cho nên anh thích hiệu sách này, thậm chí rất nhiều lúc có thể ngồi từ sáng sớm tới tận buổi tối. Anh ở trong hiệu sách, đám người Thẩm Trường Kim bọn họ sẽ canh giữ ở bên ngoài, đương nhiên anh cũng không nghe lời như vậy, sẽ len lén chạy ra ngoài từ cửa sau, anh cũng không phải đi ra ngoài làm cái gì, chỉ là muốn tận hưởng thời gian của chính mình, chút thời gian chỉ thuộc về chính anh, sẽ không có người đi theo, sẽ không có người nói cho anh biết cái gì nên làm cái gì không nên làm, anh sẽ lén lút trở lại hiệu sách, lại cùng bọn họ rời đi. Anh nghĩ thật ra bọn họ biết mình lén rời đi, chỉ là giả vờ như không biết mà thôi.

Đó là một ngày cuối tuần, anh lại đến hiệu sách, anh đọc rất nhiều loại sách, cái gì cũng đọc, bất kể là sách về phương diện học tập hay là tiểu thuyết não tàn đến cực điểm, anh đều có thể đọc, chúng đối với anh mà nói cũng chỉ là con đường giết thời gian.

Hai học sinh trung học lại đến thuê tiểu thuyết, một đồng một ngày, họ dự định thuê hai ngày. Ông chủ nhìn thấy họ mà cảm thấy đau đầu, bởi vì đó là khách hàng cũ, ông nói với họ, đọc tiểu thuyết ít thôi, dành thời gian cho việc học tập, lên lớp phải nghe giảng cẩn thận.

Hình như anh nghe được một tiếng cười đè nén, nhìn về phía âm thanh, một nam sinh đang cầm lấy một quyển sách che mặt cười trộm, đôi mắt to của cậu híp lại, tựa hồ vô cùng sung sướng. Vị trí cậu đứng đối diện cửa, ánh mặt trời xuyên qua, chiếu vào thân thể cậu , khiến cậu một nửa ở trong ánh mặt trời vàng ửng, một nửa ở trong bóng tối. Tóc cậu rất đẹp, chỉ liếc mắt một cái, anh đã cảm giác được mái tóc của cậu chưa từng làm gì, đó là một loại thẳng tự nhiên, thật giống như con người cậu , tự nhiên mà tràn đầy sức sống, không giống bất kỳ thực vật có sinh mệnh, mà là không khí, là không khí sáng sớm trong rừng rậm mang theo sương mù.

Dường như nam sinh nhận thấy được ánh mắt của anh, chậm rãi đem sách che một nửa khuôn mặt dời lên, cho đến khi ngăn trở toàn bộ khuôn mặt. Không hiểu sao, anh lại nở nụ cười, không rõ là vì sao.

Ngày đó khi rời đi, thế nhưng anh có chút tiếc nuối, bởi vì anh rất muốn hỏi người kia, cậu cười, có phải bởi vì ông chủ vừa khuyên người khác đừng đọc tiểu thuyết vừa bán tiểu thuyết, nhưng anh không hỏi, thậm chí không tới gần cậu, đó trở thành một tiếc nuối nhỏ trong lòng anh.

Ngày hôm sau anh đến hiệu sách đó một lần nữa, anh nhìn thấy câu ấy một lần nữa. Lần này, thay vì ở lại cửa hàng, cậu đã mang theo một cuốn tiểu thuyết để trả tiền.

Ông chủ vẫn nói lý do đó, ít đọc tiểu thuyết, nghiêm túc đọc sách. Anh nhìn thấy nam sinh nằm sấp trên bàn, tay nâng cằm, dùng một giọng điệu vô cùng nghi hoặc hỏi ông chủ, "Nếu đọc tiểu thuyết sẽ ảnh hưởng đến việc học, vậy tại sao ông lại cho chúng cháu thuê?"

Ông chủ lúng túng trầm mặc hồi lâu, liên tục thở dài vài lần, không nói gì.

Anh nghe nam sinh nói vậy, khóe miệng hơi nhếch lên, khi anh nhìn qua, lại phát hiện vẻ mặt nam sinh thoáng áy náy. Có lẽ ngay từ đầu cậu chỉ cảm thấy thú vị, mới nói như thế, lời nói hôm nay lại làm vị lão nhân này bị tổn thương, cậu rất áy náy, thậm chí là hối hận.

Cuối tuần tiếp theo, Vương Tuấn Khải ở hiệu sách hai ngày liên tiếp, chàng trai cũng không đến, anh cũng không để ý. Nhưng tới tuần thứ ba, anh nhìn thấy cậu ở lại trong cửa hàng, vị trí cửa hàng hẹp, đặt một vài kệ sách đã miễn cưỡng, căn bản không thể cung cấp một nơi đặc biệt để đọc sách, cậu ngồi trên mặt đất, trong tay ôm một cuốn sách. Lúc anh đi đổi sách đi ngang qua cậu, cậu đọc một quyển tiểu thuyết, tiểu sử nhân vật không nổi tiếng, giống như là nội dung mình bỏ tiền ra xuất bản, bởi vì anh cũng đã xem qua, anh không chú ý đến cậu , nhưng khi anh cầm sách xoay người, vừa vặn đụng phải người đang đứng lên, cậu nhíu mày che đầu, hình như đầu bị đụng phải.

Chàng trai quan sát anh nửa ngày, ánh mắt cậu quá trực tiếp, rất giống ánh mắt của những người trong trường anh lúc nhìn anh, cậu nhận lấy sách, "Anh... tên là gì?"

Anh liếc nhìn cậu không nói gì, trực tiếp lướt qua.

Anh nghe thấy cậu nhỏ giọng bất mãn, "Một cái tên mà thôi, quỷ hẹp hòi, hừ!"

Ngày hôm đó, sau khi cậu rời đi, thế nào thì anh cũng không thể đọc nổi sách nữa, ngồi trên ghế mà ông chủ hiệu sách cung cấp cho anh, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào những người đến và đi trên đường phố.

Ngày hôm sau, anh đến hiệu sách, lấy một cuốn sách tài liệu toán học để đọc, anh đang đọc nghiêm túc, trong tay cầm giấy bút để kiểm tra, đột nhiên một giọng nói vọng đến, dọa cho tất cả đồ vật trong tay anh rơi xuống dưới đất.

"Thì ra anh thích học như vậy!" Cậu thật không ngờ lại dọa anh, sửng sốt vài giây, bộ dáng cực kỳ ngốc nghếch, sau đó luống cuống tay chân nhặt đồ cho anh, "Chữ của anh đẹp quá."

Anh nhận đồ trong tay cậu , "Tôi cũng không thích học." Chỉ là dùng để giết thời gian mà thôi.

Cậu ngây ngốc nhìn anh, lại nhìn đồ vật trong tay anh, hiển nhiên rất khó hiểu.

Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng thở ra một hơi, "Cậu có thể đi rồi."

Cậu bĩu môi không vui, "Đây là hiệu sách nhà anh mở sao? Tôi cứ đứng đây đấy."

Anh rất khó hiểu hành vi của mình, cậu không đi anh hoàn toàn có thể rời đi, nhưng mà chính anh cũng không rời đi, chỉ ngồi ở chỗ đó nhìn quyển sách trên tay, nhưng một chữ anh cũng không đọc vào, ngay cả đề vừa rồi tính được một nửa cũng quên sạch sẽ.

Cậu vẫn nhìn anh, ánh mắt cũng không che giấu chút gì, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Anh nói cho tôi biết tên anh, anh nói xong tôi sẽ lập tức rời đi, có được không?"

Anh ngẩng đầu lên nhìn , "Không được."

Cậu lập tức nhíu mày, vẻ mặt hiện rõ "Tôi không bỏ qua", mở miệng nhưng nói không nên lời, vẻ mặt uất ức.

Sau đó anh thường mơ thấy một giấc mơ, chàng trai trong giấc mơ vẫn hỏi tên anh, anh một lần nữa rồi một lần nữa buộc mình phải im lặng, không thể nói với cậu tên của mình, chỉ cần anh không nói, cậu vẫn sẽ luôn luôn xuất hiện, ngay cả khi không nói chuyện, ngay cả khi không hẹn nhau, sẽ rất ăn ý xuất hiện trong cùng một hiệu sách, cho đến khi vĩnh viễn.

Nhưng ánh mắt cậu quá sáng ngời, sự tủi thân của cậu quá mức đâm vào tim, mỗi lần như thế anh đều không ngăn cản được cám dỗ, vì thế anh nói cho cậu biết tên của mình là Kỷ Thừa Ca.

Tên tôi là Kỷ Thừa Ca, em phải nhớ kĩ cái tên này, đừng bao giờ quên.

Sau đó, khuôn mặt của chàng trai , từ từ bị che khuất bởi một cuốn sách từ dưới lên, cuối cùng rơi vào bóng tối, anh không bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của cậu nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro