Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương Mĩ Na chỉ cảm thấy cơ thể mình lâng lâng, hoàn toàn quên mất bản thân đang ở đâu, đôi tay này ôm vai cô ta lại khiến cô ta nóng bừng từ nội tâm đến thân thể, cô ta phải hết sức kiềm chế mình mới có thể dằn xuống được nỗi kích động ấy. Trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, người đàn ông này chỉ nhìn một cái cũng khiến lòng cô ta sinh ra khát khao, cho dù cô ta không thể nói được anh tốt ở điểm nào, lại thích anh vì cái gì, nhưng cô ta sẽ không kìm được mà trở nên hèn mọn trước mặt anh.

Vương Tuấn Khải tùy ý nói chuyện với Hướng Việt, cho đến khi bữa ăn kết thúc, anh ra khỏi phòng, cửa phòng giống như một đường ranh giới nào đó, anh nhanh chóng thu lại tay của mình, như thể ghét bỏ thứ gì, anh dùng khăn giấy lau lau tay.

Nụ cười của Dương Mĩ Na cứng đờ trên khoé miệng, nhìn thấy động tác của Vương Tuấn Khải , cô ta giống như bị sét đánh, biểu cảm phút chốc biến thành tổn thương, sau đó, không có ai để ý đến cô ta, bọn họ cứ thế lướt qua cô ta đi mất, tựa như cô ta chỉ là đồ vật, không đúng, phải là không khí.

Còn Hướng Việt ở trong phòng nhìn người ngồi bên cạnh mình, tuy cậu không kiều diễm bằng Dương Mĩ Na, nhưng cũng rất xinh đẹp, anh ta không nhịn được mà bật cười, đêm nay có lẽ là một đêm không tồi, anh ta lấy tay nâng cằm cậu lên: "Em tên gì?"

"Vương Nguyên ." Cậu để mặc cho Hướng Việt tiến hành đánh giá mình như đang xem xét một món hàng.

"Vương Nguyên ? Khá hay, cái tên rất thú vị." Hướng Việt liên tục gật đầu.

Cậu nghe ra được cái tên mà anh ta hiểu nhầm, nhưng cậu không hề giải thích, chỉ khẽ mỉm cười. Hướng Việt đang định nói gì đó, điện thoại chợt reo lên, anh ta nhìn màn hình điện thoại, sống lưng bất giác dựng thẳng, không ngừng gật đầu với người ở đầu bên kia điện thoại: "Vâng vâng, được."

Cúp điện thoại, Hướng Việt nhìn cậu , vẻ mặt lộ ra vài phần tiếc nuối. Anh ta đứng dậy, kéo cậu lên, ôm vào ngực mình rồi đi ra ngoài. Trên hành lang bên ngoài phòng, Dương Mĩ Na đang cắn môi, vẻ mặt quật cường, lệ trong mắt tựa như rơi lại như không rơi, giống như hoa tươi xinh đẹp phiêu diêu giữa gió mưa, thấy mà thương xót, Hướng Việt thì nhìn đến ngẩn cả người, mấy giây sau mới hồi hồn lại được, nhìn người trong ngực: "Tôi còn có việc, em đi trước đi."

Cậu giống như không hề nhìn thấy vẻ chiếm hữu và sự rung động khi nhìn thấy cái đẹp trong mắt Hướng Việt. Cậu rời khỏi ngực anh ta, xách túi của mình chuẩn bị rời đi. Hướng Việt cười cười, chắc là cảm thấy cậu vô cùng biết điều nên lấy ra một tờ chi phiếu, men theo cổ của cậu nhét vào trong, cậu không từ chối, rút chi phiếu ra vẫy vẫy tay với anh ta rồi một mình đi trước.

Hướng Việt không nhìn cậu, mắt anh ta mọc trên người Dương Mĩ Na rồi, nếu không phải còn phải trở về báo cáo, anh ta thật sự muốn giải quyết Dương Mĩ Na ngay tại đây, để cô ta nằm dưới thân mình khóc lóc kêu gào. Cô gái xinh đẹp như vậy mà Vương Tuấn Khải cũng nỡ vứt đi, nhưng nghĩ lại cũng đúng, người bên phía anh ta sao Vương Tuấn Khải có thể thu nạp? Anh ta không khỏi cười giễu, tuổi của Chu Tấn Ân đã cao, đầu cũng trở nên tệ hơn rồi.

Vương Nguyên trở về phòng thay đồ, mấy "chị em" vừa nãy cùng vào chung một phòng đang công khai thảo luận chuyện vừa rồi ở trong phòng, các cô ấy đã làm việc ở đây một khoảng thời gian dài, cũng gặp không ít những nhân vật lớn, nhưng thật sự chưa gặp ai như Vương Tuấn Khải . Rất nhiều người đều bị thế trận của anh dọa sợ, vừa mới xuất hiện, người của anh đã canh giữ các cửa ra vào của Bích Thủy Thiên Đường, còn kiểm tra bên trong một lượt, đã vậy ông chủ của bọn họ không những không tức giận mà còn vô cùng phối hợp.

Quả nhiên là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân*, sau khi gặp được Vương Tuấn Khải , bọn họ cảm thấy những nhân vật lớn mình gặp trước đây đều chẳng là gì cả.

(*Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: Bên ngoài bầu trời còn có bầu trời khác, người giỏi còn có người giỏi hơn.)

"Tiểu Nguyên , cậu cũng về rồi sao, lúc nãy tôi còn tưởng hôm nay cậu sẽ được đưa đi đấy." Tiểu Tuyết vỗ vỗ vai cậu , mặc dù người kia không thể so với Vương Tuấn Khải , nhưng cũng xem như là một người chủ không tồi, người đến đây làm việc lý do không ngoài chuyện kia, chính là đi đường tắt quen biết người có tiền mà thôi, mọi người chưa bao giờ che giấu mục đích với nhau.

Vương Nguyên mỉm cười: "Anh ta không nhìn trúng tôi."

Tiểu Tuyết nhướng mày, có phần không tưởng tượng nổi, Vương Nguyên tuyệt đối có thể xem là một người rất xinh đẹp, thái độ lúc nãy của Hướng Việt đối với cậu ấy cũng khá tốt, sao lại thành như vậy.

Tiểu Tình nhìn vào gương soi lớp trang điểm của mình: "Cái vị vừa nãy khóc trên hành lang đến tôi thấy còn thương xót, nói chi đàn ông vừa thấy cô ta thì chẳng mất cả hồn. Người ta không giống với chúng ta, quả nhiên là dáng vẻ cao quý, băng thanh ngọc khiết mà."

Lời Tiểu Tình vừa nói ra, mọi người không hẹn mà cùng bật cười. Dương Mĩ Na tới đây không quá hai ngày, nhưng đã đắc tội với tất cả mọi người, có thể thấy cô ta rất không biết cách làm người. Tuy cô ta xinh đẹp, nhưng các cô gái ở đây thật sự không xấu, không nói đến chuyện ghen tị, chỉ là không ưa dáng vẻ vừa làm kỹ nữ vừa lập đền thờ của cô ta.

Mặc dù giữa bọn họ là mối quan hệ cạnh tranh, nhưng cũng có đạo lý sống của mình, chỉ muốn trải qua ngày tháng bình yên mà thôi. Với đàn ông, mặc kệ anh ta đã kết hôn hay chưa, bọn họ đều sẽ không tính ở bên anh ta lâu dài, dù sao chung sống với nhau mà mang mục đích này thì còn mong chờ tình yêu đích thực sẽ thành sao? Suy nghĩ của bọn họ đến nay đều vô cùng thực tế, đàn ông không có tiền lắm tật xấu như thường, ngoại tình hoặc sẽ ngoại tình, vậy sao không tốt với bản thân một chút, có tiền mới là đạo lý đúng đắn.

Vương Nguyên không cùng "lên án" Dương Mĩ Na với bọn họ, cậu thay quần áo xong, chào tạm biệt bọn họ rồi chuẩn bị về nhà.

Điều kiện của Bích Thủy Thiên Đường cực kì tốt, bình thường một số người không phú cũng quý đến đây, hằng ngày rất náo nhiệt, mọi người đều bận không dứt ra được, hôm nay bởi vì liên quan đến Vương Tuấn Khải nên bây giờ mới không tiếp đãi những vị khách khác, bọn cậu cũng có thể về nhà sớm hơn. Vương Nguyên Dư ra khỏi Bích Thủy Thiên Đường liền thở phào một hơi, ở đây chỗ nào cũng tốt, chỉ là không bắt được taxi, cũng phải, người có thể đến chỗ này ai mà chẳng lái xe đến, vì vậy mỗi lần bắt xe về đều rất phiền phức.

Cậu đi ra một đoạn rồi đứng yên tại chỗ, mấy người đàn ông cầm gậy sắt chặn đường cậu : "Vương Nguyên , phải trả tiền đi chứ, cậu viện một đống cớ rồi, hôm nay ông chủ không kiên nhẫn nghe cậu nói nữa đâu, hoặc là trả tiền, hoặc là đi tiếp khách cho tôi, không có con đường thứ ba cho cậu chọn đâu."

***

Sau khi lên xe, Vương Tuấn Khải không hề rời đi, anh không nói gì, đương nhiên cũng sẽ không có ai phát ra tiếng động, rất nhiều chiếc xe màu đen chỉnh tề đỗ cùng một chỗ, một vùng đen nghìn nghịt, hiện lên vẻ uy nghiêm và trang trọng.

Thẩm Trường Kim và Thẩm Trường Mộc đều ngồi ở xe khác, để đề phòng bất trắc, nếu như người khác dựa vào sự tồn tại của mấy người bọn họ mà xác định vị trí của Vương Tuấn Khải , như vậy sẽ mang đến nguy hiểm cho anh. Lúc này, người đi theo Vương Tuấn Khải là Diệp Thanh, Diệp Thanh đã biết được toàn bộ sự việc xảy ra ban nãy từ chỗ Thẩm Trường Mộc, bọn họ đều cảm thấy chuyện này hết sức kì lạ, thậm chí có thể nói là quái dị.

Nếu nói Chu Tấn Ân sắp xếp sự việc ngày hôm nay chỉ vì tặng cho Vương Tuấn Khải một mỹ nữ, được thôi, cứ coi như vị mỹ nữ đó rất đặc biệt, cũng đủ tư cách, nhưng chẳng lẽ Chu Tấn Ân thật sự tin anh là một kẻ háo sắc sao? Chu Tấn Ân nhất định sẽ không nghĩ Vương Tuấn Khải như vậy, tuổi Chu Tấn Ân đã cao rồi, cũng không thể nhất thời kích động làm ra loại chuyện khó hiểu này, nhưng Chu Tấn Ân đã làm, trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình gì đó.

Diệp Thanh ngồi ở vị trí tài xế, nhìn Vương Tuấn Khải ngồi ở ghế sau một cái qua kính chiếu hậu. Anh rất yên tĩnh, giống như tác phong trước giờ của anh, dường như khiến anh nói một câu chính là chuyện cực kì khó khăn, nhưng kiểu yên tĩnh này làm Diệp Thanh cảm thấy không giống trước đây, hình như anh bị chuyện gì đó của ngày hôm nay ảnh hưởng.

Nơi phía trước không xa xảy ra một trận hỗn loạn nhỏ, anh đột nhiên ngẩng đầu, cũng nhìn qua đó. Mấy người đàn ông cầm vũ khí trong tay, chặn đường một chàng trai .

Anh dùng tay phải gõ lên đầu gối của mình, ánh mắt cố định: "Lái xe!"

"Vâng." Diệp Thanh lập tức ra lệnh cho thuộc hạ chuẩn bị rời đi, chiếc xe này của anh không thể lái đi đầu tiên, cũng không thể lái đi cuối cùng, hơn nữa còn phải tùy lúc đổi vị trí.

Một hàng xe nhanh chóng chạy ra con đường bên ngoài Bích Thủy Thiên Đường, chỉ có tiếng xe ma sát với mặt đất trầm bổng lên xuống, một hàng chỉnh tề, không có bất kỳ sự khác biệt nào.

Khi Diệp Thanh lướt qua mấy người đó, có âm thanh loáng thoáng truyền đến, hình như là tiếng của người đàn ông đang chửi kháy, muốn cho chàng trai kia một bài học, tránh cho cậu ấy không biết thế nào là lợi hại, không xem bọn họ ra gì.

Xe vừa định chạy qua, một người đàn ông túm lấy tóc chàng trai , giơ tay hung hãn giáng một bạt tai lên mặt cậu.

Gương mặt tươi cười như hoa thoáng qua trong đầu Vương Tuấn Khải : "Dừng xe!"

Anh nói rất nhỏ, nhưng Diệp Thanh vẫn nghe thấy, anh khẽ nhìn Diệp Thanh, Diệp Thanh lập tức hiểu ý.

Gần như cùng một lúc, Thẩm Trường Kim đi ra từ chiếc xe màu đen, anh bước vài bước lên trước, khi người đàn ông đang kéo Vương Nguyên trên đất chuẩn bị cho cậu cái bạt tai thứ hai thì anh đã nắm lấy cổ tay của hắn: "Là đàn ông đừng thô bạo như vậy!"

Người đàn ông bị ngăn lại phẫn nộ ngút trời: "Mày là cái thá gì, dám quản chuyện của ông đây, mày biết ông đây là ai không? Thiếu nợ phải trả tiền, đạo lý hiển nhiên, có là ông trời thì cũng cút cho tao."

"Ồ? Anh là ai?" Thẩm Trường Kim dùng sức, cổ tay của hắn tựa như bị bóp gãy, đau đến mức toàn thân hắn gần như tê liệt, nghĩ lại mà sợ kinh khủng.

Những người bên cạnh hắn tức khắc nhận ra sự bất thường ở đây, nhìn thấy mấy chiếc xe ở chỗ không xa, bọn chúng hiểu ngay là có nhân vật lớn ghé thăm, hối hận cực kì, nếu như biết sẽ gặp phải người như vậy, bọn chúng tuyệt đối sẽ không đi đòi nợ người này vào ngày hôm nay.

Người đàn ông buông lỏng tay, hận không thể quỳ xuống trước mặt Thẩm Trường Kim: "Không, không... liên quan đến tôi, người này nợ tiền chúng tôi, đại ca sai chúng tôi đến đây đòi nợ, thật sự không có chút liên quan gì đến tôi cả."

Thẩm Trường Kim thả tay ra: "Cút!"

Người đàn ông như được đại xá, mang theo đàn em chạy như bỏ trốn.

Thẩm Trường Kim không nhìn người trên mặt đất, loại người tính mạng nằm trên mũi dao như bọn họ không có thời gian cũng như tình cảm để thương hương tiếc ngọc chàng trai này, anh đang định xoay người trở về xe của mình thì đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, bước chân chợt khựng lại.

Tất cả xe đều dừng lại, không di chuyển, nếu nói chỉ đơn thuần là kêu anh ra mặt cứu người, vậy bọn họ nên lái xe đi trước, nhưng bọn họ không đi, chứng tỏ Vương Tuấn Khải không hề ra lệnh. Mà với tính cách của anh, đừng nói chàng trai này chỉ đơn giản là bị đánh, cho dù cậu ấy bị người ta hành hạ đến chết, anh cũng sẽ không dấy lên bất kỳ cảm xúc nào, nhưng anh lại kêu dừng xe.

Lúc này, Thẩm Trường Kim mới bắt đầu nghiêm túc đánh giá chàng trai trên mặt đất, cậu đang định bò dậy, có lẽ cổ tay bị thương không có sức nên hoàn toàn không thể chống nổi, cậu cắn môi, vết máu ở khóe miệng và gương mặt sưng phù khiến cậu cực kì nhếch nhác, nhưng đôi mắt trong veo linh động như thể biết nói lại làm cậu trở nên tràn đầy sức sống, xinh đẹp diễm lệ.

Thẩm Trường Kim đưa tay đỡ cậu , Vương Nguyên mượn sức của anh đứng dậy, sau đó lập tức buông tay anh ra: "Cảm ơn anh đã cứu tôi."

Hình như cậu nhìn về phía đoàn xe một cái, nhưng không nói gì cả. Thẩm Trường Kim sờ sờ cằm, vậy mà anh lại có thể hiểu được ý vừa rồi của cậu , cậu biết anh nghe ai sai bảo mới đi cứu, người thật sự cần cảm ơn là một người nào đó ngồi trong đoàn xe kia, nhưng vì nguyên nhân gì đó mà trong lòng cậu biết rõ không cần tạo mối quan hệ với đối phương.

Người sinh tồn ở nơi này quả nhiên biết mình có bao nhiêu phân lượng.

Thẩm Trường Kim: "Cho tôi cơ hội đưa cậu đi một đoạn đường nhé?"

Cậu lắc đầu: "Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của anh."

Thẩm Trường Kim ngồi ở vị trí này nhiều năm, đã sớm quên mất cảm giác bị người ta từ chối: "Cậu không sợ bọn chúng quay lại tìm sao?"

Vương Nguyên không nhìn anh, dường như cậu đã bị thương vài chỗ, hít sâu một hơi: "Bọn chúng sẽ không quay lại đâu."

Giọng cậu chắc chắn, khiến Thẩm Trường Kim không kìm được có vài phần thiện cảm với cậu , dáng vẻ xinh đẹp, biết thân biết phận, còn có đủ sự thông minh. Anh nhìn về hướng đoàn xe, đưa tay chặn Vương Nguyên .

Quả nhiên cậu rất thông minh, nhìn anh hai giây, sau đó lập tức đi theo anh lên xe, anh dùng hành động ra hiệu với cậu , anh làm như vậy chẳng qua là nghe người ta sai bảo thôi, anh hoàn toàn không có sự lựa chọn.

Sau khi Vương Nguyên lên xe, đoàn xe bắt đầu tiến về phía trước.

Diệp Thanh thỉnh thoảng nhìn về phía sau, ngày hôm nay Vương Tuấn Khải thật sự khiến người ta cảm thấy kì lạ, ngay cả bản thân Diệp Thanh cũng không có cách nào đoán được rốt cuộc anh đang nghĩ gì.

Dưới sự quan sát không liên tục của Diệp Thanh, cuối cùng Vương Tuấn Khải lên tiếng: "Bảo cậu ta cút."

Cậu ta là ai, bọn họ đều biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro