Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Trường Kim nhận được tin, vẻ mặt lộ ra hai phần xấu hổ hiếm có. Theo lý mà nói, người như bọn họ không nên có loại cảm xúc này, nhưng một phút trước, rõ ràng chính anh mời cậu lên xe đưa cậu về nhà, bây giờ lại phải đuổi cậu xuống xe, thế nào cũng có chút nói không nên lời. Nhưng trong cuộc đời này của bọn họ, điều duy nhất không học được chính là từ chối Vương Tuấn Khải , cho dù anh muốn mạng của bọn họ, bọn họ cũng sẽ không nói thêm lời thứ hai.

Dường như Vương Nguyên hiểu ra chuyện gì, một hàng xe, những chiếc xe khác đã chạy đi theo tần suất vừa rồi, chỉ có chiếc xe cậu đang ngồi là lệch khỏi quỹ đạo với bọn họ, chạy sang một bên: "Nhà tôi không thuận đường với mấy anh, cho tôi xuống chỗ này đi, chỗ này rất dễ bắt xe."

Lời của cậu khiến Thẩm Trường Kim thở phào nhẹ nhõm, chủ động mở cửa xe cho cậu , tuy cái gì cũng không nói nhưng anh cảm thấy rất áy náy với cậu .

Vương Nguyên xuống xe, sống lưng cậu thẳng tắp, vẻ ngoài nhếch nhác nhưng không có tư thế thảm hại, cậu gật đầu với Thẩm Trường Kim: "Cảm ơn anh."

Thẩm Trường Kim không đáp lại, đi thẳng lên xe, lái xe trở về Trường Sinh Đường.

Thẩm Trường Mộc ngồi ở ghế cạnh tài xế bỗng nhiên bật cười: "Đây là một chàng trai thông minh, ít tiếp xúc với cậu ấy vì vẻ đẹp đó đi."

"Ý gì?" Thẩm Trường Kim cũng nhìn người anh em của mình một cái.

Thẩm Trường Mộc lười biếng nhưng ánh mắt tràn đầy vẻ nguy hiểm, anh đưa tay lên nhìn đồng hồ trên cổ tay: "14 phút 58 giây, với một chút thời gian như vậy mà cậu đã có thiện cảm với cậu ấy, lẽ nào cậu ấy không lợi hại sao?"
Thẩm Trường Kim vô cùng ngạc nhiên nhìn anh, nháy mắt da đầu tê rần, đúng là như vậy, mới mười mấy phút ngắn ngủi thôi, nhưng một chàng trai lại khiến anh nảy sinh nhiều loại cảm xúc, nếu đối phương là người có chuẩn bị mà đến, thế cũng quá đáng sợ rồi, phải biết rằng người lấy lòng bọn họ mấy năm trời cũng không có được sự biệt đãi của bọn họ.

Ánh mắt Thẩm Trường Mộc vẫn sắc bén, khoé miệng nhếch lên một nụ cười mỉa mai: "Mục đích thật sự của bữa Hồng Môn Yến hôm nay vậy mà lại ở chỗ này."

Dương Mĩ Na được đối phương đưa ra lần này chẳng qua là để mê hoặc bọn họ mà thôi, trong căn phòng lúc nãy, ngay cả bọn họ cũng dồn sự chú ý lên người Dương Mĩ Na, không để ý chút nào đến người bên cạnh Hướng Việt. Chàng trai này mới là vai chính trong vở kịch ngày hôm nay, thế mà đến bây giờ bọn họ mới nhận ra.

"Phụ nữ ?" Thẩm Trường Kim cau mày, cảm thấy thật lạ lùng, sao có thể nghĩ ra cách dùng phụ nữ đối phó với Vương Tuấn Khải vậy, điều này thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Thẩm Trường Mộc vẫn mang ánh mắt nặng nề: "Bọn họ đã thành công rồi, không phải sao?" Nếu không ảnh hưởng đến Vương Tuấn Khải , anh sẽ không thể nào kêu bọn họ cứu Vương Nguyên , nhưng Vương Tuấn Khải đã cứu, bây giờ điều anh kỳ vọng nhất chính là Vương Tuấn Khải làm như vậy là để cho đối phương xem, mà không phải là thật lòng thật ý: "Nếu anh Khải đã quyết định sửa chữa sai lầm này, vậy chúng ta cũng coi như không có chuyện gì xảy ra!"

Vương Tuấn Khải bảo cậu cút chính là vứt bỏ, tuy bọn họ biết rất rõ, chuyện này không thể nào kết thúc như vậy, nhưng chỉ cần Vương Tuấn Khải không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ điều gì bên ngoài thì không ai có thể làm hại được anh ấy.

Thẩm Trường Kim nghe hiểu, im lặng lái xe.

Vương Nguyên xuống xe, đùi của cậu bị thương vì ma sát, bước một bước cũng đau thấu tim, cậu bước đi chầm chậm, thật sự không rên một tiếng nào, không biết đã đi bao lâu, rốt cuộc mới bắt được taxi trở về nhà.
Cậu lấy chìa khóa mở cửa căn hộ cũ kĩ, nhà rất cũ, mặc dù không nằm ở nơi xa xôi, nhưng lại rất được bọn trộm xem trọng, vì thế không thể không lắp thêm một cánh cửa chống trộm, mỗi ngày trước khi đi ngủ đều phải kiểm tra cửa nẻo mấy lần. Khi hàng xóm ở tòa chung cư này gặp mặt, lúc nói chuyện với nhau không phải là thời gian, không phải là ăn cơm hay chưa, mà là nhà ai bị trộm, lúc bị trộm chủ nhà đều có ở nhà, đến sáng hôm sau thức dậy mới biết bị trộm ghé thăm.

Nghe tiếng động, Mạnh Tuệ Nhiên ra đón ngay, thấy dáng vẻ của Vương Nguyên liền bị dọa cho giật mình, lập tức tìm thuốc để trong tủ đựng thuốc ra bôi cho cậu .

Vương Nguyên ngồi yên lặng để Mạnh Tuệ Nhiên xử lý vết thương cho mình, đối diện với mẹ con cậu là một chiếc ti vi kiểu cũ mà chủ nhà để lại. Mẹ con cậu không mở lên, ngay cả tốt hay hỏng cũng không biết. Thiết bị điện trong nhà đều cũ kỹ, trên tường rơi vãi bụi bặm, sàn nhà cũ nát, đây là căn nhà mẹ con cậu thuê, đã sống ở đây gần một năm rồi. Cũng là căn nhà này, tháng trước chủ nhà thông báo cho mẹ con cậu mỗi tháng tăng thêm một trăm tệ, ban đầu là bảy trăm một tháng, giờ thì thành tám trăm.

Mạnh Tuệ Nhiên xử lý vết thương cho con trai, bôi bôi xoa xoa, nước mắt cứ ồ ạt rơi xuống: "Ngày tháng thế này tới khi nào mới có thể chấm dứt? Mẹ không chịu đựng nổi nữa rồi, mẹ thật sự sẽ điên mất, tới khi nào mới có thể kết thúc đây?"

Vương Nguyên duỗi tay lau đi nước mắt của mẹ, ôm lấy bà: "Sẽ kết thúc thôi, nhất định sẽ kết thúc thôi, mẹ à, mẹ kiên trì thêm chút nữa nhé, nhất định sẽ có ngày kết thúc mà."

Mạnh Tuệ Nhiên cắn chặt răng: "Bọn chúng hoàn toàn không xem chúng ta là người, mẹ cũng không biết mẹ sống vì cái gì nữa."

Vương Nguyên nhẹ nhàng vỗ lên lưng mẹ, có chút hoài niệm, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi- phải đó, sống vì cái gì nhỉ?

***

Trong căn phòng làm từ gỗ thô, cánh cửa kẽo kẹt một tiếng bị người ta đẩy mở, Chu Tấn Ân đang nhắm mắt nghỉ ngơi chợt mở mắt ra. Chu Tấn Ân không có sở thích nào khác, nhưng lại cực kỳ yêu thích loại đồ gỗ này, ông ta dùng tách trà, ấm pha trà, bao gồm cả chậu, toàn bộ đều là sản phẩm bằng gỗ, loại đồ vật quen thuộc này khiến ông ta có cảm giác rất an toàn, thậm chí lúc ông ta thức dậy, chỉ có ngửi thấy mùi hương quen thuộc của gỗ, ông ta mới an tâm.

Tuổi tác càng lớn, càng gần với cái chết lại càng trở nên sợ chết, hôm nay ông ta gần như không muốn rời khỏi tầng áp mái này.

Người đến là tâm phúc của ông ta, Chu Nhân, đã thay ông ta làm không ít việc. Chu gia có thể có được thế lực lớn như vậy ở thành phố Thịnh Châu này cũng có liên quan mật thiết với năng lực bày mưu tính kế của Chu Nhân.

"Sao rồi?" Giọng Chu Tấn Ân không trầm không bổng, vừa nãy Hướng Việt đã đến báo cáo, biểu hiện của Vương Tuấn Khải vẫn như thường, không hề có bất kì hứng thú nào với loại đại mỹ nữ như Dương Mĩ Na.

Những năm qua, phụ nữ có thể xuất hiện bên cạnh Vương Tuấn Khải rất ít, không phải Vương Tuấn Khải giữ mình trong sạch, mà là anh đủ cẩn thận và thận trọng, người duy nhất có thể đến gần anh, ngoại trừ nhân viên nội bộ của Trường Sinh Đường, chỉ có hai ngoại lệ, Tần Yên và Khưu Vân Sương.

Chu Tấn Ân không ôm quá nhiều hi vọng, nếu không phải những người được phái đi bên cạnh Vương Tuấn Khải mấy năm nay đều công cốc mà về, thu nạp từng thuộc hạ đắc lực, nhưng nhiều lần ám sát thất bại, Chu Tấn Ân cũng sẽ không tính thử chiêu này. Đương nhiên, Chu Nhân, người mãnh liệt đề nghị chuyện này, cũng không thể thoát khỏi liên quan.

Trong lòng Chu Nhân hiểu rõ, Chu Tấn Ân đang suy xét xem rốt cuộc Vương Nguyên có giá trị không, nếu cậu không có chút ảnh hưởng nào đối với Vương Tuấn Khải , vậy thì tác thành cho con trai của ông ta, dù sao cậu cũng là người trong lòng con trai ông ta. Vì một người mà hẹp hòi với con trai, chuyện này tính thế nào cũng không có lợi lắm.

Thái độ của Chu Nhân rất cung kính: "Vương Tuấn Khải đã cứu Vương Nguyên ."

Chu Tấn Ân nhướng mày, rõ ràng có chút bất ngờ: "Thật ư?"

Chu Nhân gật đầu: "Tuy anh ta đuổi cậu ta xuống xe, nhưng tôi nghĩ chắc chắn Vương Tuấn Khải đối xử với cậu ta không giống bình thường, nếu không sẽ không thể nào ra tay cứu giúp. Tất nhiên, cũng có khả năng anh ta cố tình làm như vậy, muốn khiến chúng ta phí công một phen, xem chúng ta như khỉ mà trêu đùa. Nhưng cá nhân tôi thấy xác suất của vế trước cao hơn."

Chu Tấn Ân ngẫm nghĩ, dường như đang do dự, nếu Vương Nguyên thật sự có thể khiến Vương Tuấn Khải đối xử đặc biệt, hiển nhiên cậu sẽ là một con cờ cực tốt, nhưng muốn khiến Chu Tấn Ân tin Vương Tuấn Khải sẽ mất khống chế vì một người , điều này chắc chắn là không thể nào, còn nếu chỉ là biện pháp che mắt của Vương Tuấn Khải , mất đi Vương Nguyên không hề gì, nhưng khiến con trai có ý kiến với ông ta, thế thì không ổn rồi.

Đôi mắt Chu Tấn Ân xoay tròn, cuối cùng ông ta nhìn Chu Nhân: "Cậu kể lại chuyện xảy ra năm đó xem."

"Vâng." Giọng điệu của Chu Nhân bình tĩnh, tuy chuyện đó đã trôi qua bảy năm nhưng hắn vẫn nhớ rõ như mới hôm qua: "Sau khi chúng ta biết được bí mật của Vương Diệu Minh từ miệng Thẩm Định Bình, ngài đã phái tôi âm thầm dẫn người đến huyện Song Kiều. Nếu lời Thẩm Định Bình nói là thật, nhiều năm qua, Vương Diệu Minh đã bí mật bồi dưỡng người thừa kế chân chính ở đó, vậy thì phải g!ết chết không tha. Sau khi tôi đến đó, hành động hết sức cẩn thận, nhưng như thế vẫn bị người của bọn chúng phát hiện ra. Lúc đó tôi nắm rõ, Thẩm Định Bình không nói dối, Vương Diệu Minh thật sự đã để đứa con trai mình yêu thích nhất ở lại đó, phái người đến bảo vệ. Tôi biết đã rút dây động rừng nên lập tức quyết định trực tiếp xử lý hắn ta, nếu Vương không mấy Diệu Minh biết mình đã mất đi đứa con trai yêu quý nhất, chắc chắn sẽ gây náo loạn từng tấc đất, khi ấy chúng ta tiến hành tấn công, Trường Sinh Đường có thể sẽ bị hốt gọn trong một mẻ."

Vương Diệu Minh thật sự là một con cáo già, có ai ngờ được, Vương Diệu Minh coi trọng đứa con trai lớn Thẩm Định Khải như vậy, lại hết mực cưng chiều con trai nhỏ Vương Định Vũ, nhưng đứa con trai ông ta yêu thích nhất đã được đưa đi từ sớm, vốn dĩ không ở bên cạnh ông ta. Chiêu này không chỉ lừa những người trong nội bộ của Trường Sinh Đường, mà ngay cả người ngoài cũng bị lừa theo, không ai biết Vương Diệu Minh còn có một đứa con trai khác – Vương Tuấn Khải .

Chu Nhân nói tiếp: "Đích thân tôi dẫn người đến chặn bọn chúng bởi vì đó là cơ hội tốt nhất. Vương Diệu Minh vẫn chưa phát hiện bên cạnh Vương Tuấn Khải chỉ có mấy người mà thôi, cơ hội tốt như thế một khi đã bỏ lỡ thì sẽ mất đi vĩnh viễn. Tôi liên tục đuổi theo bọn chúng, cho đến khi chặn được bọn chúng bên cạnh vách núi, lúc đó tôi mới nhận ra tôi lại bị lừa rồi, cũng không biết Vương Tuấn Khải được giấu ở nơi nào, người mặc đồ của Vương Tuấn Khải vậy mà lại là một người ."

Chu Tấn Ân thở hắt một hơi: "Vậy mà lúc trước cậu không nhận ra à?"

"Lúc đó tôi đuổi đến mức quá nôn nóng, hơn nữa bên cạnh cậu ta lại có Vương Tuấn Khải đi theo, tôi hoàn toàn không ngờ nửa đường sẽ đổi người."

"Cậu ta thật sự chết rồi sao?" Chu Tấn Ân nhíu mày.

"Đúng vậy." Chu Nhân nói rất chắc chắn: "Chính mắt tôi nhìn thấy cậu ta nhảy xuống vách núi, trước khi chết còn nghĩ không được để cho Vương Tuấn Khải nhìn thấy thi thể xấu xí của cậu ta, quả nhiên là một người bị tình yêu làm mụ mị đầu óc, có lẽ cũng chỉ có người ấy mới làm ra được loại chuyện hi sinh tất cả vì tình yêu. Sau đó, Vương Tuấn Khải liền bắt đầu phái người truy sát tôi không ngừng."

Chu Tấn Ân bật cười: "Ngoại trừ cậu, những người đi chặn đường bọn chúng lúc đó đều chết cả rồi."

Chu Nhân trầm mặc. Hắn dẫn người đi truy sát Vương Tuấn Khải , khiến người Vương Tuấn Khải yêu mến nhảy xuống vực mà chết, khiến anh em của Vương Tuấn Khải chết hết. Rồi sau đó hắn lại bị anh phái người truy sát, thậm chí liên tục không dám lộ diện.

Ánh mắt Chu Tấn Ân bất định: "Trước đây Vương Nguyên sống ở huyện Lâm Hồ sao? Cách huyện Song Kiều rất gần nhỉ?"

Dường như Chu Nhân hiểu Chu Tấn Ân đang nghĩ cái gì: "Vương Nguyên luôn sống với mẹ, ở trường không có ghi chép nghỉ học của cậu ta, kỳ nghỉ cũng chỉ ở nhà, cậu ta làm cái gì cũng không giấu nổi mẹ mình, mẹ cậu ta nói cậu ta luôn ở nhà. Huống chi người nhảy xuống vực lúc đó dường như rơi trúng tảng đá, trên đá có vết máu, còn có dấu vết trượt xuống, Vương Tuấn Khải như phát điên sai người đi tìm xác, cho đến một năm sau mới tìm được một thi hài, từ đó về sau cũng không đi đến nơi đó nữa."

Chu Tấn Ân gật đầu: "Vương Nguyên là đứa mồ côi cha." Ông ta bật cười: "Dáng vẻ của bọn họ thật sự giống nhau đến vậy?"

Chu Nhân nói: "Quả thật giống nhau như đúc, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Vương Nguyên đã lập tức nhớ đến gương mặt ấy."

"Thử đi!" Chu Tấn Ân thở dài một hơi: "Dù sao Khưu Vân Sương dựa vào năm phần tương tự cũng có thể lấy được nhiều sự đặc biệt như vậy, lần này càng giống hơn nữa, không biết cậu ta sẽ đối xử thế nào."

"Vâng."

"Chuyện này giao cho cậu xử lý."

Mắt Chu Nhân sáng lên: "Tôi nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa."

Bởi vì chuyện năm đó, Chu Nhân bị Vương Tuấn Khải truy sát liên tục, ngay cả việc xuất đầu lộ diện cũng không dám, nỗi oán hận trong lòng đã tích lũy nhiều năm, giờ đây đã có thể dựa vào Vương Nguyên mà g!ết chết Thẩm Định Trạch, hắn hưng phấn vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro